Mã QR Năng Lượng Cao

Chương 90: Kháng thể



Hai tiếng sau, theo lời hẹn ban đầu, mọi người lại gặp mặt trong phòng của Hình Diệp,

Lúc trước khi phân chia nhiệm vụ, Hình Diệp phụ trách tòa nhà số 2, Tào Thiến tòa nhà số 3, còn Quan Lĩnh và Nghiêm Hòa Bích ở tòa nhà số 1.

Mỗi nhóm một tòa nhà, dùng hết khả năng tìm toàn bộ từ trên xuống dưới một lượt, không thể bỏ qua góc nào. Dù không tìm được manh mối mấu chốt cũng có khả năng tìm được mã QR.

Lúc mấy người đi vào phòng Hình Diệp thì thấy trên mặt bàn của anh có bày mấy hộp cơm tinh xảo.

“Đây là…” Ngửi thấy mùi thơm nức tỏa ra từ hộp cơm, Nghiêm Hòa Bích không nhịn được mà nuốt nước bọt. Sáng nay cả bốn người chỉ mua cái bánh mì và chai nước khoáng ở căn tin, ngay cả ngụm nước ấm cũng không dám uống.

Hình Diệp nói: “Là thế này, vừa rồi tô mới bỗng nhiên nghĩ ra, đồ vật trong bệnh viện không thể ăn được, nên tôi định ra ngoài mua đồ ăn. Có điều tôi phát hiện không thể nào ra khỏi bệnh viện, hễ cứ đến trước cửa khu nội trú tầng 1 là sẽ bị một sức mạnh thần bí nào đó cản về. Hệ thống không cho phép chúng ta ra khỏi phạm vi bệnh viện, nhưng cũng đồng thời với việc ký sinh vật cũng không thể rời khỏi đây được, ít nhất trước khi chúng ta hoàn thành nhiệm vụ nó sẽ không ra nỏi, như vậy đồ ăn bên ngoài sẽ an toàn.”

“Đúng lúc đó tôi lại ra nhận đồ ship ở tầng 1, phát hiện bệnh viện này có thể nhận đồ từ bên ngoài. Thế là tôi tìm nhà hàng khá nổi tiếng trên mạng để đặt chút đồ ăn và canh nóng. Chịu khổ lâu như vậy, trước tiên chúng ta ăn no nắn cái đã đi.”

Nghiêm Hòa Bích hoa hết cả mắt vì hộp đựng tinh xảo kia, hắn thuận tay tìm kiếm nhà hàng cơm này, rồi đau cả dạ dày vì giá cả trên đó.

“Tiểu Diệp Tử à, đồ ăn này… Giá bao nhiêu thế?” Nghiêm Hòa Bích hỏi.

Nhưng Hình Diệp lại không hề để ý: “Cũng chẳng nhiều tiền lắm, dù sao cơ thể này của tôi cũng giàu mà, có tiền thì cứ hưởng thụ thôi.”

“Cũng đúng, dfu sao cũng không phải mình.” Nghiêm Hòa Bích vui vẻ kéo ghế qua mở hộp cơm bắt đầu ăn.

Tào Thiến và Quan Lĩnh đã trải nghiệm năng lực tiền bạc ở thế giới sân trường, hai người nhẹ nhàng lắc đầu, cũng ngồi xuống ăn cơm trước.

Đến 12 giờ trưa, cách lúc Hình Diệp mất trí nhớ còn 12 tiếng nữa. Mọi người đã ăn uống no nê, ai nấy phấn chấn tinh thần bắt đầu họp trong phòng bệnh.

Đầu tiên là Quan Lĩnh và Nghiêm Hòa Bích.

Quan Lĩnh nói trước: “Chúng tôi đã phát hiện một chuyện cực kỳ kinh hãi trong phòng bệnh khoa Truyền nhiễm. Bệnh nhân mắc sởi tối qua biến thành ký sinh vật đã cực kỳ khỏe mạnh nằm trên giường bệnh. Tôi đo nhiệt độ cơ thể cho anh ta thì biết anh ta đã hạ sốt, triệu chứng sởi cũng tốt hơn nhiều. Chủ nhiệm khoa chúng tôi nói, ba ngày nữa là anh ta có thể xuất hiện. Tôi hỏi bệnh nhân kia, anh ta không nhớ tại sao mình lại xuất hiện trong phòng cấp cứu, cũng nói tối qua mình ngủ rất ngon, chẳng nhớ gì cà. Mặt khác khi đi ngang khoa Phóng xạ tôi đột nhiên nảy ra suy nghĩ chụp phổi cho mình một cái, nhưng lại lấy ra được một tấm phim X quang có mã QR.”

Quan Lĩnh đưa tấm ảnh kia cho Hình Diệp, thấy Hình Diệp nhớ kỹ rồi mới nhận lại.

“Khụ.” Nghiêm Hòa Bích ho nhẹ một tiếng để thu hút sự chú ý của Hình Diệp: “Tôi phụ trách hỏi thăm y tá và người nhà bệnh nhân trong khoa Truyền nhiễm. Y tá tôi hỏi thăm nom rất bình thường, cô không liên tục trực ca ở khoa này. Nhưng cô ấy có nhắc đến một chuyện, nói không rõ tại sao bạn trai mình lại cãi nhau liên tục hai ngày với mình, nói ban đêm cô ấy không nghe điện thoại. Người nhà bệnh nhân thì không có vấn đề gì, có điều bệnh nhân sởi lại không có người nhà đi cùng.”

Tào Thiến xem xét tòa nhà số 3, cô nói: “Ở phòng phẫu thuật khoa ngoại có một mã QR. Mặt khác khi tôi đi thăm bệnh nhân ung thư kia, anh ta đúng là một người chơi phục mệnh, nhưng bị bệnh tật giày vò rất thê thảm. Anh ta bị ung thư thực quản, không ăn uống được gì, có thể có thể dựa vào thuốc thang để suy trì sinh mệnh, cả người rất yếu ớt, thảm lắm. Có điều anh ta tàn nhưng không phế, vẫn kiên trì thu thập thông tin. Hình như anh ta mượn cơ hội làm loạn trong viện để lẻn vào phòng làm việc của viện trưởng và đã tìm được manh mối mấu chốt gì đó, có điều lại không chịu nói cho tôi.”

Hình Diệp cũng đáp lời: “Tôi đã tiếp xúc được y tá Hà và bác sĩ Phí, xác nhận họ là người chơi phục mệnh. Mặc khác, tôi cũng tìm được một mã QR trong chồng đơn xét nghiệm ở khoa Xét nghiệm.”

Tào Thiến và Quan Lĩnh giao mã QR cho Hình Diệp, bởi thế trong tay anh giờ đang có 2 mã QR, ít nhất sẽ không đến mức bị động như lúc vừa thức tỉnh.

Nhưng hai người Tào Thiến và Quan Lĩnh lại không có phương tiện tấn công nào, Hình Diệp suy nghĩ một chốc rồi đưa mã QR lại cho họ, nói: “Hai người cứ giữ đi, cũng nên có một vài lá bài tẩy.”

Mã QR của Quan Lĩnh là 0, còn 2 mã QR của Tào Thiến lại không có lực tấn công gì, huống hồ nếu cho hai người họ cũng có nghĩa rằng sau khi mất trí nhớ Hình Diệp cũng có thể nhìn thấy lần nữa, không có gì khác nhau quá nhiều.

Mặc dù có mất trí nhớ hay không, Hình Diệp vẫn luôn luôn suy nghĩ cho bạn bè.

Anh nhớ lại mã QR máy chiếu, sau đó dựa theo những lời chỉ dẫn của họ mà tưởng tượng ra giao diện kỹ năng ban đầu, cuối cùng cũng mở khóa được để sử dụng Bút vẽ lại.

Hình Diệp điều chỉnh thời gian đến hơn 4 giờ sáng hôm qua, đó là lúc họ vừa đến khoa Phụ sản.

Cửa phòng bệnh đang khóa trái, máy chiếu rọi hình ảnh trên vách tường trống. Chỉ thấy trong phòng phẫu thuật, chủ nhiệm Vương của khoa Phụ sản đeo khẩu trang tiến hành mổ đẻ cho một người phụ nữ, hình ảnh đó khiến mấy người đang xem cảm thấy hơi khó chịu.

Hình Diệp khép tấm gương trang điểm trên mặt bàn đánh “Cạch”, sau đó nhét gương vào túi đeo của mình. Tào Thiến cũng nhét thiên nga thủy tinh vào ngực.

Nghiêm Hòa Bích: “Gì thế?”

Trong thế giới hiện thực hắn và Quan Lĩnh không phải là bác sĩ nên nhìn thấy hình ảnh đó có hơi khó chịu, không ngờ ngay cả Hình Diệp và Tào Thiến lại có thể bình tĩnh đến thế.

Có lẽ con gái thấy máu khá nhiều, có thể chịu đựng được, Nghiêm Hòa Bích khó khăn nghĩ thế.

Ba người chơi phục mệnh cũng có phản ứng tương tự, họ ngây ra như phỗng trong phòng phẫu thuật, còn bác sĩ Phí cầm dao mổ run lẩy bẩy.

Sau mấy lần liên tục sử dụng máy chiếu, cuối cùng mọi người cũng nhìn thấy chủ nhiệm Vương lấy từ trong bụng sản phụ kia ra một đứa bé và… Một đồ vật quái dị.

“Đây, đây là cái gì?” Trong đoạn hình ảnh chiếu lại, bác sĩ Phí hỏi.

Đứa bé vừa gầy gò vừa nhỏ xíu, chỉ nặng hơn 1,5kg. Sau khi bị đưa ra khỏi bụng mẹ, bé muốn khóc mà không khóc nổi. Chủ nhiệm Vương giao đứa bé cho phụ tá đặt vào hòm giữ nhiệt do một y tá mang theo.

“Cái này à?” Chủ nhiệm Vương nói: “Chẳng phải là thứ gì quan trọng cả.”

Nói xong bà ta cầm cái thứ giống như một con thạch sùng không có da kia lên cẩn thận đặt vào một hộp chứa thủy tinh, sao đó khâu lại cho sản phụ.

Cả quá trình sản phụ vẫn hôn mê không biết gì cả.

Ba người chơi phục mệnh nhìn đến ngây người, ai nấy đều để tay vào trong túi áo. Phòng phẫu thuật không cho phép mang điện thoại vào trong, hiển nhiên họ không tuân theo quy định này.

“Trông mấy người có vẻ rất sợ hãi?” Sau khi hoàn thành việc khâu vết mổ, chủ nhiệm Vương lấy khẩu trang xuống, cười hiền lành: “Đừng sợ, chúng ta đang tạo phúc cho nhân loại đấy. Vả lại mấy cô mấy cậu nhìn xem, tôi có làm hại đến sản phụ này không? Tôi chỉ đang giúp đỡ cô ấy và đứa con của côa áy mà thôi.”

“Ban, ban ngày chúng tôi phạm nhiều sai lầm như vâyh, tại, tại sao vẫn bảo chúng tôi hỗ trợ?” Bác sĩ Phí lắp bắp hỏi.

“Chúng tôi cần người hỗ trợ cũng vì để các cô cậu hiểu rõ chuyện mà chúng tôi vẫn đang làm là vĩ đại đến nhường nào.” Chủ nhiệm Vương có tướng mạo rất hiền hòa, nhưng khi nụ cười của bà ta bị máy chiếu zoom to trên vách tường lại vô cùng đáng sợ.

Y tá Hà hỏi: “Vậy, vậy chúng tôi có thể giúp gì không?”

“Cái này cho mấy người.” Phụ tá của chủ nhiệm Vương đưa ba bình chất lỏng màu xanh lam ra, kích cỡ bằng chai thuốc khẩu phục dịch*: “Uống hết chúng đi.”

Trong chớp mắt vẻ mặt của ba người chơi phục mệnh trở nên vô cùng kỳ lạ, y tá Lâm dũng cảm hỏi: “Đây là cái gì? Không uống thì thế nào.”

“Là kháng thể.” Chủ nhiệm Vương nói: “Ba người được tuyển chọn tham dự vào công trình vĩ đại này, đương nhiên không thể xảy ra bất trắc được, nên cần kháng thể. Trong bệnh viện có tồn tại một sinh vật không biết tên, nó có tính truyền nhiễm và vô cùng nguy hiểm. Uống kháng thể lần này xong các người sẽ không có việc gì cả, uống đi.”

“Tại sao lại nhìn trúng chúng tôi?” Bác sĩ Phí hỏi: “Mấy người chúng tôi đâu có chuyên nghiệp!”

“Cậu ngốc à, cậu quên rồi sao? Y tá Hà đang mang thai.” Chủ nhiệm Vương nháy nháy mắt mấy cái với anh ta: “Đã một tháng rồi. Chúc mừng hai người, nhất định sẽ là một đứa bẻ khỏe mạnh lanh lợi. Mà nói mới nhớ, cậu có thể tham dự vào chuyện này cũng nhờ phúc của y tá Hà đấy.”

“Còn tôi thì sao?” Y tá Lâm cầm chai kháng thể kia run lẩy bẩy.

Phụ tá của chủ nhiệm Vương cầm chặt tay cô, nói: “Cẩn thận, đừng đánh vỡ nó, nó rất quý giá.”

“Cô cùng mang thai.” Chủ niệm Vương hiền từ vuốt ve tóc y tá Lâm, nhưng tay bà ta vẫn đang cầm con dao dùng lúc phẫu thuật, trên đó dính đầy máu tươi và dịch thể không rõ tên khiến y tá Lâm dính đầy mặt: “Mặc dù cô vẫn chẳng chịu nói cha đứa bé là ai, nhưng tôi vẫn đỡ đẻ giúp cô.”

Y tá Lâm và y tá Hà liếc nhau, mặt mũi ai nấy ngập tràn tuyệt vọng.

“Tôi biết mấy người sợ hãi, nhưng không cần lo lắng, đây quả thật là kháng thể.” Chủ nhiệm Vương nói tiếp: “Trước đó tôi cũng đã uống, vả lại nếu thật sự tôi là vì thai nhi thì sao lại để bác sĩ Phí uống chứ? Yên tâm đi, sẽ không có ảnh hưởng gì đến đứa bé đâu. Đương nhiên cũng không ép các người nhất định phải uống ngya bây giờ, các người cứ cầm kháng thể đi. Lúc nào muốn uống thì đếntìm tôi, uống trước mặt tôi. Nhớ là không được đập vỡ bình kháng thể này, nếu không thì… Ha ha ha…”

Sản phụ được gây mê đã bị đẩy ra, chủ nhiệm Vương tháo găng tay rửa tay sạch sẽ, bỗng nói tiếp: “Đúng rồi, mấy hôm nay ba người tạm thời đừng rời khỏi bệnh viện, lúc nào uống kháng thể xong hẵng ra. Nếu không lỡ gây nhiễm thì ra khỏi bệnh viện là không ổn rồi. Đối diện phòng làm việc của tôi có mấy phòng nghỉ, nếu mệt ba người cứ nghỉ ngơi ở đó đi.”

Dứt lời bà ta mỉm cười hiền lành rời khỏi phòng phẫu thuật, để lại ba người chơi phục mệnh nhìn bình kháng thể kia với gương mặt hoảng sợ.

Nghiêm Hòa Bích và Quan Lĩnh lấy tay che miệng người kia, sợ lúc xem sẽ kêu ra tiếng. Trái lại hai cô gái thì ngẩng đầu xem rất nghiêm túc.

Sau khi hình ảnh chiếu xong, Hình Diệp trầm mặc hồi lâu mới nói: “Xem ra chuyện còn phức tạp hơn tôi tưởng nhiều. Mấy người chơi phục mệnh kia rất may mắn, mới đến có hai đêm đã nhận được đạo cụ quan trọng, đồng thời còn có cơ hội đánh vào nội bộ tổ chức kỳ quái này.”

Nghiêm Hòa Bích hỏi: “Đây mà là may mắn ư?”

“Đương nhiên rồi.” Hình Diệp nói: “Cũng vì hai cô gái kia đang mang thai nên ngay từ đầu mới tiếp cận được trung tâm vấn đề. Cơ thể mà hệ thống giao cho hai người đó bản thân đã tiếp cận với thông tin mấu chốt. Nhìn lại chúng ta mà xem, may là có mã QR máy chiếu, nếu không chúng ta phải làm thế nào mới có được manh mối mấu chốt như thế này.”

Tào Thiến thấp giọng nói: “Sao tôi lại thấy người phải làm mẹ thật thê thảm, lỡ may đó là cô gái nào chưa lập gia đình thì chẳng phải sau này sẽ có bóng ma tâm lý ư.”

Nghiêm Hòa Bích gật đầu như giã tỏi: “Với cả một khi thời gian hiệu lực trôi qua mà chưa hoàn thành nhiệm vụ sẽ bị nhốt ở đây. Đến lúc đó mấy cô ấy còn đang mang thai, lại uống chất lỏng gì không rõ, thật sự quá thê thảm, còn không bằng chết ngay từ đầu.”

Hình Diệp chợt nhớ đến một chuyện, anh hỏi Quan Lĩnh: “Có chứng cứ gì có thể xác định bệnh nhân sởi kia trước khi bị ký sinh là người chơi không?”

Trước mắt đã tìm được 8 người chơi, gồm 4 người bọn họ, 3 người ở khoa Phụ sản, cùng với bệnh nhân ung thư đang khốn khổ cầu sinh kia. Lần này trong chơi có 9 người, 4 người phục mệnh đã lộ mặt toàn bộ, duy chỉ có một người chơi nghịch mệnh là chưa phát hiện bóng dáng đâu. Nếu bệnh nhân sởi thật sự là người chơi nghịch mệnh thì kẻ đó cũng quá xui xẻo và quá vô dụng ròi. Còn nếu anh ta không phải là người chơi nghịch mệnh, vậy vẫn còn một người chơi cuối cùng chưa tìm thấy. Lập trường của người này không rõ, rất dễ gây thêm rắc rối.

Quan Lĩnh lắc đầu: “Tạm thời vẫn không thể nào xác định, có điều trong hành lang bệnh viện có gắn camera, chúng ta có thể điều tra một chút.”

Nghiêm Hòa Bích nói: “Tối hôm qua anh gặp phải quái vật ký sinh, chúng ta còn sử dụng năng lực đặc thù. Tôi cảm thấy để giấu diếm chân tướng, nhất định bệnh viện sẽ giấu video giám sát đi.”

Hình Diệp nhìn về phía Nghiêm Hòa Bích: “Nói không sai, có một vài thứ bí mật Quan Lĩnh không thể xem, nhưng cậu lại có thể tìm được. Có thể tài liệu mấu chốt sẽ không được lưu trong máy tính, nhưng thứ chiếm bộ nhớ như camera giám sát nhất định sẽ lưu ở máy chủ hoặc đám mây nào đó.”

Nghiêm Hòa Bích xoa xoa tay: “Không thành vấn đề, đêm nay tôi sẽ lại đi hack máy tính của một bác sĩ.”

“Không cần đêm nay đâu,” Hình Diệp rút một chiếc hộp từ đáy bàn ra: “Lúc đặt cơm tôi tiện tay mua một chiếc máy tính có linh kiện phụ tùng tốt nhất trong cửa hàng điện máy, cậu lắp đặt sử dụng ngay ở đây đi.”

Ba người: “….”

Có tiền tốt thật đấy.

________________

Hết chương 90.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.