Trần Hạo này thật là đáng sợ, máu đỏ nhuộn kín một bên áo, khuôn mặt thì trắng bệch do mất máu quá nhiều mà thành , một tay ôm lỗ thủng ở ngực phải, một tay chống vào thân cây cố gắng gượng dậy, hăn ta bây giờ nhìn thật là chật vật, khác hẳn cái tính kiêu ngạo lúc giết 7 người trước.
Bạch hạc thấy thế thì hất phất trần về phía Trần Hạo, lại như lần trước, các sợi tơ của phất trần lại dài ra quấn về phía đối thủ, nhưng lần này hơi khác, tốc độ của nó giảm nhiều cộng thêm các sợi tơ dài ngắn không đồng đều, ở đỉnh có những vết cháy đen, điều là do ảnh hưởng của mấy viên hỏa bạo đạn vừa nãy.
Khác với vẻ mặt của người sắp chết là tuyệt vọng, sợ hãi, điên cuồng... các trạng thái tiêu cực thì trên gường mặt của Trần Hạo lại là một nụ cười nhẹ. Hắn đợi cho sợi tơ của phất trần đến gần thì đột nhiên từ hai tay hắn vứt ra 2 tờ giấy vàng.
Bạch hạc thấy thế thì cuồng biến, ông ta cố gắng đẩy cao tốc độ của phất trần lên để quấn hai tờ giấy đấy lại, nhưng quá muộn, từ hai tờ giấy vàng đó đã kịp tuôn ra hai quả cầu lửa màu cam đậm to bằng cái nồi bay thẳng về phía của bạch hạc, hai quả cầu đó nhiệt độ thật mạnh mẽ từ tận chỗ người ẩn nấp vẫn cảm nhận được sự nóng bức từ hai quả cầu tạo ra, không khí xung quanh quả cầu lửa bị uốn cong do quá nóng, quả cầu lửa đầu tiên đâm vào các sợi tơ phất trần, nó ngay lập tức đốt cháy toàn bộ phất trần kể cả cán, quả cầu lửa cũng làm bỏng nặng tay phải của bạch hạc, coi như tạm thời cánh tay đó phế, nhưng dù sao cũng chặn được quả cầu lửa đầu tiên, quả cầu lửa thứ hai dần đến gần, ông lão giơ tay trái ra trước, cố găng dồn hết sức phun ra luồn chân khí mạnh nhất.
Luồn khí chặn đứng quả cầu lửa trên không , hai cái cứ giằng co nhau, cả hai từ từ yếu đi, quả cầu lửa bị cơn gió thổi tan đi dần dần, còn luồn khí thì từ từ yếu đi, cơ thể của bạch hạc đang dần chạm đến giới hạn, trên trán ông lão chi chít các giọt mồ hổi chảy cả xuống mặt, hơi thở thì dồn dập, tay thì run run như là lúc nào cũng có thể buông xuống vậy, cũng may là quả cầu lửa bị triệt tiêu trước khi hết chân khí.
Bạch hạc chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì một cây ngân châm to bằng cái đũa đã phi đến, trên cây ngân châm đó có chi chít các họa tiết hoa văn nhỏ bé. Ông lão đã là nỏ mạnh hết đà lên chỉ có thể bất lực nhìn cây ngân trâm xuyên thủng tim mình.
" thật không thể ngờ, Trần Hạo ngươi có cả phù lục lẫn pháp khí" bạch hạc nói với giọng đầy mệt mỏi, kiểu như người chết vậy, thật ra lão cũng sắp chết rồi, lão ta còn sồng hoàn toàn dựa vào số chân khí ít ỏi còn lại lứu kéo sinh mạng mà thôi.
" vậy ngươi nghĩ ta không chuẩn bị trước khi chạy trốn" Trần Hạo đáp lại với giọng đầy khinh thường.
" Trần Hạo, ngươi cũng sẽ chết mà thồi, ngươi cũng đã hao sạch chân khí rồi, với viết thương nặng như thế mà không có chân khí cầm cố thì sớm muộn ngươi sẽ chết mà thôi, dù cho ngươi không chết bởi vết thương thì cũng sẽ chết bởi ác thú, với sức của ngươi bây giờ thì giết chết con chuột còn không được, mà cho dù ngươi có ăn bảo vật vào thì chỉ càng đẩy sớm cái chết mà thôi, cuối cùng được lợi vẫn là mấy con t..." chưa kịp nói xong thì bạch hạc đã chết, một vị chân khí ngoại phóng đỉnh cao, chỉ cách nửa bước khí cương cảnh cứ thế mà chết trong cái khu rừng tăm tối này, một vị bán tiên cứ thế mà chết.
Trần Hạo nghe xong thì khuôn mặt âm trầm, có lẽ những gì mà bạch hạc nói là đúng, hắn ta lấy ra một lọ thuốc, dốc hết sạch bột trắng vào vết thương rồi vứt cái lọ đi, chăc là phải đau lắm vì khuôn mặt của hắn nhăn lại như quả táo tàu.
Đợi một chút khuôn mặt hòa hoãn lại Trần Hạo lại bước lại gần, xác bạch hạc, hắn ta đang định cúi xuống rút cây ngân châm thì đã có một tảng đá to bằng bàn tay bay lại , hắn ta hoảng sợ cố gắng né viên đá ra, hắn ta vừa né được một viên thì một viên khác to không kém lại bay tới, dù cố gắng né đi nhưng viên đá vẫn đập trúng vai phải, dù cho không đập trúng trực tiếp vết thương nhưng vẫn làm động vết thương, quá đau Trần Hạo không nhịn được liền thét lên "aaaaaa"
Một bóng đen đang tiến lại gần, với những bước đi thanh thoát nhẹ nhàng nhưng không kém phần tốc độ, như một con hạc quý phái đang múa vậy, chỉ vài giây Lê Hỏa đã tiến lại gần, khi đã đột phá luyện huyết cảnh tốc độ của chiêu hạc diệp bộ lại tăng nữa rồi.
Không cho Trần Hạo cơ hội nói bất kì câu nào, Lê hỏa đã ném tiếp viên đá tiếp theo, Trần Hạo miễn cưỡng lắm mới né được viên đá đó.
Vù vù vù.
Một cú đấm mạnh mẽ đến nỗi mang theo phong bạo gào thét, chấn động không khí xung quanh hiện ra ngay trước mắt của Trần Hạo, không có bất kì phản ứng nào hắn ta chỉ có thể nhìn nắm đấm đó đến trước mặt.
Bụp bụp bụp
Liên tiếp các man Ngưu quyền đập vào đầu của Trần Hạo, phải đấm gần chục quả thì xương sọ của gắn mới vỡ toạt ra, đầu lâu mới nát bét.
Sau khi đấm xong Lê Hỏa liền lùi ra sau ngồi xuống, khuôn mặt thì tái bét, ở cổ thì hình như có cái gì sắp trào ra.