"Rầm....!"
Phía bên ngoài một tòa tẩm điện cũ kỹ rách rưới, đột nhiên truyền đến một tiếng vang lớn.
Liên Diệu nghe thấy tiếng động, vội vàng chạy ra cửa xem xét.
Chỉ thấy tỷ tỷ ngày thường hiểu rõ mình nhất, giờ phút này dung nhan xinh đẹp đã bị đốt cháy hoàn toàn thay đổi, trên người chồng chất vết thương, chỗ bụng có mảng máu lớn thấm đẫm áo, bị người tùy ý ném ngoài tẩm điện.
Xảy ra chuyện gì?
Là ai làm tỷ tỷ bị thương?!
Liên Diệu cảm thấy một trận khủng hoảng, không suy nghĩ được nhiều, đem tỷ tỷ ôm vào giường trong tẩm điện.
Cảm giác được thân tỷ tỷ lạnh buốt, không chút sức sống, Liên Diệu run rẩy đem ngón tay để trước mũi tỷ tỷ, quả nhiên không có hơi thở, lại đặt tay lên trái tim, cũng không có cảm giác.
Nhìn thấy Liên Nhiêu không có sức sống, bộ dạng thê thảm, Liên Diệu cảm thấy chua xót, ôm Liên Nhiêu gào khóc.
Trong lòng hắn hiểu rõ, sở dĩ tỷ tỷ bị như vậy, nhất định là vì bảo vệ hắn.
Nhất định là bọn họ! Chắc chắn! Là Liên Hạo và Liên Thanh Nhi! Chỉ có bọn họ mới đem tỷ tỷ làm bị thương thành cái dạng này.
Nghĩ tới đây, đôi mắt đen kịt của Liên Diệu tràn đầy hận ý!
Nhìn thi thể Liên Nhiêu, tâm Liên Diệu dần phát sinh biến hóa.
Hắn trời sinh không có linh căn, không thể tu luyện, từ nhỏ tới lớn, tỷ tỷ vì bảo vệ hắn mà không biết bao nhiêu lần bị thương.
Mặc dù cả hai thân phận cao quý, nhưng lại phải trải qua cuộc sống không bằng heo chó, ngay cả tỳ nữ thấp hèn nhất cũng giám coi thường bọn họ.
Nếu không phải tỷ tỷ năng lực cường đại, bọn họ đã sớm chết không biết bao lần.
Vậy mà giờ tỷ tỷ duy nhất của hắn bị hủy dung, theo mẫu thân rời khỏi cõi đời, mà hắn cái gì cũng không làm được.
Tim hắn, bộc phát hận ý và không cam lòng, hắn muốn rời khỏi đấy, chạy đi!
Rời khỏi đây, không chừng có hi vọng sống, chỉ cần hắn còn sống, hắn nhất định dùng mọi biện pháp để mạnh mẽ lên, thay tỷ tỷ báo thù rửa hận!
Loại tâm tình này hắn chưa từng trải qua, đến Liên Diệu cũng có chút lạ lẫm.
Hắn hiện tại quá yếu ớt, cũng không biết làm như thế nào mới có thể thoát khỏi cái lồng giam hoàng cung này, thi thể tỷ tỷ cũng không có thối rữa, làm cho hắn sinh ra chút hi vọng, vừa nghĩ cách trốn thoát, vừa ở một bên canh thi thể tỷ tỷ.
Không biết qua bao nhiêu ngày, cỗ thi thể lạnh băng vậy mà lại bắt đầu chậm rãi có nhiệt độ, còn có hơi thở yếu ớt đến không thể nghe thấy, trên ngón tay tay trái, lặng lẽ xuất hiện một cái giới chỉ cổ xưa đỏ đậm.
Đau đầu quá!
Nàng còn có cảm giác!
Nàng muốn tỉnh lại!
Tịch Nhiêu đầu đau nhức, dục vọng muốn sống trở nên mãnh liệt, nàng ép buộc hai mắt mình mở ra, thống khổ giãy dụa, đột nhiên mở hai mắt ra, đôi mắt đen lóe lên một cái, sưu..uu..u biến thành màu bạc, mang theo tia máu, giống như ác ma.
Phương xa một tòa cung điện vàng son lộng lẫy, tràn ngập linh khí, khí thế rộng rãi, một đạo thân ảnh hắc y đang ngồi, cả người tản ra khí chất tôn quý bễ nghễ thiên hạ, giờ phút này hắn đang ngồi trên Tụ Linh Thạch nhắm mắt tu luyện.
Trên tay hắn đang cầm một cái la bàn quỷ cổ xưa, đột nhiên, trên mặt la bàn sáng lên một đạo u ám lục quang, chỉ hướng phương tây xa xa.
Đạo thân ảnh đột nhiên mở mắt, lộ ra ánh mắt tràn đầy sát khí, cuồng dã mà sắc bén, đôi mắt đỏ yêu dị kinh hỉ kích động nhìn về phương tây, tâm vui vẻ: "Nhiêu Nhi, nàng rốt cuộc đã đến..."
Thời điểm Tịch Nhiêu trợn hai mắt phát ra ngàn vạn cừu hận, trong nháy mắt đã thu về, nhìn thấy bản thân đột nhiên tỉnh lại nội tâm trở nên kích động, nhưng lại có chút tâm thần bất định.
Cái này không lẽ là mượn xác hoàn hồn?
"Tỷ tỷ... Người..."
Liên Diệu ngây ngốc nhìn đôi mắt bạc quỷ dị của tỷ tỷ, thậm chí quên luôn cả cừu hận.
"Ngươi đây là đang khóc cái gì...?" Tịch Nhiêu nhẹ lay đầu, đem cảm giác buồn ngủ hất ra, sau đó nhìn rõ thiếu niên trước mắt.
Tóc đen, khuôn mặt thanh tú, đôi mắt thanh tịnh giờ phút này sưng đỏ ngập nước, trong mắt lộ ra chút sợ hãi, còn có vui mừng.
"Đệ nghĩ tỷ tỷ... chết rồi." Nghe thấy thanh âm quen thuộc, Liên Diệu nuốt nước miếng, đè xuống nội tâm sợ hãi và bất an, trên gương mặt thanh tú xuất hiện tia xoắn xuýt, hai chữ cuối hắn nói rất nhỏ.
Chết rồi?
Nàng chết rồi...
Bị Miểu Vân Nguyệt tiện nhân kia đốt đi sinh hồn, chiếm tu vi, hồn phi phách tán....
Không đợi Tịch Nhiêu cẩn thận hồi tưởng, một trận đau nhói quét sạch đầu óc nàng, đau đớn qua đi, nàng đã hiểu rõ mọi chuyện.
Vị trí của nàng hiện tại, là Thánh Linh đại lục cách Thần Giới vạn dặm, là nơi phàm trần dư dả linh khí.
Thân thế nàng hiện giờ là trưởng công chúa duy nhất của nước Bạch Hổ - một trong bốn nước lớn trên Thánh Linh đại lục, công chúa Liên Nhiêu.
Còn thiếu niên mặt ngập nước mắt trước mặt, là đệ đệ song sinh của nàng, Liên Diệu.
Mẹ bọn họ là Tịch Lưu Vân, hoàng hậu của nước này, vì khó sinh mà đã sớm rồi đi nhân thế.
Cái này gọi là con không mẹ không ai thương đây.
Hai người bọn họ từ nhỏ đều không được sủng ái, mặc dù Liên Nhiêu có thiên phú kinh người, lại là mỹ nhân, nhưng phụ hoàng Liên Hạo lại đối xử với cả hai rất lạnh nhạt, chẳng quan tâm.
Liên Diệu bởi vì không có linh căn không thể tu luyện, vì bảo hộ Liên Diệu, Liên Nhiêu chịu không ít khổ.
Về sau nước Chu Tước yêu cầu thông gia với người trong hoàng thất ưu tú nhất nước Bạch Hổ là Liên Nhiêu, nên Liên Hạo và Liên Thanh Nhi liên hợp lại, lấy tính mạng đệ đệ uy hiếp, hủy mặt nàng, rút đi linh căn, vết thương thể xác và tinh thần đã đưa nàng rời xa nhân thế.
Ha, về khoản này Liên Thanh Nhi và Miểu Vân Nguyệt giống nhau như đúc, thích cướp đoạt thứ không thuộc về mình.
"Tốt, ta không sao." Nhìn ra tâm Liên Diệu bất an, Tịch Nhiêu nhẹ giọng an ủi.
Trong lòng nàng nghĩ đến khuôn mặt xấu xí dữ tợn của Miểu Vân Nguyệt, không khỏi liên tục cười lạnh: Ngươi đã không triệt để giết chết ta, đợi ta trở về lần nữa, đó là lúc ngươi phải chết!
Nàng ngắm nhìn bốn phía, trong tẩm điện đầy tro bụi, cũ kỹ không chịu nổi, nhìn qua có thể sụp bất cứ lúc nào.
Nguyên nhân bởi vì không được sủng ái, thêm nữa lần này là Liên Hạo và Liên Thanh Nhi cố ý làm, nên cũng không có ai đến chiếu cố hỏi thăm.
Bọn họ đang ước gì nàng chết sớm một chút, thì sao lại phái người đến được, mà dù có người đến, thì bọn chúng đã sớm có thói quen không để các nàng vào mắt.
Không có người đến ngược lại càng tốt, làm chuyện gì cũng không ai để ý.
Tịch Nhiêu rất nhanh liền tiếp nhận thân phận mới, không biết vì sao Thần Phách của nàng lại sót lại một tia, vừa vặn bám vào người Liên Nhiêu, phi thường hoàn mỹ.
Chỉ tiếc, không có linh căn, không có tu vi, hết thảy phải làm lại từ đầu.
Bất quá nàng cũng không thèm để ý, đối với nàng mà nói, chỉ cần có thể sống, còn lại không vấn đề.