Ma Thần Hữu Yêu: Tuyệt Mị Thần Vương Phi

Chương 52: Băng Linh Quan Châu (1)



“Được a.” Tịch Nhiêu cũng có chút bất đắc dĩ, nàng cùng không hy vọng Mục Lăng Ngư gả cho Quý Thương.

Không phải vạn bất đắc dĩ, nàng cũng không muốn lại gây phiền phức cho Tương Yêu Tước, dù sao bốn nước lớn cũng không dễ động đến như vậy, nếu không Thanh Long quốc đã sớm rơi đài.

Đều đã đến mức này, vẫn phải đem người thả, thật sự là trong lòng khó chịu đến cực điểm.

Trong mắt bạc của Tịch Nhiêu hiện lên một tia huyết quang, có chút lóe lên, nhắm ngay mắt của Vân Liên Kỳ và Quý Thương.

Thôn Thiên Hồn đồng tử, nhiếp hồn, khai.

Đây là một kỹ năng nghịch thiên của Thôn Thiên Hồn đồng tử, khả năng thay đổi ký ức của người khác, kỹ năng này không chỉ có một cái công năng như vậy, mà còn có hiệu quả khiến người đó điên cuồng.

Bất quá Tịch Nhiêu cũng không dễ dàng vận dụng, phải biết linh hồn nàng hiện tại đang bị hao tổn, mỗi lần vận dụng Thôn Thiên Hồn đồng tử đều phải chịu không ít hao tổn.

Nhưng chuyện hôm nay, nàng đã trở mặt cùng hai người kia, đã quyết định thả hổ về rừng liền không thể lưu lại tai họa ngầm.

Trong nháy mắt hai người kia hoảng hốt nặng nề hôn mê.

Tịch Nhiêu đá hai người kia một cước, ghét bỏ nói: “Tiện nghi cho các ngươi.”

Ngay sau đó bọn họ liền bị Vô Oán ném tới một góc ngoại thành Thành Thanh Long.

Hai người quần áo không chỉnh tề nằm ở ngoại thành Thanh Long, trên người Vân Liên Kỳ quần áo rách tả tơi, bởi vì đây là vùng ngoại thành nên thành ra không có mấy người thấy cảnh này.

Sau khi bọn họ tỉnh lại, đã hoàn toàn quên hết chuyện xảy ra trước đó, không nhớ chút nào việc bọn họ tìm Mục Ti Cẩn gây chuyện, cũng hoàn toàn không biết tại sao mình lại ở bên ngoài cửa thành, chỉ nhớ việc bọn họ hướng hoàng đế Thanh Long quốc để đưa ra việc hôn ước.

Chờ Vân Liên Kỳ nhớ lại việc trọng đại, muốn đi tra tung tích của Mục Ti Cẩn thì cũng tra không được nữa.

Đem phòng dọn dẹp sạch sẽ, sau đó Mục Ti Cẩn sửa sang lại quần áo, đã không còn dáng vẽ chật vật lúc nãy, tuy là vải thô áo gai, nhưng không che hết sự tao nhã của nàng.

“Mẫu thân, vị này là Nhiêu tỷ tỷ, là Nhiêu tỷ tỷ dạy ta phương pháp tu luyện, còn cho ta công pháp Huyền Phẩm cao cấp, là ân nhân của ta.” Mục Lăng Ngư chạy lại bên cạnh Mục Ti Cẩn , kéo tay Tịch Nhiêu giới thiệu cho mẫu thân của nàng.

Mục Ti Cẩn đứng trước mặt Tịnh Nhiêu thủ lễ, khom người: “Đa tạ Tịch Nhiêu cô nương đã ra tay cứu giúp.”

Nàng đánh giá Tịch Nhiêu, ngân đồng mị nhãn, rõ ràng chính là thánh khiết cao quý, không thấy tiên khí thánh khiết, ngược lại xinh đẹp ưu nhã, lại làm cho người ta có loại cảm giác cực kỳ thư thái, quang mang trong mắt lưu chuyển cực kỳ có sức hút.

Thật sự là đôi mắt tuyệt diệu mỹ lệ vô cùng.

Bên dưới mắt bạc là mạng che mặt màu đỏ, nhưng chỉ nhìn qua đôi mắt kia liền có thể tưởng tượng ra bên dưới mạng che là dung mạo tuyệt thế như thế nào.

“Bá mẫu không cần đa lễ, đây là việc ta phải làm.” Tịch Nhiêu vội vàng đáp lễ, vừa cười vừa nói.

Mắt Mục Ti Cẩn nhìn thoáng qua thân ảnh màu trắng bên cạnh Tịch Nhiêu.

“Hắn gọi là Tương Yêu Tước.” Mục Lăng Ngư lại giới thiệu Tương Yêu Tước, mắt hiện lên quang mang sùng bái, “Vị này là ân nhân của Nhiêu tỷ tỷ, là một đại thần, rất lợi hại.”

“Đa tạ công tử ra tay cứu giúp.” Mục Ti Cẩn cũng đồng dạng làm lễ với Tương Yêu Tước, nàng cảm nhận rất rõ uy áp cực lớn truyền từ thân nam nhân này.

Cái uy áp đáng sợ này làm cho người ta cảm thấy ngạt thở, bởi vì có Tịch Nhiêu, nên dùng trên người Mục Ti Cẩn cũng không có ác ý.

Tương Yêu Tước mặt không chút biểu cảm nhẹ gật đầu, xem như đáp lễ.[nguồn webtruyen.com]

Có thể để hắn gật đầu đã tính là rất lễ phép rồi, về phần đáp lẽ, căn bản không có ở đây.

Mục Ti Cẩn vừa định nói thêm gì nữa, bỗng nhiên bị một đạo thanh âm trong veo cắt ngang.

Nàng ngước mắt lên nhìn, là một vị thiếu niên thanh tú tóc đen dài.

“Tỷ tỷ, trên mặt đất có mười cái túi rơi xuống, ta đều nhặt lên.” Thiếu niên kia nháy mắt, tựa như đem đồ vật trân quý dâng lên, đem mười cái túi trữ vật thêu thủ công xinh đẹp đưa trước mặt Tịch Nhiêu,

“Vị này là…” Mục Ti Cẩn nhìn phía con mình hỏi, vừa rồi vậy mà không biết ở đây còn có một vị thiếu niên.

“Vị này là Tịch Diệu ca ca, là tỷ đệ cùng mẹ với Nhiêu tỷ tỷ.” Mục Lăng Ngư giải thích, cảm giác tồn tại của Diệu ca ca có thút thấp.

Hắn không ra, nàng suýt nữa quên mất còn có một người.

Nhưng là vừa rồi tình cảnh giương cung bạt kiếm, chính là Tịch Diệu ca ca không muốn tham gia vào.

Hắn và Mục Lăng Ngư tu vi quá thấp, hoàn toàn không giúp được gì.

Nhìn thấy Tương Yêu Tước phất tay một cái mười mấy cái ảnh vệ liền bị diệt, những vật này cũng từ đó mà rơi xuống, hắn nhìn Tiểu Ngư cũng cũng có túi như vậy, cảm thấy đây chính là đồ tốt, liền nhặt hết toàn bộ.

“Được a, trước mang tới đây đi.” Khóe miệng Tịch Nhiêu có chút co rút, đem mười túi trữ vật cất vào.

Nàng vừa rồi lo chỉnh đốn cái gì Vân công chúa, căn bản là quên mất Tịch Diệu.

Không nghĩ tới hắn như thế lại nhặt túi trữ vật của mười cái ảnh vệ của Vân Liên Kỳ.

Nhặt những cái này cũng có chỗ tốt, cuộc sống trước đây đều là Bạch Anh lấy ra,dù sao bây giờ không gian Giáng Anh không lấy ra được.

Thần thú Trạch Như tự nhiên là khinh thường việc lượm được tiện nghi này, không nghĩ tới cuối cùng Tịch Diệu làm thay.

“Tịch Diệu cô nương, phụ nhân có một cái thỉnh cầu quá đáng, hy vọng cô nương có thể đáp ứng.” Mục Ti Cẩn nghiêm mặt, ý tứ mở miệng nói.

Mục Lăng Ngư đại khái đem ân tình của Tịch Nhiêu nói với nàng, nàng cũng rất cảm kích Tịch Nhiêu.

Ân tình trước đó còn chưa trả, bây giờ nàng lại còn thêm thỉnh cầu, có phần làm cho nàng cảm thấy khó mà mở miệng.

“Bá mẫu mời nói.” Tịch Nhiêu gật đầu nhẹ, nói.

“Cô nương có thể hay không thay phụ nhân bảo quản vật này?” Nói xong, Mục Ti Cẩn từ trong ngực lấy ra một cái thủy tinh lam sắc, chỉ lớn cỡ lòng bàn tay, phía trên linh khí tinh thuần vây quanh, bên ngoài ẩn ẩn quang mang lam sắc, bên trong thủy tinh cầu là một dây tơ mảnh quấn thành vương miện.

Từ lam cầu thủy tinh truyền đến tia khí tức ôn nhuận làm cho người ta cảm thấy mười phần sảng khoái, con ngươi Tịch Nhiêu đột nhiên co rút lại, kinh ngạc nhìn Mục Ti Cẩn.

Đây là chí bảo của hoàng thất giao nhân, Băng Linh Quan Châu.

Vật này vậy mà lại xuất hiện trong tay một giao nhân tộc không có linh khí.

“Đây là?” Mặc dù nội tâm khiếp sợ không thôi, Tịch Nhiêu vẫn làm bộ nghi ngờ hỏi.

“Đây là chí bảo lưu truyền của tộc chúng ta, về sau vẫn là muốn truyền lại cho Tiểu Ngư bảo quản. Ngươi cũng thấy đấy, ta chỉ là một người bình thường, Tiểu Ngư cũng chỉ là cái Linh Sư cấp thấp, cầm bảo bối này sẽ mang đến tai họa, cho nên…”

Băng Linh Quan Châu chỉ có huyết thống hoàng tộc giao nhân thuần chính nhất mới có thể sử dụng bảo bối này, không có huyết thồng thuần chính, bảo bối này chỉ có thể xem không thể dùng.

Vừa rồi Mục Ti Cẩn giao cho Vân Liên Kỳ không phải giả, nàng ta không khế ước được bởi vì huyết mạch của nàng ta căn bản không có cách sử dụng Băng Linh Quan Châu.

“Cho nên Tiểu Ngư là chủ nhân của cái bảo bối này?” Tịch Nhiêu nhận thấy trong lời nói của Mục Ti Cẩn có một tia thâm ý.

Chẳng lẽ nói, Mục Lăng Ngư không phải con gái của hoàng đế Thanh Long Quốc?

“Đúng vậy, để lại ta chỗ này, chỉ sợ sớm muộn cũng có một ngày bảo bối này bị người ta cướp đi. “Đôi mắt đẹp của Mục Ti Cẩn hiện lên một tia thâm ý, rất nhanh che dấu đi.

Nàng quả nhiên không nhìn lầm, người này quả nhiên biết được sự tình của tộc nàng, phương pháp tu luyện của tộc bọn họ không phải ai cũng có thể biết.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.