Ma Thần Hữu Yêu: Tuyệt Mị Thần Vương Phi

Chương 58: Nội Thần Phong (2)



Đi vào Nội Thần Phong, cảnh tượng bị sương trắng bao phủ dần dần hiện ra, mấy ngọn núi nhỏ tạo thành một cái sơn cốc giống như rồng rắn uốn lượn, một thác nước từ đỉnh núi chảy xuống ngăn trước mặt bọn họ, nện trên mặt đá, bọt nước văng khắp nơi.

“Cái này rõ ràng còn cái thác nước!” Tịch Diệu tò mò quan sát cảnh tượng trước mắt, đây cũng là lần đầu tiên hắn đi xa nhà, đối với hết thảy sự vật đều có vẻ mới lạ.

Trước đó tại Tiên Vụ sâm lâm không dám vọng động, một lòng hướng về việc tu luyện, cũng không có quan sát kỹ cảnh vật xung quanh, cho nên hắn mới bị hấp dẫn bởi cảnh núi non khí thế hào hùng nơi đây, không khỏi tấm tắc lấy làm kỳ lạ.

“Đây là bình chướng bên trong Thần Phong, sư tỷ sư huynh không cần sợ hãi, trực tiếp đi vào là được.” Bạch Nhất đi trước vào bên trong thác nước, thân ảnh chảy xuôi theo thác nước biến mất không thấy gì nữa.

Mặc dù ba người bọn họ chỉ là nội viện đệ tử phổ thông, nhưng tôn ti thủy chung có khác, không quan hệ thời gian nhập học, đối với nội viện đệ tử, những người dẫn đường như bọn hắn đều phải kính trọng gọi bọn họ một tiếng sư huynh sư tỷ.

Tịch Nhiêu ở tại thần giới cũng đã từng gặp sơn cốc giấu bên trong thác nước, cũng không có quá nhiều ngạc nhiên, thân ảnh linh động cũng đi theo.

Sau khi mấy người bọn họ đi vào Nội Thần Phong, liền cảm thấy linh khí quanh thân nồng đậm hơn mấy lần, không cần tận lực vận chuyển đan điền thì từng tia từng tia linh khí cũng sẽ đi vào.

Tịch Diệu và Mục Lăng Ngư cảm nhận sâu sắc nhất, hai người đối với linh khí cảm giác rất nhạy, có lực lượng cùng hưởng Tịch Nhiêu cảm nhận không có rõ ràng như vậy.

Tịch Diêu sâu kín thở ra một hơi, vui mừng nói: “Tỷ tỷ, ta thích nơi này.”

“Ta cũng thế.” Mục Lăng Ngư cũng cảm thấy vậy, nhẹ gật đầu, linh khí tràn đầy làm cho Tinh Diệu trở nên khoan khoái mười phần.

Tịch Nhiêu cười cười, không nói gì, Bạch Nhất đi ở phía trước lắng nghe xong, có chút hâm mộ nói ra: “Nội Thần Phong tài nguyên cực kỳ phong phú, so với ngoại viện Ngoại Thần Phong linh khí nồng đậm gấp mười lần.”

“Thật sao?” Tịch Diệu có chút kích động: “Vậy chúng ta đúng thật là quá may mắn.”

Hắn cũng rõ ràng, hắn và Mục Lăng Ngư sở dĩ có thể vào bên trong viện, cũng là nhờ phúc của tỷ tỷ.

“May mắn? Chắc không phải đạp vận khí cứt chó đi!” Cách đó không xa đột nhiên truyền đến âm thanh cười nhạo và khinh thường, tiếp đó là mấy bóng người chặn trước mặt bọn họ.

Năm tên thiếu niên trẻ tuổi xếp thành một hàng, nhìn về phía bọn họ bằng ánh mắt khinh thường, trên người bọn họ đồng loạt là đồng phục học viện màu xanh đậm, phía trên thêu dấu hiệu Tinh Diệu học viện.

“Các ngươi chính là ba cái đệ tử mới đi cửa sau vào?” Thanh niên tuấn mỹ cao hơn bọn họ một khoảng, giờ phút này nhìn bọn họ bằng ánh mắt tràn đầy sự khinh thường, từ cao nhìn xuống liếc xéo bọn họ.[nguồn webtruyen.com]

Khi nhìn đến đôi mắt ngân bạc của Tịch Nhiêu, trong mắt của hắn hiện lên một tia kinh ngạc.

Ba cái tân sinh đệ tử thiên phú Thiên Linh căn trực tiếp đi vào nội viện, chuyện này hôm qua đã truyền đi khắp nội viện.

Cái này làm cho không ít đệ tử nội viện đều có chút ghen ghét, đặc biệt là còn có hai người phá lệ cho vào, càng làm cho bọn họ đỏ mắt, bọn họ có ai không phải tân tân khổ khổ từ một đám thiên tài ngoại viện vượt qua khảo hạch mới được vào, một cái nhất phẩm linh tướng và một cái phế vật trực tiếp tiến vào nội viện, càng làm cho các thiếu niên thiên tài có chút nhục nhã.

Không ít người thấy bọn hắn tiến lên định khiến bọn Tịch Nhiêu mất mặt, những người trước mặt này tính ra oai phủ đầu bọn họ.

Tịch Diệu và Mục Lăng Ngư liếc mắt nhìn nhau, mặt hiện lên vẻ khó xử, nội tâm của bọn họ cũng nổi lên một đám hỏa khí, tuy nhiên cũng không có cách nào phản bác lại, bởi vì người kia nói chính là sự thật.

Chính bản thân mình hiểu rõ thực lực của mình không tốt là một chuyện, bị người khác nói trước mặt nhiều người như vậy là chuyện khác, mặc dù Mục Lăng Ngư và Tịch Diệu đã thành thói quen bị mọi người khinh bỉ, nhưng trong lòng cũng không khỏi có chút tức giận, không khỏi nắm chặt song quyền.

Bạch Nhất thấy rõ người tới là ai liền cả kinh, ánh mắt tràn đầy sợ hãi, vội vàng kéo góc áo Tịch Nhiêu một cái, không ngừng nháy mắt ra dấu cho nàng.

Người thanh niên này là người nằm trong bảng một trăm người đứng đầu đệ tử nội viện Tinh Diệu, Sở Hiên.

Tương Yêu Tước nhíu nhíu mày, không dấu vết đem Tịch Nhiêu và Bạch Nhất tách ra.

Sau đó Bạch Nhất sợ hãi phát hiện hắn làm sao cũng không đụng đến góc áo của Tịch Nhiêu.

“Hả? Chớ có nói lung tung, chúng ta cũng không có giẫm phân của ngươi.” Tịch Nhiêu ngước mắt chăm chú nhìn thiếu niên kia, nghe đươc ba chữ đi cửa sau trong long xẹt qua tia không vui, “Mà chúng ta có đi cửa sau hay không cũng không có quan hệ gì tới ngươi.”

Lời này vừa nói ra, không chỉ có thiếu niên trước mắt mà không ít người cũng ngây ngẩn, Tịch Diệu và Mục Lăng Ngư cũng có chút ngây ngẩn cả người, Tịch Nhiêu cũng vậy.

Rất nhanh trong lòng nàng xì một tiếng khinh miệt.

Những lời nói thô tục như vậy cũng là lần đầu tiên nàng nói, dĩ vãng nàng vì giữ hình tượng ưu nhã ngay cả mắt cũng chưa trợn bao giờ.

Trùng sinh một đời, nàng thế nào sa đọa đến trình độ nói thô tục như vậy.

Tịch Nhiêu bỗng nhiên có chút ghét bỏ mình.

Tương Yêu Tước ở trong tối cười trộm, trong lòng thầm nói với Tịch Nhiêu: Nhiêu Nhi, ngươi thay đổi.

“Ngươi mắng ta?” Sở Hiên trừng lớn hai mắt, một bộ dáng không thể tin, có chút tức giận nói: “Ngươi vậy mà mắng ta!”

Cái người này vậy mà mắng hắn là chó? Một cái đệ tử mới nho nhỏ, đây cũng quá không để hắn vào mắt rồi.

Bạch Nhất muốn nói gì nhắc nhở Tịch Nhiêu, chỉ thấy Sở Hiên trừng mắt liếc hắn một cái, mồ hôi lạnh từ trán hắn liền chảy xuống, hắn đành im lặng đứng một bên không nói lời nào.

Hắn chỉ là một cái tiếp dẫn đệ tử bình thường, không thể vì một đệ tử mới tiếp dẫn, ngay cả cửa Nội Thần Phong hắn cũng không có tư cách bước vào, lại càng không phải nói đối kháng với đệ tử trên bảng của nội viện Tinh Diệu.

Hắn có chút bất đắc dĩ, chỉ có thể trơ mắt nhìn hai người phát sinh tranh chấp.

“Mắng ngươi cái gì, ta chỉ nói là chúng ta không giẫm phân các ngươi, có chữ nào là mắng các ngươi?” Tịch Nhiêu nhàn nhạt quét mắt nhìn hắn một cái, không có chút nào đem phẫn nộ của hắn để vào mắt, “Các ngươi chặn đường rồi, tránh ra.”

Sở Hiên bị phản bác đến nói không ra lời, mắng hắn cái gì? Hắn mới vừa nói các nàng đạp vận khí cứt chó, mà nàng nói như vậy là ám chỉ bọn họ là chó.

Mặc dù không có nói rõ, nhưng nghĩ kỹ lại, đúng là không đem bọn hắn cùng chửi.

Huống hồ nếu là hắn trả lời, chẳng phải thừa nhận mình là chó.

Ban đầu muốn thị uy với mấy cái tân đệ tử đi cửa sau này, không nghĩ tới lại bị đối phương vặn lại đến nói không ra lời.

Rõ ràng là mắng chửi người không dùng từ thô tục, cuộc chiến miệng lưỡi của hai bên cao thấp đã thấy rõ ràng.

“Chúng ta nhưng cũng được xem là sư huynh của các ngươi, đã vậy ngươi còn không có mắt, ngươi có biết hay không xem bề trên ra gì sẽ phải bị xử phạt.” Bên cạnh có một người dáng người nhỏ nhắn xinh xắn cũng tức giận tới đỏ mặt, cả giận nói.

“Ha ha.” Tịch Nhiêu nghiêng nghiêng đầu nhìn thoáng qua cái người mới nói kia, khẽ cười một tiếng, “Chẳng lẽ không phải các ngươi cố ý gây sự, nếu như là các ngươi gây sự trước, vậy chúng ta cũng không có không biết lễ phép.”

Mấy người này cố ý ngăn trước mặt các nàng, nghiễm nhiên là bộ dáng thị uy, xem ra liền không có ai có lòng hảo tâm, nhưng các nàng vừa mới vào học viện, đã có người tới kiếm chuyện, thật làm cho người ta phiền lòng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.