Ma Thần Hữu Yêu: Tuyệt Mị Thần Vương Phi

Chương 60: Thách Đấu (2)



Sở Hiên đem sự hung ác trong mắt thu lại, không thèm để ý nói: “Nếu chúng ta thua, điều kiện giống các ngươi.”

Nói cách khác bọn hắn thua cũng sẽ cho các nàng Khí Đan, hắn đối với trận tỷ thí này cực kỳ tự tin, xuất ra Khí Đan cũng là không đau lòng chút nào.

Thủ bút lớn như vậy, để cho đám người vây xem ngược lại hít một ngụm khí.

“Không hổ là Sở Hiên, Khí Đan nói đưa liền đưa.”

“Bất quá một tháng sau Sở Hiên nhất định Khí Đan trong tay lại nhiều thêm rồi.”

Yên lặng quét một vòng Giáng Anh, ở trong đó có Huyền Phẩm Thiên Đan đã xếp thành núi nhỏ, đều là Tương Yêu Tước cưỡng ép nhét vào trong chỉ giới của nàng đấy.

Có huyết mạch khế ước lực lượng cùng hưởng, những vật này được bỏ vào đều không cần Tịch Nhiêu đồng ý.

“Chúng ta không cần Khí Đan.” Tịch Nhiêu khẽ cười nói, đáy mắt nàng cười nhẹ nhàng, hơi hơi hất cằm lên, con mắt lược qua khuôn mặt Sở Hiên có chút làm người ta chán ghét, nhìn ba người kia chậm rãi nói, “nếu các ngươi thua, ta muốn các ngươi thoát hết quần áo chạy quanh Nội Thần Phong ba vòng!”

Lời này vừa nói ra, nhiệt độ không khí trong nháy mắt ngưng kết lại, ánh mắt tất cả mọi người đều nhìn phía Tịch Nhiêu đầy chấn kinh cùng không thể tưởng tượng nỗi, trong đó còn xen lẫn mấy đạo ánh mắt chế giễu cùng đồng tình.

Nàng cũng quá phách lối rồi, như thế cực kỳ vũ nhục, lấy thực lực của nàng dám yêu cầu với Sở Hiên điều kiện như vậy.

Sắc mặt của Mục Lăng Ngư cũng khẽ biến, muốn nói gì đó nhưng bị Tịch Nhiêu cản lại.

Tịch Nhiêu đưa cho nàng một ánh mắt không cần lo lắng, Mục Lăng Ngư nhìn một bọn người Sở Hiên một cái, lại nhìn Tịch Nhiêu một cái, khẽ cắn môi, xoắn xuýt trong chốc lát cuối cùng vẫn lựa chọn tin tưởng Tịch Nhiêu.

Nếu là Nhiêu tỷ tỷ đã quyết định, vô luận là kết quả tốt hay xấu, nàng đều tiếp nhận.

Tương Yêu Tước trong lòng trầm thấp cười ra tiếng: Nhiêu nhi, ngươi biến thành xấu.

Tịch Nhiêu: ...

Thời khắc nghiêm túc như vậy, hắn thế mà có ý tốt cười nàng.

Sở Hiên trên trán nổi gân xanh, hắn còn chưa lên tiếng, Sở Linh Nhi bước lên trước một bước, hét lên một tiếng.

“Ngươi thật là quá đáng!” Đôi mắt đẹp nàng trợn ngược, bị lời nói của Tịch Nhiêu kích thích làm toàn thân phát run.

Nàng còn chưa gặp qua một cái đệ tử mới lại lớn lối như vậy.

“Được.” Sở Hiện lại đồng ý, lời hắn nói ra có chút ý vị cắn răng nghiến lợi, “Nếu các ngươi thua, không chỉ phải giao cho ra tất cả Khí Đan, cũng phải cởi hết quần áo chạy quanh Nội Thần Phong ba vòng.”

“Ca!” Sắc mặt Sở Linh Nhi khẽ biến, không nghĩ tới ca ca của mình lại đáp ứng, trầm thấp lên tiếng, “ca sao ngươi lại đồng ý.”

Nàng cũng tham gia tỷ khí bàn luận, một khi hạ chiến thư tại đài Tinh Diệu, hai bên trao đổi ước định phải giữ lời, điều kiện vũ nhục người như thế, nói cái gì nàng cũng sẽ không đáp ứng, quá xấu hổ!

“Bọn hắn kết cục thua là không thể nghi ngờ, ngươi vội cái gì?” Sở Hiên lơ đễnh nói, “ngươi cho là một tháng bọn họ một tháng liền có thể tiếp của ta mười chiêu? Không chỉ có thể đạt được Khí Đan, mà còn có thể nhục nhã nàng.

Sở Linh Nhi nghĩ nghĩ, như vậy cũng có đạo lý, nàng thế nhưng là nhất phẩm Thiên giai luyện đan sư, giờ không lẽ sợ một người không biết luyện đan?

Cho dù Mục Lăng Ngư có được Thiên Linh căn thiên phú, nàng cũng không tin nàng ta lại có thể vượt qua mình, cởi hết quần áo chạy ba vòng nhất định không phải nàng, nàng còn có cái gì phải lo lắng?

Sở Linh Nhi nhíu lông mày nghĩ, nhãn châu xoay động, lại nói: “Chỉ cần các ngươi một người thua, coi như thua.”

Các đệ tử vây xem nhao nhao lắc đầu, cũng không coi trọng hai người bọn họ, cười trên nỗi đau của người khác và ánh mắt đồng tình nhìn về phía các nàng.

Lúc này chỉ cần một người thua coi như thua, bọn người Tịch Nhiêu kia tỷ lệ thất bại càng cao, yêu cầu này liền có vẻ hơi không biết xấu hổ.

Tịch Nhiêu nhíu này, khóe môi cong cong gợi lên độ cong yếu ớt: “Được.”

Cái người này đúng thật là dám nhận lời, vì Khí Đan cũng là đủ vô sỉ.[nguồn webtruyen.com]

“Đã như vậy, ta sẽ hạ chiến thư!” Sở Hiên nghĩ tới một tháng sau, hai kết quả như vậy, ngữ khí đều không tự chủ được có chút vui sướng.

Hắn đã đợi không kịp muốn xem các nàng xấu mặt.

Dám cùng hắn đối nghịch, sẽ không có kết cục tốt!

“Hạ chiến thư?” Tịch Nhiêu nhíu mày, hiển nhiên là không biết hạ chiến thư là chuyện gì xảy ra.

“Học viện cấm nội đấu, nhưng có thể hạ chiến thư, có phương pháp đặc biệt hạ chiến thư kia, phía trên sẽ viết rõ ràng danh tính của hai bên và quy tắc quyết đấu, vô luận thắng thua đều muốn dựa theo chiến thuật bên trên đưa ra quy tắc. “Bạch Nhất thấy Tịch Nhiêu không hiểu, nhỏ giọng giải thích với nàng.

“Vậy nếu chơi xấu thì sao?” Tịch Nhiêu hỏi.

“Chơi xấu sẽ bị trừng phạt rất nghiêm khắc, nhẹ thì phạt khấu trừ điểm Tinh Diệu, nặng thì không thể tiếp nhận nhiệm vụ.” Bạch Nhất nói.

Hết thảy tài nguyên học viện đều phải dựa vào điểm Tinh Diệu hoán đổi, không thể nhận nhiệm vụ liền mang ý nghĩa không có điểm Tinh Diệu phát ra, nếu như bị cấm chỉ tiếp nhận nhiệm vụ, như vậy tu luyện sẽ bị người khác bỏ rơi xa.

Vì không để cho đám đệ tử tranh đấu quá phận, cho nên mới định ra quy tắc này dùng để ước thúc bọn hắn, đã có ước thúc những đệ tử tranh đấu liền sẽ không hành động thái quá không hợp lẽ thường, dù sao ai cũng không muốn tại con đường thu luyện lại kém hơn ngươi ta nhiều. Đây cũng là nguyên nhân trừng phạt nặng như vậy.

“Tốt, ngươi hạ chiến thư đi.” Tịch Nhiêu nhẹ gật đầu, hững hờ đối với Sở Hiên ra hiệu nói.

“Hừ.” Sở Hiên cười lạnh một tiếng, không ngừng tụ ra một trương khí tím to lớn chiến thư Tinh Diệu, bên trên có phù điêu của Tinh Diệu, nhìn qua tựa như một trương cuồn cuộn Tinh Diệu Đồ.

Hắn nhanh chóng đem quy tắc của thi đấu viết tốt, trước tiên nhập linh khí, chiến thư bên trên bỗng nhiên nhiều hơn một cái tên ngươi: Sở Hiên.

“Tới phiên ngươi.” Sở Hiên vung tay lên, chiến thư Tinh Diệu liền tự động bay đến trước mặt Tịch Nhiêu.

Tịch Nhiêu không nói gì, ý cười trên khóe miệng mang theo một tia nghiền ngẫm, đưa linh khí vào, tên nàng hiển nhiên hiện sau tên của Sở Hiên.

Nàng quay đầu nhìn thoáng qua Mục Lăng Ngư, do dự một chút, cũng đem linh khí của mình viết lên chiến thư.

Chiến thư hoàn thành, đám người nghị luận ầm ĩ.

“Oa, nàng thật đúng là dám nhận” Một cái đệ tử nhịn không được kinh hô.

“Lần này có trò hay để xem.”

“Có người hay không bắt đầu cá cược đấy, ta nghĩ cược.”

“Ta cũng muốn cược.”

Nói xong, liền đã có đệ tử dự định mở sòng bạc rồi.

“Lần này các ngươi có thể tránh ra?” Tịch Nhiêu nhíu mày, đáy mắt đã không còn kiên nhẫn, ẩn hiện một chút khí tức lạnh lùng.

Sở Hiên thấy ánh mắt của Tịch Nhiêu, không hiểu sao tâm một vòng chậm rãi dâng lên, cổ họng hắn nhúc nhích một cái, trầm giọng nói: “Sau một tháng, gặp ở Tinh Diệu đài.”

Hắn làm cái thủ thế, bọn người vây trước mặt các nàng nhao nhao tản ra, Bạch Nhất lại một lần nữa dẫn đường đi đến chỗ ở của các nàng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.