Ma Thần Quỷ Kiếm

Chương 35: Tục sinh



Những tưởng đâu mũi châm độc của Dương Tiểu Ngọc sẽ xuyên qua yết hầu của Diệu Tịnh sư thái. Nếu Diệu Tịnh sư thái sống sót được chỉ có thể được định đoạt bằng một kỳ tích vô tiền khoán hậu. Kỳ tích thì không phải lúc nào cũng xảy ra nhưng lần này có lẽ đạo hạnh của Diệu Tịnh sư thái đã đánh động đến đức Quan Âm Bồ Tát, nên kỳ tích đã xảy ra.

Một kỳ tích mà ngay cả người trong cuộc là Dương Tiểu Ngọc cũng không thể nào tin được. Chiêu công tàn nhẫn của nàng gần như đã đạt được đến mục đích sát tử vị thần ni của Quan Âm tịnh xá thì một làn gió thoảng lướt qua.

Phải nói như vậy, bởi Dương Tiểu Ngọc lẫn Diệu Tịnh sư thái chỉ cảm nhận được mỗi điều đó. Thế nhưng làn gió thoảng kia đã kéo dịch Diệu Tịnh sư thái qua bên trái, đồng thời mũi châm độc của Tiểu Ngọc thì như chạm vào một phiến đá vô hình.

Một sự biến diễn ra nhanh ngoài tầm mắt của Tiểu Ngọc. Mắt nàng chỉ hoa lên, thì đã nhận ra một người vận bạch y thư sinh sừng sững đứng ngay trước mặt. Mũi châm độc kẹp giữa hai ngón chỉ. Còn Diệu Tịnh sư thái thì vẫn bình an đứng bên cạnh bạch y.

Khi đã nhận diện được người đó, Dương Tiểu Ngọc càng sửng sốt hơn. Bởi người vừa cứu Diệu Tịnh sư thái chẳng ai khác mà chính là Kim Ngạo Thiên.

Miệng Tiểu Ngọc ngỡ ngàng há hốc nhưng không thể ngậm lại được. Mãi một lúc sau, nàng mới có thể nói được.

- Kim Ngạo Thiên.

Vừa nói Tiểu Ngọc vừa rút mũi châm về nhưng mũi châm vẫn dính cứng giữa hai ngón chỉ của Kim Ngạo Thiên, khiến nàng không thể nào rút lại được.

Sau cùng Tiểu Ngọc buộc lòng phải buông mũi châm thối bộ về sau.

Ngạo Thiên thả mũi châm xuống sàn gạch.

Diệu Tịnh sư thái giờ mới hoàn hồn lấy lại định thức. Người nhìn Tiểu Ngọc chắp tay niệm Phật hiệu.

- Nam mô Quan Thế Âm Bồ Tát... Quỷ nữ đúng là có lòng dạ tối độc, tàn nhẫn, bần ni buộc phải tế độ cho quỷ nữ.

Diệu Tịnh sư thái vừa nói vừa toan ra tay nhưng Ngạo Thiên một lần nữa thộp lấy vai sư thái, gương mặt chàng lộ vẻ bất nhẫn.

Sư thái nhìn lại Ngạo Thiên.

- Công tử...

Chàng ôn nhu nói :

- Sư thái hãy cùng với Triệu Nguyệt Băng Linh tiểu thư đi cứu Tửu Quỷ Sử Quách. Y đang cần đến hai người.

Vừa nói Ngạo Thiên vừa cách không điểm chỉ giải khai huyệt đạo cho Băng Linh. Vừa được hóa giải tịnh huyệt, Băng Linh chỏi tay ngồi bật lên. Nàng nhìn Ngạo Thiên.

- Tiểu ca...

Ngạo Thiên nhìn nàng.

- Muội hãy đi cứu Tửu Quỷ Sử Quách.

Băng Linh nhìn Ngạo Thiên với ánh mắt nghi ngại. Nàng miễn cưỡng nói :

- Sử Quách đang ở đâu?

Chàng nghiêm mặt đáp :

- Tại lâu thuyền của Tiểu Ngọc đậu dưới bến Hàn Châu.

Diệu Tịnh sư thái nhìn lại Băng Linh khẽ gật đầu.

Băng Linh bước đến bên Kim Ngạo Thiên.

- Còn tiểu ca?

Ngạo Thiên buông giọng.

- Ngạo Thiên có nhiều chuyện muốn nói với Tiểu Ngọc.

Giọng nói của chàng trầm trầm nghe thật là nhạt nhẽo và vô tâm. Băng Linh buông tiếng thở dài.

- Sau chuyện này Tiểu ca có định gặp Băng Linh không?

- Sẽ gặp lại muội.

Diệu Tịnh sư thái nói với Băng Linh.

- Triệu tiểu thư... chúng ta đi.

Diệu Tịnh sư thái và Băng Linh rời ngay khỏi gian biệt phòng. Băng Linh đi đến ngưỡng cửa vẫn quay lại nhìn Ngạo Thiên. Băng Linh nói :

- Băng Linh chờ tiểu ca.

Ngạo Thiên chỉ cúi đầu không đáp lời nàng.

Khi hai người đó đi rồi, chàng mới nhìn lại Dương Tiểu Ngọc. Hai người đối nhãn nhìn nhau. Ánh mắt của Tiểu Ngọc như muốn thâu tóm lấy nhân dạng của Kim Ngạo Thiên vào đôi con ngươi nàng.

Nàng ôn nhu nói :

- Tiểu Ngọc những tưởng đâu Kim Ngạo Thiên đã chết rồi.

Ngạo Thiên trầm mặt :

- Nếu Ngạo Thiên chết có lẽ không dám gặp mặt mẫu thân và Cù lão huynh.

Tiểu Ngọc bước đến trước mặt Ngạo Thiên.

- Hẳn Ngạo Thiên đã biết được tất cả những gì đang diễn ra trên cõi thế tục này.

Ngạo Thiên gật đầu.

- Đã biết.

- Vậy Ngạo Thiên định làm gì?

- Thực thi thiên chức mà Ngạo Thiên đã tiếp nhận trong Thánh địa Kim Đỉnh sơn.

Chàng nói dứt câu thì Tiểu Ngọc phá lên cười. Nàng vừa cười vừa nói :

- Chẳng ai có thể cải lại ý trời đâu. Ngạo Thiên cũng vậy.

Nàng nhìn vào mắt Kim Ngạo Thiên.

- Hay nhất, Ngạo Thiên hãy cùng với Tiểu Ngọc thực hiện di ngôn của Lăng phu nhân, rời bỏ giang hồ.

Nàng điểm nụ cười mỉm tươi như đóa hoa hàm tiếu.

- Ngạo Thiên đồng ý chứ? Tiểu Ngọc vẫn chờ đợi Ngạo Thiên.

Ngạo Thiên lắc đầu.

- Ngạo Thiên gặp lại Tiểu Ngọc không phải để chấp nối lại mối tình đầy nhục cảm và chất gian trá. Ta gặp nàng chỉ để hỏi nàng một điều.

- Ngạo Thiên muốn hỏi gì?

- Độc chủ Âu Dương Đình.

Tiểu Ngọc mỉm cười. Nàng vừa cười vừa quay lưng lại với Ngạo Thiên ôn nhu nói :

- Ngạo Thiên muốn biết Âu Dương Đình đang ở đâu ư?

- Đúng... Hãy nói cho Ngạo Thiên biết, Âu Dương Đình đang ở đâu.

Tiểu Ngọc nhún vai, rồi nhìn Ngạo Thiên.

- Tiểu Ngọc sẽ nói cho Ngạo Thiên biết Độc Ma Âu Dương Đình đang ở đâu, nhưng chỉ với một điều kiện mà thôi.

- Nàng muốn điều kiện gì?

Tiểu Ngọc mỉm cười làm duyên rồi nói :

- Điều kiện của Tiểu Ngọc rất đơn giản và Ngạo Thiên chắc chắn sẽ rất hoan hỷ.

Nàng nói dứt câu liền dùng tay tự kéo ngoại y của mình xuống, phơi chiếc yếm hồng nhạt bên trong không đủ che kín gò bồng đảo ngồn ngộn chất xuân tình.

Nàng nguýt mắt đưa tình.

- Ngạo Thiên biết Tiểu Ngọc đặt điều kiện gì rồi chứ?

Nàng nói dứt câu nép người ngay vào ngực Ngạo Thiên, nhỏ nhẹ nói :

- Ngạo Thiên... Tiểu Ngọc nhớ chàng lắm.

Tiểu Ngọc những tưởng đâu men tình rực lửa hôm nào sẽ lại bùng cháy lại trong tâm thức của Kim Ngạo Thiên.

Nàng vẫn còn sức hấp dẫn để đưa bất cứ gã nam nhân nào vào bẫy tình. Thân thể nàng vẫn còn đầy nhựa nhục tình khiến bất cứ gã nam nhân nào cũng phải mềm lòng sa vào để sở hữu nó, nhưng Ngạo Thiên vẫn đứng trơ ra như pho tượng. Ngạo Thiên khẽ đẩy nàng ra.

Tiểu Ngọc nhìn Ngạo Thiên hỏi :

- Chàng sao vậy... Chẳng lẽ Tiểu Ngọc chẳng còn để lại trong chàng cảm xúc nào?

- Tất cả đối với Ngạo Thiên đã trôi vào dĩ vãng, mà dĩ vãng thì ta không bới hay tìm lại nó. Ta sẽ trở thành nô tình của nàng, nếu như nàng có thể khuất phục được Ngạo Thiên.

Tiểu Ngọc buông tiếng thở dài.

- Chàng ngại ngùng khi tiếp xúc với Tiểu Ngọc?

Ngạo thiên lắc đầu.

- Nếu Ngạo Thiên có nghĩ đến nàng thì chỉ nghĩ mỗi một điều duy nhất...

Tiểu Ngọc vồn vã hỏi.

- Điều gì?

- Đã có lúc nàng từng là người của Kim gia.

- Chàng không nghĩ đến những gì chúng ta đã có với nhau. Những gì Tiểu Ngọc đã trao cho chàng trong gian băng thất và trong gian thảo xá à?

- Tiểu Ngọc đã hủy tất cả rồi, còn nhắc lại làm gì?

Tiểu Ngọc lắc đầu.

- Không... Tiểu Ngọc không thể mất chàng. Tiểu Ngọc không thể mất chàng.

Nàng nghẹn ngào thốt ra câu nói đó, rồi bất ngờ lao đến Ngạo Thiên.

Tiểu Ngọc như thể muốn ôm cứng lấy chàng nhưng thật ra lại đụng đến mũi châm thứ hai đang giấu trong ống tay áo đâm vào Đan Điền Kim Ngạo Thiên.

Mũi châm ghim thẳng vào Đan Điền chàng.

Tiểu Ngọc đâm xong mũi châm vào Đan Điền Ngạo Thiên liền thối bộ lại. Nàng cười khẩy rồi nói :

- Nếu đã không thuộc về ta, ngươi sẽ chết.

Không đáp lời Tiểu Ngọc, Ngạo Thiên rút mũi châm ra khỏi Đan Điền mình mà tuyệt nhiên chẳng có chút biểu lộ gì đau đớn. Chàng buông tiếng thở dài, thả mũi châm xuống sàn gạch thư phòng nhìn Tiểu Ngọc hỏi :

- Nàng còn bao nhiêu mũi châm độc nữa, hãy dùng hết đi.

Tiểu Ngọc sững sờ với hiện tượng này.

Nàng bất giác thối hẳn lại hai bộ, ngơ người nhìn Ngạo Thiên như nhìn một quái nhân lạ thường.

Ngạo Thiên lắc vai lướt tới. Thủ pháp của chàng nhanh đến độ khiến cho Tiểu Ngọc hoa cả mắt. Khi nàng bình tâm trở lại thì trảo công của Ngạo Thiên đã đặt vào yết hầu nàng.

Nhìn thẳng vào mắt Tiểu Ngọc, Ngạo Thiên trầm giọng khe khắt nói :

- Ta có thể giết nàng.

Tiểu Ngọc biến sắc nhưng rồi nàng cũng nhanh chóng trở lại vẻ bình thường.

Nàng mỉm cười rồi nhắm mắt lại.

- Chàng còn chờ gì mà chưa sát tử Tiểu Ngọc... Tiểu Ngọc biết chàng rất hận Tiểu Ngọc và chỉ muốn lấy mạng Tiểu Ngọc mà thôi. Hãy xuống tay đi... Tiểu Ngọc rất muốn được chết trong tay chàng.

Đôi thần nhãn của Ngạo Thiên toát hung khí chăm chẳm nhìn vào mắt nàng.

Tiểu Ngọc từ từ nhắm mắt lại. Hai giọt lệ rịn ra khóe mắt nàng. Nàng nhỏ nhẻ nói :

- Chàng còn chờ gì nữa?

Ngạo Thiên buông tiếng thở dài.

Tiểu Ngọc mỉm cười, mở mắt nhìn Ngạo Thiên nói :

- Ngạo Thiên từ trong Thánh địa Kim Đỉnh quay trở ra tất võ công không phải là hạng cao thủ của Nhân giới rồi. Chàng muốn giết ai mà chẳng được. Lấy mạng Dương Tiểu Ngọc đối với chàng còn dễ hơn lấy đồ trong túi áo.

Nàng cười khẩy một tiếng rồi nói :

- Giết Tiểu Ngọc đối với Kim Ngạo Thiên quá dễ dàng, nhưng Tiểu Ngọc sống mới là điều khó với chàng.

Ngạo Thiên khẽ gật đầu.

- Tiểu Ngọc nói rất đúng, lấy mạng nàng không khó đối với Kim Ngạo Thiên nhưng để nàng sống mới là điều ta khó xử. Dù sao thì nàng cũng từng là người của Kim gia.

Nàng tủm tỉm cười, khẽ gật đầu, từ tốn nói :

- Ai nỡ xuống tay lấy mạng một người đã từng chung chăn gối với mình. Không còn tình thì vẫn còn chút nghĩa chứ. Với lại Kim Ngạo Thiên không phải là kẻ đa sát thích giết người.

Ngạo Thiên nhìn vào mắt nàng.

- Ta không thể giết nàng nhưng ta có thể buộc nàng sống như kiếp Ma nhân, có như vậy mới đúng bản chất thật của nàng.

Tiểu Ngọc biến sắc.

- Ngươi muốn biến ta thành Ma nhân à?

- Làm như thế đúng với nàng hơn. Bởi Âu Dương Đình đã là Ma nhân, tất y cũng cần có một nữ Ma nhân như nàng.

Tiểu Ngọc thối về sau một bộ.

- Ngươi không được làm vậy.

- Vậy hãy nói cho Kim Ngạo Thiên biết Âu Dương Đình đang ở đâu.

Tiểu Ngọc nhìn sững Ngạo Thiên.

Ngạo Thiên ôn nhu nói :

- Âu Dương Đình là Ma nhân, nhưng y có thể làm cho cõi Ma giới và Nhân giới. Còn nàng sẽ biến thành Ma nhân nhưng cả Ma nhân trong Ma giới lẫn nhân sinh trong tục giới thảy đều tránh xa nàng.

Ngạo Thiên đanh giọng nói :

- Nàng hiểu ý Kim Ngạo Thiên chứ?

- Ý ngươi muốn hủy dung nhan ta?

Ngạo Thiên gật đầu.

- Nhan sắc chính là võ khí của nàng... Hủy vũ khí đó đi nàng chẳng còn là nàng nữa.

Vừa nói Ngạo Thiên vừa xòe hữu thủ đến trước mặt nàng. Bản thủ của chàng nhanh chóng có một màn hỏa công chập chờn tỏa hơi nóng hừng hực. Mặc dù chưa ập bản thủ vào mặt Tiểu Ngọc, nhưng nàng đã nhận cảm giác rát buốt trên mặt mình.

Tiểu Ngọc toát mồ hôi đầm đìa. Nàng miễn cưỡng nói :

- Ngạo Thiên... Tiểu Ngọc nói... Âu Dương Đình chỉ có thể đang ở tại Tục Dương cốc, tọa lạc trên Bình Thiên nhai.

Ngạo Thiên rút bản thủ về. Chàng nhìn Tiểu Ngọc ôn nhu nói :

- Ít ra thì nàng vẫn còn biết cái gì quý nhất của mình. Biết nó quý thì hãy giữ nó.

Khẽ buông tiếng thở dài, Ngạo Thiên nghiêm giọng nói :

- Ta tuyên cáo, nàng không còn là người của Kim gia. Nếu có cơ hội gặp lại, Kim Ngạo Thiên hy vọng nàng sẽ không còn là Mỹ Diện Đường Lang ngày nào.

Ngạo Thiên nói rồi quay bước đi thẳng ra cửa.

Dương Tiểu Ngọc nhìn theo sau lưng Ngạo Thiên. Nàng im lặng với một ý nghĩ trong đầu mình.

- “Kim Ngạo Thiên... Nhứt định ta sẽ gặp lại ngươi. Nhứt định ta sẽ gặp lại ngươi”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.