Ma Thần Thiên Quân

Chương 196: Bắt đầu trả thù



Tần Thanh Thanh trợn mắt nhìn trước mặt hai người, một người như lâm vào cuồng bạo, lực lượng tràn ra không chịu không chế, một người thì bất đắc dĩ nhìn người kia mà không để ý thương thế của mình. Nàng cũng đâu biết sự việc này chứ.

“Hai loại cực hạn lực lượng, nếu sau này đệ có thể hoàn toàn dung hợp chúng thành một dạng thì có lẽ có thể cùng ta phân cao thấp, lúc này đệ còn không phải đối thủ của ta!”. Vũ Thiên Quân nhìn trước mặt Vũ Thiên Dương nói. Cục diện này có chụt vượt ngoài dự đoán của hắn rồi.

“...”. Vũ Thiên Dương như trầm mặc không nói, lực lượng quanh thân càng hướng đi cuồng bạo hơn, hắn con ngươi dần đỏ lên nhìn Vũ Thiên Quân. “Tiếp của ta một chiêu này!”. Hắn giống như không chịu thất bại lại tung quyền hướng Vũ Thiên Quân.

“Cho dù nâng thêm một tầng dung hợp vẫn không thể là đối thủ của ta, chí ít nếu tu vi của đệ không đuổi kịp ta thì vẫn không phải đối thủ của ta!”. Vũ Thiên Quân lắc đầu nói. Hắn không thể không thừa nhận Vũ Thiên Dương cường đại đến khó tin, có thể nói là khủng khiếp rồi, Băng Hỏa hai loại lực lượng chung một thân, hắn đoán không sai biệt lắm thì Cực hàn chi khí kia vốn là lực lượng của Vũ Thiên Dương, Cực dương lực lượng thì là của dị tượng Hắc nhật phần thiên kia mang đến, cũng chính là lực lượng của Hắc nhật Kim ô. Hai loại lực lượng này tuy rằng không phải chung cực lực lượng thế nhưng nếu hoàn toàn hào hợp với nhau sinh ra lượng mới chỉ sợ không dưới Chung cực lực lượng, thậm chí còn bá đạo hơn!

“Băng hỏa nhị trọng thiên!”. Vũ Thiên Dương cũng không để ý Vũ Thiên Quân nói, nắm đấm đã đến trước mặt Vũ Thiên Quân.

“Ma thiên quyền!”. Vũ Thiên Quân nhíu mày vung ra một quyền, một quyền mang theo bốn phần lực lượng của hắn. “Để sau này hãy đến khiêu chiến ta đi!”.

“Ầm!”. Một kích này còn cường đại hơn ban nãy nhiều lắm, hai quyền chạm nhau sinh ra lực lượng liền như một cơn cuồng phong thổi đi, chỗ này chính là bình nguyên cũng bị cày lên một lớp đất! Một bóng người bị đánh mạnh bay về phía sau hơn ba mươi trượng mới dừng lại, trên đất hình thành hai rãnh lớn kéo dài, là Vũ Thiên Dương.

“Đây là bao nhiêu lực lượng của ca?”. Vũ Thiên Dương như trong cuồng bạo tỉnh lại sợ hãi nói, đây là lần đầu tiên hắn chính thức cùng Vũ Thiên Quân đối quyền, một quyền này cũng không mang theo sát khí thế nhưng lực lượng lại không nhỏ chút nào, áp đảo hắn phía trên.

“Bốn thành...”. Vũ Thiên Quân nhàn nhạt nói.

“Bốn thành sao....”. Vũ Thiên Dương lẩm bẩm, hóa ra hắn cùng Vũ Thiên Quân vẫn cách xa nhau như thế, tuy rằng đây là do tu vi cách biệt thế nhưng Vũ Thiên Quân còn chưa vận dụng bất kỳ thủ đoạn cường đại nào, hắn hôm nay còn xa lắm mới có thể cùng Vũ Thiên Quân đối chiến. Hắn thu lại vẻ cuồng bạo, lực lượng tản đi rồi di về phía Tần Thanh Thanh.

“Ta hôm nay còn không phải đối thủ của Tứ ca, một ngày kia khi có đủ thực lực ta sẽ quay về, hi vọng khi đó nàng sẽ toàn tâm toàn ý bên cạnh ta!”. Hắn lời nói mang theo nghiêm nghị cùng thành khẩn.

“Ta...”. Tần Thanh Thanh thần người ra không nói, nàng hôm nay không biết đã làm gì rồi? Tại sao lại gây nên xích mích giữa hai người Vũ Thiên Quân, chuyện này...

“Đệ xem ra đã muốn tung cách trên bầu trời rồi!”. Vũ Thiên Quân cách đó không xa có chút phức tạp nói, hắn cho dù có chiến lực cao đến dọa người nhưng có những chuyện sức mạnh cũng không giải quyết được. Như Vũ Thiên Dương lựa chọn hắn cũng không tiện can thiệp vào.

“Tứ ca! Hi vọng ca không trách đệ!”. Vũ Thiên Dương quay lại nhìn Vũ Thiên Quân một chút rồi quay đầu rời đi, con đường hắn sẽ đi hắn không biết nhưng hắn lúc này không muốn lại ở sau Vũ Thiên Quân cùng Vũ Thiên Nguyên cái bóng nữa.

“...”. Vũ Thiên Quân đứng nhìn Vũ Thiên Dương đang chậm rãi rời đi cũng không nói, chuyện này hắn cũng không thể trách được ai, Tần Thanh Thanh cũng không có lỗi, chuyện này nói như đơn giản thế nhưng lại càng rối rắm phức tạp, để Vũ Thiên Dương tự mình bước đi như vậy cũng chưa hẳn đã sai đi.

“Ngươi cũng không cần tự trách mình, nếu hắn đã...”. Tần Thanh Thanh nhìn bóng lưng Vũ Thiên Quân đang nhìn xa xa Vũ Thiên Dương trầm từ nói nhẹ.

“Ha! Ngươi cũng thế, ta tìm ngươi là đưa ngươi công pháp này!”. Vũ Thiên Quân quay lại nhìn Tần Thanh Thanh nói. Chuyện này hắn xem ra phải tự mình đối mặt rồi.

“Công pháp? Ngươi...”. Tần Thanh Thanh nghe vậy thì kinh ngạc nói. Vũ Thiên Quân giống như cũng không trạc nàng, vẫn có quan tâm nàng chứ, đang đang nói thì hắn đã như cái bóng xuất hiện trước mặt nàng, một ngón tay đătk lên trán nàng, giống như một loại truyền thừa ký ức!

“Đây là Thái cổ tuyết tộc công pháp tu luyện, tuy rằng không phải đỉnh cấp của hệ băng tu giả nhưng cũng là thượng lưu hàng ngũ liệt kê rồi, cái kia Băng thiên vô tình quyết có quá nhiều thiếu hụt, ngươi tạm thời tu luyện công pháp này đi!”. Sau gần một khắc truyền công Vũ Thiên Quân thu hồi ngón tay nói.

“Ngươi tại sao vẫn đối tốt với ta như vậy?”. Tần Thanh Thanh đột nhiên hỏi, chính nàng cũng không biết mình hỏi laf có mục đích gì, là hỏi hắn vì sao không giận nàng khi đưa thư từ hôn hay là hỏi hắn vì sao sau chuyện hôm nay vẫn không trách nàng, có lẽ là cả hai đi.

“Ta tại sao cần trách ngươi? Chúng ta cho dù không có danh phu phụ thì vẫn là bằng hữu, ta biết ngươi có lẽ vì không muốn phải yêu người khác mà tu luyện cái kia Băng thiên vô tình quyết, thế nhưng ngươi có khi nào nghĩ qua ngươi đã từng yêu ta khi nào chưa?”. Vũ Thiên Quân lắc đầu nói. “Ta ngươi là từ nhỏ quen biết, sau năm ta năm tuổi chúng ta đã không có gặp mặt, giữa chúng ta chưa bao giờ có tình yêu, ngươi có lẽ chỉ là cảm thấy ngươi Tần gia nợ chúng ta Vũ gia nên mặc định cảm xúc của mình mà thôi...”.

“...”. Tần Thanh Thanh nghe vậy thì kinh ngạc không nói nhìn Vũ Thiên Quân, sau đó liền chính là giật mình, con ngươi mờ mịt.

“Lão ngũ...”. Vũ Thiên Quân nhìn phía xa xa đang nói thì ngừng lại. “Phải xem các ngươi dyện phận rồi”. Hắn thở dài rồi cất bước rồi đi, một bóng trắng lập tức liền lao vào lòng hắn, là Tiểu Vân.

“...’. Tần Thanh Thanh giống như vẫn chưa tỉnh lại sau khi nghe câu nói của Vũ Thiên Quân, cho dù lúc hắn đi nàng vẫn là mờ mịt như vậy.

“Thiếu gia! Để Thiên Dương thiếu gia như vậy...”. Phi Thiên như cái bóng hiện thân phía sau Vũ Thiên Quân nói. Hắn đương nhiên là cùng Vũ Thiên Quân đến đây, chỉ là việc hắn hiện thân cũng không có ý nghĩa, hay là ẩn trong hư không quan sát biến đổi vẫn hơn.

“Không cần! Đệ ấy con đường nếu cứ là bọn ta vẽ nên cũng không tốt, đệ ấy cũng là người có đại cơ duyện, biết đâu một ngày sẽ đạt cấp độ như chúng ta, đối với Vũ gia ta hay chính ta cũng đều là chuyện tốt!”. Vũ Thiên Quân nhàn nhạt nói.

“Ý thuộc hạ là việc của Tần Thanh Thanh!”. Phi Thiên nhíu mày nói, hắn không tin Vũ Thiên Quân không nhìn ra sự việc phức tạp. “Chưa nói đến ngày sau Thiên Dương thiếu gia có đủ thực lực đến khiêu chiến Thiếu gia hay không, thế nhưng Tần Thanh Thanh ngày sau chắc chắn sễ thành điểm yếu ngăn cản trên đường tu đạo của hắn...”. Nếu như Phi Thiên hắn đương nhiên sẽ rất đơn giản, yêu tộc hắn điều này trước nay đều không có bao nhiêu ah.

“Ta đã biết! Chuyện này không cần nói nữa, Yêu cái loại này cảm xúc ta cũng không nắm giữ được thì có tư cách gì nói người khác!”. Vũ Thiên Quân lắc đầu nói, hắn chuyện cần làm còn nhiều lắm.

“Bên kia đã truyền đến tin tức. Thiên Nguyên thiếu gia đã đột phá Thánh cảnh, chỉ sợ lúc này đang tự mình truy sát đám người kia rồi!”. Phi Thiên nghe vậy cũng không nói nữa àm chuyển sang chuyện khác nói.

“Huh! Chúng ta cũng nên đi rồi, Võ Thần học viện đã không cần ở lại nhiều nữa!”. Vũ Thiên Quân nhàn nhạt nói.

“Vâng!”. Phi Thiên nghe vậy thì hưng phấn nói, suốt ngày cùng một đám kiến hôi ở chung hắn có chút không tiện. “Vậy còn mấy người Khương Ngũ Thần thì sao Thiếu gia?”. Hắn đột nhiên nhớ ra mấy người nói.

“Trước để bọn hắn ở Võ Thần học viện đi, dù sao chúng ta sau này cũng sẽ trở lại, chỉ cần một khoảng thời gian là được rồi!”. Hắn dự định là tự mình đi chém giết cái kia năm đó đánh giết mẫu thân hắn Trầm Vân Tiên Thần tôn cường giả, gia tộc kia cũng không cần thiết phải tồn tại nữa!

“Vâng! Thuộc hạ sẽ đi chuẩn bị!”. Phi Thiên nghe vậy thì cung kính cúi đầu nói, thân hình lóe lên đã biến mất, chỉ còn lại Vũ Thiên Quân chậm rãi đi về phía Võ Thần học viện, bên ngoài đó còn có nhiều người đang đợi Vũ Thiên Dương đến ah, chỉ là bọn hắn xem ra phải thất vọng rồi!

“Làm sao? Hắn đã đến tại sao ngươi không chịu hiện thân gặp hắn? Sợ hắn ah?”, Vũ Thiên Quân bên cạnh một vòng xoáy đen kịt đột nhiên xuất hiện, hắn cười nói, người này không phải ai khác chính là Hàn Tiểu Linh, người mà vì nàng Vũ Thiên Quân hắn mới bảo Vũ Thiên Dương đến đây, có thể nói mọi chuyện có lẽ cũng nên từ nha đầu này mà bắt đầu ah.

“Thế nhân ai ngờ được Bạch y Thánh quân Vũ Thiên Quân bí ẩn lại nghênh ngang đi đến Võ Thần học viện như vậy chứ?”. Trái với Vũ Thiên Quân câu hỏi, Hàn Tiểu Linh sau khi hiện thân cũng không trả lời câu hỏi của hắn mà là khiếp sợ nhìn Vũ Thiên Quân nói, đã qua một thời gian nàng vẫn chưa hoàn hồn, không trách được hắn cường đại như vậy, không trách được hắn đối với việc mời đến Vũ Thiên Dương đơn giản như vậy liền đáp ứng. Mặt khác Phi Thiên người kia nào có phải là cái nào Thiên tài, hắn là một cái lão quái vật vô cùng đáng sợ ah, nàng đương nhiên còn không biết hắn là Yêu tộc đại năng rồi.

Lại nói nàng là muốn nói cảm ơn với Vũ Thiên Dương, có lẽ hắn còn không nhớ nàng nhưng nàng tâm trí từ lâu đã hướng theo hắn, chỉ là hôm nay hắn nói yêu Tần Thanh Thanh, nàng hiện thân cũng đâu có ý nghĩa j? Nàng con ngươi lúc này vẫn nhàn nhạt vẻ thất vọng.

“Ha ha! Nếu đã biết thì ngươi định làm gì? Nên nhớ ước định của chúng ta, ta đã gọi hắn đến, không gặp là do ngươi, ngoan ngoãn đến Đan khí các phân bộ cả ta trông nom đám hài tử kia đi!”. Vũ Thiên Quân cũng không mấy để ý nàng kinh sợ mà cười nói.

“Lấy Ngài hôm nay uy vọng muôn có người ở bên cạnh chăm sóc nhi tử còn khó khăn sao?”. Hàn Tiểu Linh nghe vậy thì trợn mắt nói, ai biết được Bạch y Thánh quân một cái siêu cấp cường giả lại là một tên hoang dâm như vậy ah, mới hai mươi tuổi đã có một “đám” hài tử.

“Hả? Hiểu nhầm gì sao? Đó không phải con ta, ta là được gửi nhờ nuôi thôi!”. Vũ Thiên Quân nghe vậy thì cười nói. “Mặt khác muốn làm bảo mẫu cho bọn hắn cũng thể là người bình thường được, ngươi sau đó liền là bảo mẫu cho bọn hắn rồi, chuyện này với ngươi không những không có hại mà còn có vô số chỗ tốt!”. Hắn nói cũng không sai, đám hài tử này lớn lên tương lai là vô hạn định, chắc chắn đều là một đám thiên tài tu luyện, Nhân tộc tu giả vượt qua bọn hắn có lẽ cũng không nhiều.

“Hì hì! Tiểu nữ tử giống như còn chưa nói Ngài mang Vũ Thiên Dương đến thì ta sẽ làm thư đồng cho ngài chứ? Ta mới nói là sẽ xem lại nha!”. Hàn Tiểu Linh le lưỡi nói.

“Ha ha! Nha đầu ngươi nghĩ ta sẽ để một cái biết bí mật của ta mà không phải người của ta còn sống sao?”. Vũ Thiên Quân nghe vậy thì cười cười nói, không khí xung quanh giống như có sát khí như có như không.

“...”. Hàn Tiểu Linh thân thể run lên một cái, nàng lúc này mới giật mình nhận ra trước mặt mình không phải đơn giản chỉ là cái kia Thiên Tứ thiên phú tu luyện kinh khủng, cá cược với nàng nhằm thu nàng làm thư đồng, mà hắn được xem như tinh không đương đại đệ nhất cường giả chém giết Thánh cảnh như chặt rau thái dưa, chiến tích thậm chí đã đuổi kịp sánh vai Tiền nhân Thượng cổ! Nàng trán chảy mồ hôi lạnh liền quỳ xuống. “Hàn Tiểu Linh nguyện đi theo Thiếu gia làm thư đồng!”. Nàng gọi là Thiếu gia vì Phi Thiên cũng gọi như thế.

“Tốt!”. Vũ Thiên Quân tốt một tiếng rồi quay người rời đi. “Ngươi cũng không cần sợ hãi ta, thuộc hạ của ta nếu không phản bội ta thì không cấn khép nép trước mặt ta, đứng lên đi, sau này có cơ hội thì cứ nói chuyện tình cảm với Ngũ đệ, chuyện này ta không cấm!”.

“...”. Hàn Tiểu Linh thân thể đang run rẩy nghe vậy thì ngẩng đầu lên con ngươi lóe lên ánh sáng không tin tưởng sau đó lại cúi đầu kinh hỉ nói. “Cảm ơn Thiếu gia thành toàn!”.

.................

Ở một nơi xa xôi bên trong tinh không vô tận, xuất hiện một người bạch y thanh niên, hắn khuôn mặt tuấn mỹ đang mang vẻ cười nhàn nhạt, chỉ là rất nhanh đã thay đổi lạnh lùng. Trước mặt hắn là một cái tinh cầu to lớn, phía trên thậm chí có đến năm vị Thánh tổ cảnh đại năng, hắn nhìn chằm chằm tinh cầu.

“Châu Thần tinh La gia! Các ngươi nên là bắt đầu cho cuộc trả thù cho Vũ gia ta rồi!”. Vũ Thiên Nguyên như đổi thành một người khác, con ngươi lạnh băng tỏa ra băng lãnh khí tức lạnh lùng nói rồi không xem ai ra gì trực tiếp lao về phía Châu Thần tinh!

Tác giả: Đế Thanh

Nguồn:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.