Thần Quân hiện thân sau đó gặp vây công, hắn đương nhiên lập tức thu Tiểu Thanh cùng Lôi linh tử vào Thời không thế giới, một mình đối mặt một đám Thiên kiêu hắn mới không có áp lực!
Lại nói Vũ Thiên Dương vậy mà chỉ sử dụng băng hàn chi khí làm hắn thấy có chút bất ngờ, dù sao từ khi sinh ra thì người trước chỉ chuyên sử dụng chí dương lực lượng, cho dù Thần Quân biết Vũ Thiên Dương thân mang hai loại cực đạo lực lượng thì vẫn kinh ngạc không thôi.
Tuy cùng một đám thiên kiêu các tộc tranh đấu nhưng Thần Quân vẫn không mấy tập trung, dù sao hắn tu vi ổn áp vượt lên những người này một đoạn dài, lại thêm lực lượng sở hữu vượt xa, nếu không phải muốn lấy tu vi triệt để đi nghiền ép thì hắn chỉ cần sử ra Luân hồi chi bàn thì đã đứng ở thế bất bại, thậm chí hắn có thể chém giết tất thảy mọi người ở đây, chỉ là hắn cảm thấy việc này cũng không có ý nghĩa.
Khi đang cùng đám thiên kiêu giao thủ, hắn chỉ mang thái độ xem trò vui thôi, đối thủ của hắn nên là những kẻ được gọi là kế thừa giả kia!
Quả nhiên, khi hắn cùng một đám thiên kiêu kia giao thủ, đã có kẻ chạy đến, chỉ là tên này tác phong có lẽ không được minh bạch cho lắm, hắn ẩn thân mà đến, không cần biết là ai nhưng hành động như vậy cho thấy người đến cũng không phải hạng người tốt đẹp, loại lén lút làm việc này rất bị Thần Quân ghét.
“Ầm!“. Trong khi một đám thiên kiêu đang kinh dị Thần Quân tuyệt chiêu thì lại thêm kinh ngạc hắn mục tiêu công kích không phải là ai trong tất thảy đám người, uy lực kinh thiên động địa lại hướng đến hư không một chỗ đánh đến khiến cho chỗ đó hư không tan nát. Một người bị đẩy ra từ đó khuôn mặt không che dấu được vẻ khiếp sợ.
“Ngươi... “. Bị đánh ra khỏi hư không là một vị tuyệt đại Mỹ nữ, nàng tóc dài đen nhánh, khuôn mặt trắng, tròn như trứng ngỗng, môi hồng mềm mại, chỉ là nàng lúc này đang kinh nghi bất định, hoa dung thất sắc nhìn Thần Quân như không thể tin vào mắt mình. “Ngươi kế thừa Dung thiên chiến quyết?!?“.
“...“. Tất cả mọi người ở đây đều vô cùng kinh hãi, làm sao lại có một vị thiên kiêu ẩn thân ở chỗ này mà không có ai nhận ra còn chưa nói. Người này tiếp một kích kinh khủng như vậy của Thần Quân mà vẫn không có dấu hiệu gì bị trọng thương, nàng này là ai ah?
“Làm sao có thể...“. Đạo Thanh Tùng, Đạo Thanh Huyên cùng Sát Hình đặt vậy thì càng thêm kinh dị. Nàng kia ba người biết ah. Đạo Thanh Tùng không thể tin được nhìn Thần Quần nói.
“Luân hồi lực lượng...!“. Thần Quần như nói lẩm bẩm một mình như cười không phải cười nhìn kỹ Mỹ nhân trước mắt vừa tiếp một kích của mình.”Ngươi là Vũ gia chi nhân?“.
“Không sai! Ta là Vũ Thiên Tình ngươi là ai?“. Vũ Thiên Tình có chút không thích ứng nói. Thần Quân giống như rất rõ về nàng ah.
“Ngươi có thể gọi bổn toạ là Vũ Thiên Quân!“. Thần Quân nhếch mép nói. “Về phương diện nào đó có thể xem ra và ngươi là đồng tộc!“.
“Vũ Thiên Tình, đừng nghe hắn nói, hắn tuy rằng là Di dân vệ tộc hậu duệ nhưng lại không tuân theo tổ huấn, cần phải bị tru sát!“. Bất chợt Sát Hình từ đằng xa chen vào nói. Nếu Thần Quân là Vũ gia chi nhân thì chuyện Thần Quân bị hắn cùng một đám thiên kiêu khác vây công đối với hắn chính là trọng tội của Ngũ tộc, khi đó cuộc sống bi thảm rồi.
“...“. Vũ Thiên Tình đang định nói gì đó thì lại nghe Sát Hình nói như thế thì chợt dừng lại sau đó đánh giá hoàn cảnh xung quanh. Nàng thân mang trọng thân phận đặc biệt, trong Ngũ tộc chính là một vị Kế thừa giả. Tiếng nói co thể nói là vô cùng có trọng lượng, quan sát một chút tình huống nàng khuôn mặt trầm xuống lạnh lùng nhung Sát Hình. “Ngươi có thể cho ta một lời giải thích?“.
“Hắc hắc! Không cần giải thích gì! Kẻ muốn giết ta chắc chắn phải trả giá! Nếu hôm nay bọn hắn không thể tiếp được cái “giá” này thì đều phải chết!“. Thần Quân không có hứng thú nghe nhảm nữa lạnh lùng cười cười nói. “Luân hồi thiên cực!“. Hắn nhếch mép rồi chỉ tay lên trời như ra lệnh nói.
“Khoan đã!“. Vũ Thiên Tình thấy vậy vội hô lên nhưng không kịp. Cả một vùng thiên không như lâm vào trạng thái kỳ dị, trời đất như đang di chuyển theo một vận luật nào đó, bất chợt một cái đồ án thái cực lăng không xuất hiện.
“Uỳnh!“. Cả thiên không như nổ vang, lực lượng kinh khủng như đè áp cả phiến này tinh không, không gian như cũng bị hoá đặc lại.
“Không tốt! Hắn muốn kiềm hãm cả phiến thiên không! Mau tránh!“. Thần Anh Kiệt không hổ là Thần tộc thiên kiêu lĩnh ngộ Thời không chi thế đến Đại Thành cảnh giới lập tức đã nhận ra thiên không bất thường hô lên.
“...“. Tất thảy thiên kiêu các tộc đều cảm thấy như lâm vào vũng bùn không thể di chuyển, cả đám lập tức điên cuồng vận chuyển tu vi nhằm thoát khỏi chỗ này nhưng gần như không có chút nào tác dụng, lúc này chỉ có một người không mấy ảnh hưởng đó là Vũ Thiên Tình, không đúng, còn có một kẻ khác đang cố gắng vùng ra khỏi sự giằng buộc đó. Chi thấy hắn quanh thân đột nhiên bùng lên hắc hoả kinh khủng như muốn đốt cháy không gian.
“Lệ...“. Chỉ nghe một tiếng thánh thót mang theo lệ khí vang lên, một con cự điểu đen kịt lao lên bầu trời, hắc điểu thần tuấn không thể nói rõ nhưng nó dưới bụng ba chân đã cho thấy nó thân phận- Hắc nhật kim ô!
“Ầm!“. Phía dưới Hắc nhật kim ô bóng mờ đương nhiên chính là Băng Thần Vũ Thiên Dương, ngay khi Hắc nhật kim ô hiện thân hắn tu vi lại một lần nữa nhảy lên một cấp độ đạt đến Thánh tổ bước thứ tám đỉnh phong!
“Huh! Như vậy mới là nhà ta Lão Ngũ ah!“. Thần Quân thấy vậy lại cũng không mảy may kinh ngạc gì mà cười cười nói. “Nhưng như vậy vẫn chưa đủ để đệ cùng ta đối kháng chứ?“.
“Vũ Thiên Quân! Ngươi đừng nghĩ như vậy ta sẽ sợ ngươi, nếu ngươi hôm nay không giết ta. Sớm muộn cũng có một ngày ra sẽ giết ngươi!“. Vũ Thiên Dương lúc này mới lạnh lùng giọng khàn khàn nói. Hắn khí tức quanh thân cuồng bạo không ổn định, vậy mà có chút giống với mấy năm trước khi hắn cùng Ma Quân vạch mặt ở Võ Thần học viện, hắn giống như lâm vào trạng thái kỳ dị nào đó, điên cuồng nhưng vẫn cho thấy sự hoàn mỹ, quái dị vô cùng.
“Huh...“. Thần Quân nhíu mày. Phản ứng của Vũ Thiên Dương khiến hắn không thích ứng, vốn là đồng tộc người thì không nên có thái độ cay nghiệt như vậy mới phải. Vũ Thiên Dương đã chạm đến giới hạn mà hắn có thể chấp nhận được. “Ta đã nói chuyện này không có ý nghĩa, nếu muốn có đươc nàng thì tự đi tìm nàng mà nói, cùng ta đôi co cũng đâu có ý nghĩa?“.
“Chỉ cần vượt qua ngươi nàng sẽ hồi tâm chuyển ý mà yêu ta, ngươi chỉ cần biến mất khỏi tầm mắt của nàng là được rồi!“. Vực Thiên Dương lạnh lùng nói.
“Tiểu Dương tử! Lúc này cùng Vũ Thiên Quân tranh đấu không phải thích hợp, nơi này có thứ giúp ngươi nhanh chóng đề cao tu vi, chỉ có tu vi vượt qua Vũ Thiên Quân hoặc chí ít là cùng hắn ngang cấp như vậy ngươi mới có khả năng cùng hắn phân cao thấp!“. Đang chiếm giữ một phương thiên không Hắc nhật kim ô bỗng nhiên đối với Vũ Thiên Đương truyền âm nói.
“...“. Vũ Thiên Dương chợt kinh ngạc nhìn Hắc Nhật Kim Ỗ xem ra bọn hắn trao đổi gì đó.
“Huh...“. Vũ Thiên Quân không chút để ý đám người đang bị hắn thần thông khoá chặt mà chăm chua nhìn Vũ Thiên Đương hai người bọn hắn đang trao đổi gì đó. Không lẽ... Mặt hắn liền trầm xuống lạnh lùng nhìn Hắc Nhật kim ô. “Là do ngươi...“. Hắn suy đoán Vũ Thiên Dương như ngày hòm nay nên là do Hắc Nhật kim ô ảnh hưởng một phần.
“...“. Hắc nhật kim ô hiện thân đương nhiên chạm đến thần kinh của nhiều người, Vũ Thiên Tình nghe ra nên đã hiểu Băng Thần kia cũng là Vũ gia chi nhân, tuy rằng không phải là kế thừa giả như nàng nhưng hắn thiên phú, tiềm lực lại không chút nào dưới nàng, có thể thấy tên kia kinh khủng.
“...“. Cả đám thiên kiêu dị tộc đều là kinh hãi, ai ngờ được Băng thần tên kia vốn đã là thiên kiêu lại vẫn là ẩn dấu đi không ít, tên này lại là tộc nhân của Vũ Thiên Quân nên lại càng có nhiều người kinh hãi, gia tộc kia đáng sợ như vậy? Đạo Thanh Tùng cùng Sát Hình khuôn mặt không hiểu biến hoá, bọn hắn hiểu Ngũ gia cường đại nhưng Vũ Thiên Quân cùng Vũ Thiên Dương cường đại lại có chút khác loại rồi, Ngũ gia cuồng đại là vì bọn hắn có thể xem như “hậu duệ” của Thái sơ sinh linh, nhưng hai tên kia có chút không đúng.
“Việc này...“. Tất thảy trong đó lại có một người phản ứng khác, đúng hơn thì là một điểu có phản ứng khác. Hắn là Ô Kim Thái, hắn con ngươi loé lên kinh hỉ quang mang nhưng sau đó lại có chút ảm đạm.
“Huh...“. Vũ Thiên Dương con ngươi co rút lại. Hắn không ngờ Hắc nhật kim ô sau khi đã luyện hoá được một chiếc lông từ bản thể vẫn không có tự tin cùng Vũ Thiên Quân tranh đấu. Có thể thấy Vũ Thiên Quân trong mắt Hắc nhật kim lo được đánh giá cao bao nhiêu, hắn con ngươi loé len mấy lần sau đó cắn răng nói. “Cho dù vậy ta vẫn muốn thử!“.
“Hừm! Cùng ta quay về!“. Thần Quân hừ một tiếng rồi phi thân về phía Vũ Thiên Dương, việc chém giết đám dị tộc thiên kiêu kia quan trọng nhưng việc của tộc nhân luôn được ưu tiên, huống chi tính cách của Vũ Thiên Dương biến đổi như lực này một phần là do hắn. Bản thân hắn cũng không ngờ người sau lại biến hoá đến mức đó ah. Đã ra như vậy hắn cần mang Vũ Thiên Dương về, chuyện do hắn sai lầm đương nhiên cần đích thân cản lại.
“Nằm mơ!“. Vũ Thiên Dương gầm lên. “Băng hoả Ngũ trọng thiên!“. Hắn đương nhiên không đi cùng Vũ Thiên Quân rồi, vận toàn bộ lực lượng hắn vô tình đột phá tự thân đạt đến Ngũ trọng thiên, hắn lúc này không có bao nhiêu thời gian để kinh hỉ. Đối phó Vũ Thiên Quân mới là lúc này để tâm ah!
“Huh... Lâm trận đột phá?“. Thần Quân có chút kinh ngạc, lúc trước hắn “vô tình” trúng chiêu của Vũ Thiên Dương khi đó đối phương cũng là dùng đến cực hạn công kích nhưng cũng mới đến Tứ trong thiên băng hỏa dung hợp, lúc này đã dùng đến Ngũ trọng, cho thấy ngược sau cũng chỉ mới lâm trận đột phá thôi.
Lấy Vũ Thiên Dương hai cánh tay làm chủ, một cột hỏa diễm đen kịt như muốn đâm thủng thiên không, một bên khác là một cột sáng trắng băng bàn chi khí, hai cột sáng mang theo kinh thiên uy áp sáu đó thần kỳ quấn lấy nhau như một cái mũi khoan đâm về phía Thần Quân.
“Hừm! Bản đế lại bị ngươi kéo xuống nước đục rồi!“. Hắc Nhật Kim Ô như có như không lẩm bẩm. Cự điểu bóng mờ hai cánh cuộn lại như muốn ôm sát tự thân sau đó đột nhiên nâng người lên bung mạnh xoè ra hai cánh. “Ánh sáng phán xét!“. Nó gầm lên một tiếng kinh thiên động địa làm cho cả đám Thiên kiêu đang bị cố định giữa không trung kia thân thể chấn động một trận, tám thành người đều là thất khiếu chảy ra máu đen, chỉ có những kẻ tố chất thân thể cường đại mới bình thường không bị chảy máu thế nhưng khuôn mặt cũng một trận trắng bệch, ngay như Vũ Thiên Tình đang đứng giữa không trung không can thiệp thân thể cũng run lên nhè nhẹ, nàng từ công kích của Vũ Thiên Dương và Hắc Nhật Kim Ô lại thấy cảm giác tử vong uy hiếp, nói cách khác chỉ một người kia đã có thể chém giết cùng nàng, tiếp một chiêu kia chí ít cũng là trọng thương, hai tên đó cường đại như thế vẫn không có tự tin đánh bại Vũ Thiên Quân, người sau đã đạt đến cấp độ nào?
“Hắc Nhật Kim Ô...“. Thần Quân nói như gầm lên. Lần trước lấy ra một chiếc lông từ bản thể của Hắc nhật kim ô lực lượng vô cùng đáng sợ, lúc này có lẽ Hắc nhật kim ô đem trong đó lực lượng phóng thích tấn công hắn, từ lực lượng Thần Quân đoán định nó thậm chí không kém Hắc thủy huyền xà trước đó Bản thể cùng Cường chém giết, nói cách khác một chiêu này của Hắc nhật kim ô lực lượng đã tiếp cận Hư vô cảnh giai đoạn thứ nhất đỉnh phong rồi!
“Hắc hắc! Ngươi nên tập trung đỡ lấy ah!“. Hắc nhật kim ô lúc này cưỡi trên mình hổ đã khó xuống cười quái dị nói. “Tiểu Dương Tử! Ta và ngươi hôm nay cùng giúp Vũ Thiên Quân chứng minh hắn là bất bại vô địch bá giả ah!“.
“Hừ! Luân hồi tiểu chu thiên! Cho ta luyện hoá!“. Thần Quân hừ lạnh. Xem ra Hắc nhật kim ô ảnh hưởng đến Vũ Thiên Dương cũng không ít. Nhìn trước mặt hai đại sát chiêu ngày càng gần hắn mới xuất chiêu, hắn cuối cùng vẫn là không bỏ được đối với Vũ Thiên Dương dùng sát chiêu!
“...“. Thái cực bóng mờ tím đen hiện lên giữa thương khung, Vũ Thiên Tình con ngươi sáng rực nhìn thiên không, Vũ Thiên Quân quả nhiên đã kế thừa Dung thiên chiến quyết, nếu tin này truyền được về bên trong tổ địa không biết các vị lão tổ sẽ có bao nhiêu vui mừng ah! Nàng vốn định xuất thủ cản lại Vũ Thiên Dương một chiêu nhưng lại thôi, tuy rằng ban nãy nàng như nhẹ nhõm tiếp lấy một chiêu của Thần Quân nhưng lực lượng kinh khủng kia đâu dễ tiêu như vậy? Lại thêm nàng muốn xem Thần Quân có bao nhiêu đáng sợ khiên hai tên kia không mấy tự tin như vậy, nàng như quên mất hắn đang khống chế sinh tử của một đám thiên kiêu các tộc ah.
“Xuy xuy...“. Thái cực bóng mời cùng mũi khoan đen trắng và cột sáng đen kịt đánh vào nhau, không có tiếng va chạm kinh thiên động địa gì đó mà chỉ có những tiếng xuy xuy nhè nhẹ, cả thiên không như lâm vào tĩnh mịch theo đó, Nhân tộc đám người xa xa hay dị tộc rải rác đứng xa xa quan chiến không dám lại gần, thậm chí đám thiên kiêu đang cố gắng vùng vẫy tránh ra Thần Quân khống chế đều như đang muốn xem kết quả một lần giao thủ này, có thể nói qua mấy canh giờ đánh nhau sống chết thì lúc này lại là hai cái đồng tộc người đánh ra kinh khủng nhất công kích rồi.
“Huh...“. Thần Quân đột nhiên kinh nghi một tiếng, thân hình một chấn, hắn con mắt có chút không tin tưởng, xem ra hắn cần xem lại một mảng ah...
“Rắc...“. một tiếng vỡ vụn khẽ đến không thể khẽ hơn vang lên, nhưng thử nghĩ ở đây có ai là kẻ bình thường, cả đám như thở nhẹ một cái buông ra áp lực, Thái cực đồ tím đen kia vậy mà bị rạn nứt, xem ra nó cũng không thể cản lại được công kích của hai kẻ kinh khủng kia.
“Ha ha... Ngươi xem ra cũng không phải vô... Khặc khặc!“. Vũ Thiên Dương ngửa đầu cười lớn nói, chỉ là khi hắn còn chưa nói hết câu thì đột nhiên ho ra máu, mũi khoan đen trắng lập tức có dấu hiệu bất ổn, hắn giống như có chuyện gì đó.
“Không tốt! Mau chạy!” Hắc nhật kim ô giống như nhận ra gì đó kinh hãi nói. Cự điểu bóng mờ tiêu thất, thay vào đó sau lưng Vũ Thiên Dương xuất hiện một cặp hắc dực như muốn che lại cả bầu trời vươn ra “vô tình” cuốn lên Đông Phường Giang Hạ cùng Tà Thần hai người.
“Đánh phá được bảy thành lực lượng của Bản tọa đệ đã có thể tự hào! Chỉ là muốn đi thì không được! Ngươi cũng lưu lại!“. Cả thiên không giống như bị mờ đi trong thấy, một giọng nói lạnh lùng mang theo uy thế như vang vọng cả đất trời, Thần Quân vụ trí nguyên bản đã biến đi đâu không thấy, chỉ thấy ngay sau lưng Vũ Thiên Dương nhiều hơn ra một cái bạch y thanh niên mặt màu như ngọc, không phải Thần Quân thì còn là ai? Hắn vươn tay muốn túm lấy vai của Vũ Thiên Dương.
“...“. Thần Quân xuất hiện chính là Vũ Thiên Dương hay Hắc nhật kim ô cũng đều không ngờ được, Vũ Thiên Dương con mắt loé lên quyết tuyệt, hắn lúc này bị phản phệ không thể làm được gì, chỉ có thể dựa vào Hắc nhật kim ô mà thôi. Bàn tay Thần Quân sắp chụp lên vai Vũ Thiên Dương thì bất chợt dị biến phát sinh. Hư không ngay phía trước đột nhiên tách ra, một cái như dòng chảy nhỏ từ đó chảy ra, ban đầu chỉ mới như ngón tay nhưng chưa qua một phần vạn cái nháy mắt đã thô to như một cái cự xà rộng đến nửa trượng chắn trước Thần Quân cùng Vũ Thiên Dương.
“Nếu hắn đã có tiến bộ như vậy thì nên để hắn tự mình lĩnh ngộ tiếp ah!“. Từ trong hư không khe hở vang lên một tiếng nhàn nhạt nhưng không chút nào che dấu kiêu ngạo vang lên.
“Thời không trường hà?“. Thần Quân con ngươi co rụt nói. Thời không trường hà chắn trước mặt hắn thì Vũ Thiên Dương hắc dực cũng nhẹ vẫy, thân hình Vũ Thiên Dương cũng như một cái hắc ảnh biến mất phía chân trời, tốc độ nhanh khó có thể hình dung!