Ma Thần Thiên Quân

Chương 269: Kẻ cùng Vũ Thiên Quân một đẳng cấp! (2)



“Thịch!” “Thịch!”... tiếng đập liên hoàn không ngừng vang vọng cả một vùng không gian rộng lớn, lấy Cường làm trung tâm, hư không theo mỗi tiếng đập đều như từng gợn sóng lan truyền ra bốn phía xung quanh vô cùng quỷ dị.

“Đây là...”. Sáu người vị Thiên kiêu bao gồm cả Thánh Hoàng cùng Thần Anh Vô Địch đều vô cùng kinh sợ nhìn trước mắt hoàn cảnh, không những là bọn hắn, cho dù chính là Vũ Thiên cùng Thần Quân đều không che dấu được kinh sợ đang biểu hiện trên mặt., với khoảng cách này bọn hắn đương nhiên đều biết là có chuyện gì đang xảy ra, tất thảy chỉ là do tim của Cường đang đập mà thôi!

Trước không nói đến hăn có thể không chế được nhịp tim của mình mà chỉ riêng việc sử dụng tim đập đã gây nên hư không gợn sóng đã cho thấy hắn vô cùng đáng sợ, nhục thân đã cường đại đến khó có thể hình dung, e rằng Hồng hoang cự thú lấy thân thể lực lượng xưng bá cũng không có khả năng này, cho dù Hư vô cảnh giai đoạn thứ nhất đỉnh phong cũng không được ah!

“Không lẽ hắn đã thành công...”. Thần Quân có chút không tin tưởng thầm nghĩ, nếu quả thật như vậy thì tên này quá đạng sợ, về phương diện nào đó hắn thậm chí còn vượt qua cả Thiên Quân, nên nhớ lần đầu tiên Thiên Quân gặp kẻ này, hắn giống như còn không hiểu chút nào tu hành, chỉ dựa vào một thân man lực cùng một điểm huyền ảo năng lượng mà thôi, tuy rằng thực lực cũng rất mạnh nhưng đem so với lúc này e rằng còn kém xa.

“Cùng Vũ Thiên Quân một đẳng cấp...”. Khác với Thần Quân đang nghĩ, mấy vị Thiên kiêu còn lại đnag vây công bọn hắn cùng Vũ Thiên lại nhớ đến câu nói trước đó của Cường hơn, hóa ra nếu không bị thương Vũ Thiên Quân hay chính là Thần Quân lúc này bọn hắn đang nhìn thấy cũng vô cùng đáng sợ, chỉ là Thần Quân không cường đại như thế chứ?

“Làm sao? Mới như vậy đã kinh ngạc đến thế, đây là các ngươi thái độ khi tự tin nói đánh bại Vũ huynh?”. Cường liếc nhìn xung quanh một lượt sau đó lạnh lùng nói. “Để ta cho các ngươi nhìn thấy một phần thực lực chân chính của Vũ huynh ah! Bắt đầu từ ngươi!”. Nói xong hắn nhẹ cất bước lao về phía Thánh Hoàng. Hắn mỗi bước bước đi đều khiến hư không ầm ầm phá toái, nhục thân lực lượng có bao nhiêu kinh khủng?

“Hừ! Nghĩ rằng một thân man lực có thể dọa được bản Hoàng?”. Thánh Hoàng con ngươi co rút lạnh lùng nói. Cường biểu hiến khiến cho không những là hắn mà mấy vị khác đều nghĩ đến một khả năng, Cường là thuần tu thân thể, bước trên con đường khó khắn nhất Thân thể thành thánh, lấu lực lượng nhục thân làm chủ đạo, Cường tốc độ nhanh nhưng hắn phản ứng cũng không chậm, tên này quái dị hắn đương nhiên sẽ không lơ là. “Vạn tượng đệ tam kiếm!”. Hắn tay phải vung lên Vạn tượng chi kiếm đâm về phía Cường, tay trái lại hoa lên xuất hiện một khối cầu sáng. “Hủy thiên quang hoàn!”. Theo hắn gầm lên thì từ khối cầu sáng một vòng sáng mang theo quang hoa chói mắt cũng đánh về phía Cường, nháy mắt đã hình thành thế song kích vô cùng chặt chẽ.

“Man lực?”. Cường như cười không phải cười con ngươi nhấp nháy. “Thất luân...”. Hắn tay phải chợt mở ra hóa chảo, từ trên đó có thể thấy bảy điểm sáng nhỏ màu sắc khác nhau xoay tròn nhìn vô cùng bắt mắt. “Hợp!”. Ngay sau đó hắn nhẹ nói một chữ, bảy điếm sáng liền như quấn lấy nhau vào một chỗ, một điểm sáng được cấu thành từ bảy điểm sáng ban đầu lập tức hình thành, khí tức vô cùng huyền ảo lập tức tái hiện.

“Đây là...”. Thần Quân con ngươi co rụt kinh hãi, ở đây có lẽ không ai hiểu được Cường vừa làm gì, hắn vừa mới dung hợp bảy loại lực lượng ah, không những thế còn là nháy mắt dung hợp, hiệu suất chí ít cũng có bảy thành, uy lực tuyệt đối vô cùng đáng sợ.

“Hử...”. Thánh Hoàng cho dù vô cùng tự tin vào hai đòn hợp kích của bản thân nhưng khi nhìn thấy Cường không chút kinh hãi vẫn đánh thẳng về phía hắn, không những thế hành động cũng vô cùng quái dị, trong một sát na hắn thậm chí cảm thấy trên tay Cường điểm sáng kia có thể khiến thiên địa chôn vùi, tinh thần phá diệt... Thế nhưng va chạm liền đến.

“Kịch...”. Vạn tượng chi kiếm cho dù không phải đỉnh cấp cường đại nhất tiên thiên Hỗn độn pháp khí thế nhưng nó vẫn là Hỗn độn pháp khí, đỉnh phong thời kỳ chính là Hỗn độn cảnh đại năng ah, tuy rằng thời đại này khiến nó bị áp chế rất nhiều nhưng trình độ sắc bén có lẽ vẫn không suy giảm bao nhiêu, chỉ là nó hôm nay bị cản lại, đúng hơn đó là nó bị Cường một thân quái lực cản lại.

“Hấp!”. Cường nhẹ hô một tiếng, giữa bàn tay phải hắn như hình thành một lỗ đen sinh ra thao thiên hấp lực hút lấy Thánh Hoàng đệ nhị chiêu, vòng sáng bị hấp lực kỳ lạ vặn vẹo rồi thu vào bên trong long bàn tay của Cường.

“Làm sao...”. Thánh Hoàng mắt chỉ thiếu rớt ra khỏi tròng kinh kị trợn lên, thế nhưng hắn không có chút nào thời gian để kinh dị, Cường chiêu tiếp theo đã đến. Hắn tay trái hóa quyền đấm thẳng về phía vai phải của Thánh Hoàng, lấy trước đó kẻ sau thể hiện ra kinh thế nhục thân lực lượng thì trúng một chiêu này Thánh Hoàng chỉ sợ lập tức trọng thương!

“Sát thiên y nhận!”. Giây phút ngắn ngủi Thánh Hoàng gầm lên, hắn y phục đột nhiên phồng lên, vô số tử khí từ đó lao ra như là tiểu xà uốn éo tập hợp lại ngay trên vai phải nhằm cản lại một quyền của Cường.

“Rầm!”. Một tiếng trầm đục vang lên, Thánh Hoàng thân hình lập tức cấp tốc lui lại, nói đúng hơn thì hắn đã bị Cường một quyền đánh bay, thương thế e rằng lại tăng thêm một phần.

“Hừ!”. Cường cũng không có ý định truy kích mà hừ lạnh một tiếng. Tay phải xòe ra lấy xu thế sét đánh không kịp bưng tai vỗ vào hư không phía sau lưng hắn. “Ta ghét nhất là hạng người đánh lén, nếu ngươi đã đến như vậy kẻ tiếp theo sẽ là ngươi!”.

“Hự!”. Hư không phía sau lưng Cường bị hắn một vỗ phá toái, bên trong vang lên một tiếng lạnh rên, một bóng người bị đánh bay ra khỏi hư không cách Cường chưa đến ba trượng, dĩ nhiên chính là Thần Anh Vô Địch! Hắn tuy rằng bị đánh bay ra khỏi hư không nhưng lại không hề có ý định thu tay, chỉ thấy hắn mi tâm lập lòe tia sáng. Lập tức một tia sáng trắng bắn về phía Cường mi tâm, đương nhiên đây là tuyệt kỹ thành danh của Thái cổ Thần tộc, công kích linh hồn!

“...”. Cường bị tia sáng kia đánh lên mi tâm thì thân thể nhẹ chấn một chút chậm lại một nhịp không thể tiếp tục truy kích, ở đây có kẻ nào không phải là hạng kinh tài tuyệt diễm, một sát na thôi đã đủ để thay đổi kết cục ah, lập tức liền có ba đạo công kích đã đánh về phía hắn, một ở đầu, một ở ngực, một ở vùng đan điền, tam kích gần như đến cùng lúc, phối hợp vô cùng hoàn mỹ.

“Không hay...”. Vũ Thiên đang quan sát thì thâm hô một tiếng không ổn, cho dù là hắn lâm vào hoàn cảnh kia chỉ sợ cũng gặp lại kết cục trọng thương, cùng Thần tộc giao thủ làm sao lại không để ý công kích linh hồn chứ, Cường kia chỉ sợ đã quá lỗ mãng rồi! Vũ Thiên có thể quá nhập tâm để ý chiến đấu mà không biết Thần Quân biểu hiện, hắn là đang nhe răng cười lạnh, mấy tên kia chỉ sợ thảm rồi!

“Thú vị!”. Cường một sát na chấn động thân thể thì nhếch mép cười, hắn còn chưa bao giờ bị công kích linh hồn đánh trúng ah. “... Xuy...”. Hắn thân thể lập tức tràn ra lực lượng tối nghĩa hình thành một vực tràng nhỏ quấn quanh thân mình, ba đạo công kích cũng đã đến.

“Thụp!”. “Bịch!”. “Ầm!”. Cả ba đạo công kích đánh lên Cường quanh thân khí vực thì vang lên ba tiếng va chạm khác nhau, thế nhưng nếu nhìn kỹ thì cả ba đọa công kích đều chưa đụng đến được thân thể của hắn thì đã bị cản lại.

“Hắn nghiêm túc rồi...”. Thần Quân lẩm bẩm. Đây mới là trạng thái tối thượng của Cường ah, khi trước hắn cùng Thiên Quân chính là dùng trạng thái này quần chết Hắc thủy huyền xà, không biết hôm nay đã đạt đén trạng thái nào rồi.

“...”. Ba đạo công kích không hiểu bất thành lập tức khiến cho ba vị Thiên kiêu công kích Cường lông gáy không hiểu dựng lên, Cường quanh thân tử thanh sắc tràn ra, rất nhanh liên bao trùm phạm vi ba trượng, khí thế vô cùng đè nén.

“Đến rồi thì chớ vội đi!”. Ba vị Thiên kiêu còn chưa kịp phản ứng gì thì một giọng nói mang theo từ tính vang lên, bọn hắn thân thể không hiểu thấu như gặp trọng kích bị đánh bay ra ngoài, so với trước đó Thánh Hoàng cùng Thần Anh Vô Địch thì chật vật hơn nhiều, bọn hắn đều không hiểu làm sao mà trúng chiêu ah!

“Huh... Vẫn còn chưa nắm giữ hoàn toàn!”. Cường quanh thân tử thanh khí sắc tràn ngập đánh bay ba vị Thiên kiêu thế nhưng hắn lại nhíu mày lẩm bẩm trầm tư.

“...”. Sáu vị Thiên kiêu cùng Vũ Thiên đều như nhìn quái vật đánh giá Cường, tên này cho đến bây giờ giống như vẫn không có dùng toàn lực, cùng sáu vị Thiên kiêu đánh giết lại vẫn vô cùng ung dung, thậm chí còn nghĩ đến chuyện khác, trúng một chiêu công kích linh hồn của Thần Anh Vô Địch lại như không có phản ứng gì... Làm sao lại đi ra một cái quái vât như vậy?

“Hừm! Nghĩ nhiêu chỉ sợ càng thêm đau đầu đi...”. Suy nghĩ chốc lát Cường lắc đầu lẩm bẩm sau đó liếc nhìn sáu vị Thiên kiêu. “Vốn ta cùng các ngươi không thù không oán, ta cũng không có ý định giết các ngươi, thế nhưng các ngươi lại dám nói đánh bại Vũ huynh trong khi ta còn chưa cùng hắn phân cao thấp, như vậy đi, ta sẽ cho các ngươi cơ hội, tiếp được công kích của ta ta để các ngươi rời đi, còn không được, hắc hắc...”. Hắn giống như đột nhiên đổi ý lạnh nhạt nói.

“Ách...”. Một lời vừa ra không những là Thần Quân kinh ngạc, mà cả Vũ Thiên cùng sáu vị thiên kiêu cũng là như thế, đánh đấm nửa ngày hắn còn nói cái gì nữa ah? Đột nhiên chen chân vào sau đó lại như hài tử chán chơi thì ngủ, không phải là đang khinh thường sáu vị Thiên kiêu sao?

Quả nhiên không ngoài dự đoán, sáu vị Thiên kiêu sau một chút ngẩn ra thì lập tức giận đến đỏ mặt, thao thiên sát khí tỏa ra như thực chất nhắm về phía Cường, giờ phút này bọn hắn giống như bỏ qua ý định chém giết Thần Quân, tất thảy mũi nhọn đều là hướng đến Cường.

“...”. Thần Quân chợt lắc đầu cười khổ, tên này hành sự có chút tùy ý quá rồi, kế kích tướng vô cùng có hiệu quả ah! Có lẽ người trong cuộc mù mịt kẻ bên ngoài tường minh, Thần Quân nếu đoán không sai thì Cường đến đây có mục đích gì đó. Cứu bản thân chỉ là tiện tay, đồng thời hắn giống như không muốn ra tay “bắt nạt “ sáu vị thiên kiêu đang bị thương kia, lúc lại đột nhiên kích tướng khiến sáu vị Thiên kiêu nổi giận, hắn xem ra là muốn thử một chút lực lượng của mình đến đâu, về phần tranh đấu ở đây hắn xem như không có chuyện gì.

“Chậc! Như vậy mới đúng, như vậy để các ngươi bại được rõ ràng...”. Cường gật gật đầu nghiêm túc nói. Hắn quanh thân tử thanh sắc đột nhiên tan biến. “Nếu lại dùng nó thì ta khi dễ các ngươi rồi, Cực thiên!”. Tuy đã thu lại tử thanh khí sắc thế nhưng Cường công kích lực lượng lại không chút nào giảm, thậm chí còn là tăng lên, hắn tay phải hóa chỉ liên tục điểm ra sáu chỉ vào hư không hướng đến sáu vị thiên kiêu, một chiêu công kích cả sáu vị!

“Huh...”. Cường hành động quái dị nhưng công kích lại vô cùng rõ ràng, một chỉ lực lượng giống như xỏ xuyên qua không gian khoảng cách công kích sáu vị thiên kiêu, nhanh đến làm cho sáu vị thiên kiêu đang nộ khí xung thiên cũng phải lúng túng.

“Rầm!”. Liên lục vang lên sau tiếng va chạm trầm đục, Cường thân hình cũng biến mất tại nguyên vị trí, một lần nữa xuất hiện đã đứng bên hông trái của Thần Anh Vô Địch., lam y không gió tự bay, tay chắp sau lưng uy thế bất phàm cười cười.

“Ngươi giống như nắm giữ Thời không chi lực? Ta thần thông có kém Thời không lực lượng mới có thần thông hay không?”. Hắn như nói nhỏ. “Vô hạn thời không biến!”. Nói đoạn hắn quanh thân một loại lực lượng biến hóa kinh khủng như muốn xoắn giết, chôn vùi hư không lao về phía Thần Anh Vô Địch.

“Thời không thiên diễn!”, Thần Anh Vô Địch con ngươi co rút lập tức gầm lên, quanh thân Thời không lực lượng cũng tràn ra nhằm cản lại công kích của Cường, đồng thời với đó thân hình cũng hoa lên nhắm tránh đi chỗ này, chỉ là hắn mặt mũi liền trầm xuống, Hắn vậy mà không thể thi triển Thời không lực lượng tránh đi, nơi này hư không như bị khóa chặt, bất giác hắn nghĩ đến một khả năng... Là do Cường làm? Thế nhưng khi hắn quay đầu đã không thấy Cường bóng dáng, tên kia rời đi hắn thậm chí còn không chút nào phát giác!

“Hừm! Hủy diệt chi lực!”. Cường thân hình đột nhiên đứng trước mặt kẻ kế thừa Hủy diệt chi lực không mặn không nhạt nói. “Vô hạn yên diệt!”. Hắn chân phải nhẹ dẫm hư không, một vòi rồng được tạo ra từ vô số hắc khí đột nhiên kình thành chém về phía kẻ kế từa Hủy diệt chi lực, tốc độ không phải rất nhanh nhưng người sau lại giống như không thể không tiếp lấy!

“Vô hạn Vạn tượng biến...”. Cũng là như vậy, Cường thân hình lại biến mất xuất hiện bên cạnh kẻ nắm giữ Vạn tượng lực lượng, hắn đối với mỗi vị Thiên kiêu đều là dùng một chiêu thức khác nhau, biến hóa nhanh đến khó tin.

“Đây là... khai sáng thần thông?”. Thần Quân miệng há ra kinh sợ nói. Tên này vậy mà thật đã đi trước Thiên Quân đạt đến mức này? Hắn cũng là đi theo con đường của Thái sơ sinh linh? Càng Quan sát Thần Quân càng kinh dị, Cường giống như đang nhờ mấy vị Thiên kiêu kia để kiểm chứng thần thông, nếu không làm sao với mỗi vị Thiên kiêu hắn lại sử dụng một loại lực lượng khác nhau? Thân Quân tin tưởng Cường sẽ không cần rườm rà như vậy để đánh bại sáu vị Thien kiêu này.

“Hắn làm sao...”. Vũ Thiên cũng là không tin nổi vào mắt mình kinh dị, tên kia không phải quá không hợp lẽ thường rồi?

“Vô hạn sinh mệnh biến...”. Cường thân hình một lần nữa biến mất sau đó đứng bên cạnh kẻ kế thừa Sinh mệnh lực lượng, tay vẫn chắp sau lưng vô cùng nhàn nhã, thế nhưng bốn vị kia đang bị hắn thần thông vây khốn đương nhiên không phải đùa. Chỉ thấy hắn trước ngực hình thành một vòn xoáy nhỏ sinh ra hấp lực sau đó đánh về phía kẻ kế thừa Sinh mệnh lực lượng không biết tác dụng gì. Hắn thân hình lại một lần nữa biến mất! Khi xuất hiện đã đứng trước mặt một vị cuối cùng.

Kẻ cuối cùng, kẻ nắm giữ Tử vong lực lượng!

“Ta muốn chiếm lấy Tử vong lực lượng của ngươi!”. Trái ngược so với năm vị Thiên kiêu lúc trước, Cường con ngươi thâm thúy nhìn trước mặt kẻ nắm giữ Tử vong lực lượng lạnh nhạt nói. Hắn vẫn là chắp tay sau lưng, lam y nhẹ bay phấp phới nhìn không khác bao nhiêu công tử thế gia đi ngao du thiên địa, dĩ nhiên nếu là bỏ đi khí chất bá tuyệt của hắn lúc này.

“...”. Ke nắm giữu Tử vong lực lượng con ngươi co lại, hắn thân hình thậm chí có chút thụt lùi, Cường quá quỷ dị!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.