Một chút tiểu sự tình qua đi, Vũ Thiên Quân lại ngồi nhìn bên ngoài đường như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Mọi người đã rời đi hết, chỉ còn lại Vũ Thiên Qân hai người, Trần lão cũng đã lui đi đâu không biết.
“Tiểu nhị! Xong rồi ah? Ta đói rồi”. Vũ Thiên Quân đột nhiên đối với bên dưới hô to.
“Đến..”. Tên kia tiểu nhị lại chạy lên cầm trong tay vài món ăn. “Khách quan! Đồ ăn đang đem lên ah”. Tiểu nhị như không biết chuyện gì xảy ra ở tầng hai chạy lên nói. Dù sao cái này khách quý gặp cũng không nhiều ah.
“Ha ha, nhanh lên một chút ah”. Vũ Thiên Quân cười nói. “Võ lão quái, ngươi cũng nên ăn một chút ah, hơn hai ngàn năm bị nhốt, không thích ah”. Vũ Thiên Quân quay sang Võ Tử Hiên nói, hắn còn không biết nên gọi gì đây.
“Ách! Chủ nhân, ngài cứ ăn ah!”. Võ Tử Hiên mặt đầy hắc tuyến, lấy hắn năm vạn tuổi đã tới Thánh tổ cảnh thì vẫ đang còn rất trẻ ah. Mặt khác tu giả từ Thông thần cảnh cơ bản là không cần thực vật rồi, chủ yếu là đan dược, linh vật cùng hấp thu linh khí mà thôi, Vũ Thiên Quân Thần cảnh nhất trọng hậu kỳ không hiểu vì sao vẫn thích đi ăn hàng ah.
“Há, ngươi không ăn ta làm sao ăn hết? Ta là gọi tất cả các món của Tụ Phúc lâu ah”. Vũ Thiên Quân bất đắc dĩ nói.
“Không ăn có thể bỏ đi ah...”. Võ Tử Hiên thất bại nói.
“Ầy... Không vui ah!”. Vũ Thiên cầm đũa lên ăn một mình.
Hư không lại xuất hiện mấy người đi ra, là Ma Luyện mấy người đến sau ah, rất nhanh đã đủ tám người đến. Bọn hắn đầu tiên có chút giật mình nhìn Vũ Thiên Quân, tên này như thế nào lại yêu dị như vậy, thế nhưng bọn hắn tối thiểu cũng là Thánh thần đại năng ah, rất nhanh liền bình tĩnh lại.
“Các ngươi đói ah?”. Vũ Thiên Quân nhìn thấy mấy người hiện thân thì mỉm cười nói, mình hắn ngồi ăn àm có mấy cái lão bất tử nhìn cũng không phải hay ho ah.
“Ah! Chủ nhân, ta là đang đói đây”. Ma Luyện tên này không có liêm sỉ nói.
“...”. Mấy vị còn lại nhìn hắn bằng con mắt khác, tên này Ma tộc cũng thật không có liêm sỉ ah.
“Ồ, ta nhớ cha ta nói để lôi kiếp dịch uống chung với rượu mới là thứ ngon ah”. Vũ Thiên Quân như nhớ ra cái gì nói sau đó ném hơn mười giọt Lôi kiếp dịch vào rượu rồi lắc đều. “Ngươi không chê rượu ah?”. Hắn nhìn Ma Luyện nói. “Mấy người kia không muốn ăn cơm chắc cũng không muốn uống rượu rồi”. Sau đó lại nhìn bọn người Võ Tử Hiên nói
“Ah! Không, ta cái này nghiện rượu ah!”. Ma Luyện vội vàng nói, Lôi kiếp dịch ko uống mới là đần ah, tên này phụ thân nói là đem lôi kiếp dịch pha với rượu rất ngon không phải là phá sản ah, đợi chút...Phụ thân hắn cũng có lôi kiếp dịch, không lẽ là người kia.
“Ah! Chủ nhân ta đột nhiên thấy đói ah, tiểu nhị, lấy cho ta bát đũa”. Một vị Thánh thần không có liêm sỉ nói, hắn vô sỉ không kém Ma Luyện đại nhân ah.
“Ồ! Ta cũng thấy đói...”. Mấy vị còn lại cũng nhao nhao gọi bát đũa xắn tay áo vào ngồi ăn.
“Há, ta còn tưởng các ngươi không biết đói đây”. Vũ Thiên Quân như cười không phải cười nói.
“Hắc hắc, bị nhốt hai vạn năm ta còn chưa ăn gì ah..”. Một vị nói.
“Ta lúc thoát khỏi Ma long thành đang định bắt mấy cái Thần cảnh yêu thú đem nướng ah, chỉ là thời gia không có...”. Môt vị khác cũng cười khan nói.
“Xoảng...”. Một tiếng đổ vỡ không hợp cảnh vang lên, tên kia tiểu nhị đang mang đồ ăn lên thì nghe mấy vị này nghị luận “Định bắt mấy cái Thần cảnh yêu thú nướng...”. Đây là cái gì nhóm người, chẳng lẽ là nói khoác?
“Ha ha, các ngươi đừng dọa hắn ah...”. Vũ Thiên Quân nhìn tên kia tiểu nhị cười nói.
“Ah! Chủ nhân là ta nói đùa ah..”. Mấy vị kia cười khan nói.
“Ha ha, không sao, cứ tính tiền cho ta, lại làm thêm mấy món ah, mấy lão gia hỏa này ăn không ít”. Vũ Thiên Quân cười nói, hắn đã có ý định thu tên này Địa linh thể rồi, thực tế hắn có ý định tìm thêm mấy cái linh thể đem về bồi dưỡng, hắn tin không lâu sau dưới tay hắn sẽ có mấy cái linh thể thiên tài siêu cấp.
“Cảm ơn khách quan,cảm ơn...”. Tiểu nhị lại cảm ơn liên tục.
“Lục Vân Chính! Ngươi lại làm rơi đồ ăn ah, tháng này đã hai lần làm rơi, ta làm sao tiếp tục lưu ngươi..”. Một giọng nói có chút lạnh vang lên, theo đó một cái trung niên đi lên lầu hai.
“Ah! Lại trưởng quỹ, vị này khách quan nói là không truy cứu, tất cả tính tiền cho hắn...”. Lục Vân Chính giật mình run giọng nói, hắn bị đuổi ra khỏi Tụ Phúc lâu, thiên hạ rộng lớn thế nhưng hắn có thể hay không tồn tại lại là chuyên khác ah, ít nhất ở Tụ Phúc lâu hắn cuộc sống không phải lo ah.
“Hừ! Ngươi đã bao giờ sửa được chưa...”. Lại chưởng quỹ hừ lạnh nói. “Vị này khách quan, hắn làm việc không tốt, ta thay mặt xin lỗi ah”. Sau đó lại quay sang Vũ Thiên Quân cúi đầu xin lỗi, tuy rằng là xin lỗi nhưng trong giọng nói không che được sự ưu việt ah, hắn tại Tụ Phúc lâu cho dù là Tứ đại gia tộc tộc nhân cũng phải cho hắn mặt mũi!
“Ha, không sao, các ngươi đi đi, ta còn có chuyện muốn nói”. Vũ Thiên Quân nhàn nhạt nhìn Lại trưởng quỹ nói.
“Ah! Vậy ta cáo lui”. Lại trưởng quỹ nói rồi quay người đi. “Ngươi đi đi, Tụ Phúc lâu saun này không chưa ngươi nưa”. Rồi lạnh lùng nói với Lục Vân Chính.
“Ah! Lại trưởng quỹ, cầu ngài giữ lại ta ah...”. Lục Vân Chính lập tức cầu xin.
“Không cần nói nữa...”. Lại chưởng quỹ lạnh nhạt nói.
“Khoan đã...”. Vũ Thiên Quân nhìn thấy như vậy thì gọi lại. “Ngươi đến đây ah”.
“Khách quan có gì chỉ giáo sao?”. Lại chưởng quỹ có chút khó chịu quay lại hỏi.
“Ah! Ta không gọi ngươi, ta gọi tên kia”. Vũ Thiên Quân nhìn cũng không thèm nhìn Lại chưởng quỹ mà quay sang Lục Vân Chính. “Ngươi gọi Lục Vân Chính ah? Lại đây đi”.
“A, ngài cần gì sao?”. Lục Vân Chính không biết vị thiếu niên này tại sao lại goi mình kì là hỏi.
“Hừ!”. Lại chưởng quỹ thấy thế thì hừ lạnh quay đi, đã không cho hắn mặt mũi thì hắn cũng không cần.
“Không cần khẩn trương như thế, ngồi đi!”. Vũ Thiên Quân nhàn nhạt nhìn Lại chưởng quỹ một cái rồi mỉm cười nói với Lục Vân Chính.
“Tiểu nhân không dám ah..”. Lục Vân Chính lo sợ nói, hắn lúc này đã không biết đi đâu rồi.
“Thế giới này quy tắc là do cường giả đặt ra, ngươi nên hiểu ah”. Vũ Thiên Quân nhìn Lục Vân Chính nói.
“Cường giả...”. Lục Vân Chính mờ mịt nói, cường giả thì liên quan gì đến cái thường nhân hắn ah.
“Đúng vậy! Là cường giả, nếu ngươi trở nên mạnh mẽ thế gian này tuyệt đối không có ai dám khi dễ ngươi, không những thế bọn hắn còn xum xoe mà nịnh nọt ngươi, một cái Lại chưởng quỹ bất quá mới Địa đan cảnh mà thôi, không là cái gì đáng sợ”. Vũ Thiên Quân nhàn nhạt nói.
“Địa đan cảnh...”. Lục Vân Chính rùng mình một cái, Đại đan cảnh là cảnh giới mà hắn đời này không dám mơ đến ah, trong mắt vị kia thiếu niên xem ra cũng không có gì lợi hại.
“Ha ha, không cần nhìn ta như vậy, ngươi thực ra rất tốt, Địa đan cảnh cũng chỉ là chuyện một hai năm mà thôi, đường ngươi đi không phải chỉ có Địa đan cảnh”. Vũ Thiên Quân lại nói, hắn nói làm cho mấy người Võ Tử Hiên không hiểu, Vũ Thiên Quân lại đi xem trọng cái này thường nhân? Bọn hắn lập tức thả ra linh thức điều tra Lục Vân Chính thì thấy hắn kinh mạch tắc nghẽn không thể lưu thông như là có gì đó ngăn cản.
“Ồ...Đại địa chi khí? Thổ linh thể?!?”. Võ Tử Hiên đầu tiên nhận ra khác thường, hóa ra cái này thiếu niên Đại địa chi khí quá nhiều làm tắc nghẽn kinh mạch của hắn làm bản thân không thể tu luyện.
“Thú vị...”. Ma Luyện cùng mấy vị cường giả đã hiểu ý Vũ Thiên Quân, xem ra hắn lại muốn thu một cái linh thể.
“Chuyện một hai năm...”. Lục Vân Chính mờ mịt sau đó ánh mắt dần sáng lên rồi bất ngờ quỳ xuống. “Thiếu gia! Cầu ngươi thu ta, giúp ta thành cường giả, ta cả đời này nguyện theo ngươi đến cùng trời cuối đất!”.
“Đứng lên đi! Ha ha! Ta cũng không giúp ngươi quá nhiều đâu, sau này ngươi tự dựa vào mình mà cạnh tranh, hắc hắc, e rằng ngươi mấy cái bằng hữu sẽ không quá nhẹ nhàng đâu”. Vũ Thiên Quân cười nói. “Ah! Sau này ngươi gọi Địa linh tử ah! Cái tên Lục Vân Chính sau này rồi nói”.
“Cảm ơn Thiếu gia ban tên! Ta cô nhi từ bé, cái tên Lục Vân Chính chỉ là theo ngọc bội trên người ta mà thôi”. Lục Vân Chính vội vàng cảm ơn nói.
“Hắc hắc! Ngươi cũng dùng cơm đi, rời khỏi đây ta sẽ giúp ngươi tu luyện”. Vũ Thiên Quân cười quái dị nói.
Võ Tử Hiên cùng Ma Luyện bọn người như có điều suy đoán, vị này tiểu chủ nhân không lẽ muốn thu một đám linh thể về bồi dưỡng sao? Cái này không những cần tài nguyên đáng sợ mà còn cần năng lực kinh thế ah! Nghĩ lại một chút thì có vẻ so với vị này Chủ nhân, mấy cái linh thể cũng không đáng kể ah.
“Ăn một chút đi!”. Vũ Thiên Quân nhìn mọi người nói sau đó nghiêm túc. “Nói xem các ngươi nghe ngóng được gì ah!”. Vũ Thiên Quân muốn biết chút tin tức Vũ gia hắn rồi, không biết đã qua bao lâu, bọn hắn thế nào ah?