Ma Thần Thiên Quân

Chương 690: Tên của ta để hắn tới nói



“...”. Không khí chợt như đọng lại chỗ Hối đoái quầy hàng trong Tổng bộ Liên minh, Huyền Ngọc Vương tử, Lam Huân cùng đám người trước đó dõi theo Thiên Quân đều đang trợn trừng hai mắt, ngươi sau lại dám trước mặt vị kia thâm trầm đến cực hạn Ngụy Lão làm càn? Bọn hắn nhưng đều không có nhìn đến Ngụy Lão biểu tình lúc này nhưng chính là vô cùng nghiêm nghị, tại một sát na kia hắn nhưng không cảm nhận được xung quanh tình huống, nhoáng một cái thì Lệnh bài vốn nên ở trên tay mình đã rơi vào trước mặt Thiếu niên mười sáu tuổi.

“Đạo hữu làm như vậy là có ý gì?”. Trước tiên phản ứng nhưng lại là Lam Huân chấp sự. Nàng đáy lòng nhưng nổi lên kinh đào hải lãng, Thiên Quân như thế nào tiếp cận nàng không biết, xuất thủ lúc kia nàng cũng không cảm nhận được chút nào, bất quá nơi này là Tổng bộ Liên minh, bất kể là ai cũng phải tuân thủ theo quy tắc, nàng xem đây chính là một chút chỗ dựa mà đứng lên nói.

“Ta có ý gì cô nương nên rõ ràng!”. Thiên Quân cũng không có quay đầu nhìn nàng lạnh nhạt nói. “Cái này Vực ngoài tinh thiết là của ta!”. Hắn âm thanh không lớn nhưng phảng phất như mang theo vô hình lực lượng để người ta không dám nghi vấn, cái này liền để xung quanh một mảnh im lặng lâm vào kinh ngạc cùng sợ hãi. Nếu như trước kia nói là Thiên Quân là khong biết trời cao đất dày ngông cuồng thì lúc này đã không biết nói làm sao cho ổn, đây chỉ e không đơn giản.

“...”. Ngụy Lão hơi chút sâu lín nhìn Thiên Quân một chút, ánh mắt liền chuyển sang nhìn Lam Huân chấp sự nhíu mày trầm giọng nói. “Đây là có chuyện gì?”. Từ lúc Thiên Quân xuất thủ hắn liền đã cảm thấy Thiếu niên này bất phàm, ánh mắt nhìn đến tu vi là Hư vô cảnh giai đoạn thứ nhất nhưng cũng chỉ có thể như thế mà thôi, thực lực một chút sâu cạn cũng không thấy, phảng phất như là vực sâu không đáy, loại này thiên kiêu cơ bản là sẽ không đi làm chuyện vô ích như thế, ngoài đó ra đắc tội với Liên minh thì cho dù là một cái Thần địa cũng không được dễ chịu chứ đừng nói là một cái Thiên kiêu, xem ra là có chút uẩn khúc.

“Là do vị Đạo hữu này...”. Lam Huân nghe vậy thì có chút giật mình những cũng không có chậm trễ nhiều, toàn bộ sự tình lúc trước tất cả đều nói ra, không biết là do sợ Ngụy Lão hay là Thiên Quân mà một chút cũng không dám dấu, cũng không dám thiên vị bên nào, nói theo phương vị trung lập của một cái chấp sự. Nàng cho dù có nằm mơ cũng không ngờ được Thiên Quân lại dám đi đến đây nháo sự, dĩ nhiên lại dám trước mặt Ngụy Lão đoạt đi Lệnh bài thân phận của Huyền Ngọc, hành động này nhưng thực là muốn chết.

“...”. Nghe xong chốc lát thì Ngụy Lão mặt cũng hơi trầm xuống, ánh mắt hướng đến Thiên Quân. “Tiểu hữu nếu đã không xuất ra được Điểm cống hiến thì hà tất phải làm khó chúng ta? Đây nhưng chính là Liên minh mặt mũi, nếu không cho Lão phu một câu trả lời hợp lý thì đừng trách ta làm sao lại không khách khí!”.

“Hừ! Tiểu tử không biết sống chết! Ngươi tốt nhất đừng ra khỏi Liên minh tổng bộ, bằng không ta sẽ nhường ngươi sống không bằng chết!”. Phía sau Thiên Quân chính là Huyền Ngọc Vương tử, hắn nghe được Ngụy Lão nói như thế thì lạnh lẽo nhìn Thiên Quân hạ xuống ngoan thoại.

“Ngươi nên cảm thấy may mắn vì hôm nay Bản thiếu gia không muốn giết người!”. Thiên Quân nghe vậy thì khẽ nhếch mép cười lạnh nhìn về phía sau lạnh lẽo nói. Tiếp đó nhìn về phía Ngụy Lão. “Không khách khí? Câu này nhưng phải để ta nói, bằng một cái lão bất tử còn không có đột phá Hỗn độn cảnh mà dám trước mặt ta hạ xuống câu này, ngươi đúng là đã sống đủ rồi”.

“...”. Huyền Ngọc đồng tử co lại đang muốn phát tác thì nghe Thiên Quân nói câu sau thì thân thể cũng liền nhoáng lên một cái đầy kinh hãi. Ngụy Lão ánh mắt khẽ biến lạnh lẽo nhìn Thiên Quân chằm chằm, sát khí mới lộ thì đã thấy trước mặt khẽ lóe, một đám Dị thú hạch xuất hiện trước mặt, tên kia lại lạnh nhạt nói. “Ta nếu không có nhớ nhầm thì một cái Bán bộ Hỗn độn cảnh Dị thú hạch có giá trị là năm ngàn Điểm cống hiến, hai mươi tư khỏa, vừa vặn mười hai vạn!”.

“Bán bộ Hỗn độn cảnh Dị thú hạch... Còn là hai mươi tư khỏa...”. Xung quanh một mảnh im lặng, sau đó liền lập tức sôi trào, có người kinh hãi nói.

“Hít... Vị này rút cục là ai mà lại có nhiều Bán bộ Hỗn độn cảnh Dị thú hạch như thế? Ghi chép bên dưới thì số lượng Bán bộ Hỗn độn cảnh Quái thú bị chém giết tuyệt không quá hai trăm con, bọn nó Dị thú hạch đều là trân bảo bị Hỗn độn cảnh đại năng cướp đi, làm sao lại có người cầm ra nhiều như thế Dị thú hạch?”. Lại có người khiếp sợ tính tán.

“Không biết là cái nào thế lực lại có được tài lực đáng sợ như thế, đem hai mươi tư khỏa Dị thú hạch này đem cho vị Thiếu niên này, hắn thân phận chỉ e vô cùng dọa người!”. Cũng có kẻ khác nói.

“...”. Xung quanh một mảnh kinh hãi, Huyền Ngọc Vương tử cùng Lam Huân chấp sự đều là kinh hãi không nói nên lời, Ngụy Lão thân hình nhưng lại run run, kể từ khi Quái tai bộc phát đến nay hắn là lần đầu nhìn thấy nhiều như thế Bán bộ Hỗn độn cảnh Dị thú hạch, ánh mắt nhìn đến Thiên Quân đã không phải như lúc trước, thay vào đó đều là kiêng kị. Có thể có được nhiều Dị thú hạch cấp cao như này thì phía sau chắc chắn có Hỗn độn cảnh bảo hộ trực tiếp, mà lại là loại kia siêu cường Hỗn độn cảnh, có loại bối cảnh đó thì cho dù là trong Liên minh cũng có tiếng nói nhất định.

“Tiểu hữu! Có thể cho Lão phu biết số Dị thú hạch này ngươi từ chỗ nào lấy đến được không?”. Hít vào một hơi Ngụy Lão nói.

“Ồ? Ta còn không biết là Liên minh cũng có hứng thú với xuất xứ của Dị thú hạch đó, Bản thiếu gia hiện tại không có Điểm cống hiện nơi tay, đem nó đổi thành Điểm cống hiến hối đoái cái Vực ngoại tinh thiết này không có vấn đề chứ?”. Thiên Quân hơi chút nghiêng đầu nhìn Ngụy lão nói.

“Không, không! Lão phu không có ý đó! Chỉ là Bán bộ Hỗn độn cảnh Dị thú hạch xuất hiện cũng không nhiều, Tiểu hữu nếu là xuất ra lượng lớn Liên minh vô cùng hoan nghênh, bất quá ta lo lắng đó là trưởng bối của ngươi...”. Ngụy Lão có chút giật mình rồi cười khổ nói.

“Ha ha ha, cái này ngài không phải quan tâm, Bản thiếu gia còn không đến mức hiếm muộn mấy cai Bán bộ Hỗn độn cảnh Dị thú hạch, nhà ta trưởng bối cũng không có ý kiến!”. Thiên Quân nghe vậy thì con ngươi khẽ nháy, một câu nói kia nhưng đã để hắn hiểu Ngụy Lão ý nghĩ, bất chợt phá lên cười nói.

“Nếu đã như vậy ta trực tiếp hối đoái cho Tiểu hữu!”. Ngụy Lão nghe vậy thì lập tức kinh hỉ nói. Thiên Quân nếu đã nói trước mặt nhiều người như thế thì ngày sau cho dù là trưởng bối trong nhà Thiên Quân đến đây muốn đổi lại XnTIsP9 cũng không dễ dàng, bản thân hắn thu được một số lượng lớn Dị thụ hạch như này thì có khả năng sẽ được Liên minh cao tầng thưởng cho gì đó cũng không biết chừng đâu. Nói đoạn hắn tay phải liền hoa lên, trước mặt liền nhiều ra một cuốn sổ lớn tỏa ra khí tức không tầm thường.

“...”. Xung quanh đám người nhìn thấy như vậy thì liền biết Thiên Quân đã thành công mua lấy Vực ngoại tinh thiết, từng cái đều nghẹn lấy một hơi kinh hãi, nhất là Lam Huân cùng Huyền Ngọc Vương tử, người trước mặt mũi biến hóa mấy lần, người sau nhưng đã âm trầm như nước, nhìn đến Thiên Quân nhưng phải vô cùng cố gắng mới có thể che dấu được sát khí, hôm nay hắn trước mặt rất nhiều người bị mất mặt như thế đương nhiên không có khả năng để yên như thế, trước mặt hắn không dám làm gì Thiên Quân nhưng chắc chắn sẽ ghi xuống, có cơ hội sẽ trả lại cho Thiên Quân đầy đủ, dù sao thì theo hắn đánh giá thì Thiên Quân chính là cái nào đó siêu cường Hỗn độn cảnh hậu nhân, tu vi mới chỉ có Hư vô cảnh giai đoạn thứ nhất mà thôi, hắn có tự tin đem đối phương diệt sát.

“Hừm!”. Thiên Quân đối với những này xem như không thấy, nếu không phải Vực ngoại tinh thiết kia là Thiên Quân đao muốn thì hắn cũng không muốn lộ diện, làm việc rêu rao trước nay đều không phải tác phong của hắn, bất quá cũng thôi, nếu đã lộ diện thì cũng không cần kiêng nể cái gì, hắn hôm nay đã có thực lực để tự ngạo, chỉ cần không phải loại siêu cường Hỗn độn cảnh nhưng Y Thần trước kia muốn gay bất lợi cho hắn thì căn bản là không đủ gây sợ. Ánh mắt nhìn về phía Ngụy Lão, lão giả này viết viết xuống mấy thứ gì đó một chút thì hơi chút dừng lại, dĩ nhiên là hơi chút khó nghĩ.

“Uhm... Tiểu hữu, ngươi còn không có Lệnh bài thân phận...”. Dừng lại một chút không tiếp tục viết nữa hắn ngẩng đầu lên nhìn Thiên Quân nói. “Để tiện cho hối đoái ta kiến nghị Tiểu hữu liền làm một cái Lệnh bài thân phận, chỉ cần tên của ngươi cùng một giọt máu liền có thể, rất nhanh có thể làm được...”. Hắn làm cái này sổ sách đương nhiên cần phải có ghi lại, những này đều sẽ được mặt trên cao tầng quản lý, tên người, vật phẩm hối đoái đều phải ghi lại để đối chứng.

“Tên của ta là...”. Thiên Quân khẽ nhếch mép lên đang định nói ra tên mình thì bên ngoài Liên minh tổng bộ xuất hiện một cỗ khí cơ vô cùng mạnh mẽ để hắn quay đầu nhìn lại, đó nhưng là một cỗ Hỗn độn cảnh khí tức khá là quen thuộc. “Tên của ta để hắn tới nói!”. Nói đoạn thì tay phải ngón trỏ khẽ nâng lên điểm vào hư không, nhất thời một đạo quang tuyến lấy tốc độ mắt thường không thể nhìn được bắn ra bên ngoài Tổng bộ liên minh.

“Tiểu hữu...”. Ngụy Lão hai mắt đồng tử co rụt lại kinh hãi hô lên, đang định nói cái gì đó thì bên ngoài Tổng bộ liên minh xuất hiện một cỗ kinh thiên động địa khí tức, dĩ nhiên là một vị Hỗn độn cảnh!

“Lệ... Kẻ nào đánh lén Bản tọa, mau cút ra đây!”. Cùng với đó một tiếng lệ minh vô cùng hung lệ cùng tức giận vang vọng giữa thiên địa, cho dù đã được trận pháp cách âm ngăn cản nhưng âm thanh vẫn như cũ truyền vào trong Liên minh tổng bộ vô cùng rõ ràng.

“...”. Tổng bộ Liên minh bên trong tất cả Tu giả còn không có hiểu được cụ thể xảy ra chuyện gì thì một đạo kim quang khủng bố đã đánh thẳng vào bên trong đó, mục tiêu là chỗ quầy hối đoái vật phẩm, chính xác chính là đánh đến trên người Thiên Quân.

“Ha ha, năm năm không thấy, Phượng Hoàng Thánh Vương ngươi nhưng cũng đã khôi phục được không ít nha!”. Thiên Quân nhìn đến Thiên Quân đánh về phía mình thì cũng không có bao nhiêu kinh ngạc mà phá lên cười nói, tay phải cùng với đó liền hóa trảo chụp vào kim quang.

“Rắc...”. Kim quang uy năng khủng bố, tuy rằng được khống chế vô cùng tinh chuẩn nhưng hư không cũng như cũ bị vạch ra một đường đen kịt, nó công kích đáng sợ là không ai dám bàn cãi, bất quá trước từng con mắt kinh hãi của những kẻ nhìn thấy kim quang, Thiên Quân một trảo lập tức đem kim quang nắm lấy trong tay, một tiếng vụn vỡ truyền đến thì trong tay hắn kim qaung cũng dừng lại, hiện ra dĩ nhiên lại là một cái kim sắc lông vũ.

“Chậc chậc! Ngươi cứ ném lông bừa bãi như này thì sẽ có ngày thành chim trọc lông nha!”. Thiên Quân càm lấy lông vũ tặc lưỡi nhìn phía trước một cái hoàng kim y phục thanh niên hai bảy hai tám tuổi nói. Kẻ này trước mắt người khác chính là trống rỗng xuất hiện trong Tổng bộ liên minh tầng thứ hai, thân hình phiêu phù cách mặt nền gần một trượng, đứng trên đầu tất cả những kẻ khác.

“...”. Hoàng kim y phục thanh niên đương nhiên chính là kẻ bị Thiên Quân năm năm trước chém mất một cánh trong Hỗn nguyên đại chiến trường, Phượng Hoàng Thánh Vương! Thiên Quân có thể lập tức liền nhận ra hắn nhưng hắn lại hơi có chút nghi hoặc nhíu mày nhìn Thiên Quân, cảm thấy quen thuộc nhưng lại có chỗ không giống, dù sao thì hắn nhìn thấy Thiên Quân trước kia là mười tuổi khoảng chừng, qua năm năm Thiên Quân thân thể lớn lên mà khí tức cũng đã có chút biến hóa, nhất thời không thể lập tức nhận ra.

“Hít! Phượng Hoàng Thánh Vương! Tên kia dĩ nhiên lại dám đánh lén Phượng Hoàng Thánh Vương...”. Im lặng một chút thì bên trong Tổng bộ liên minh liên đã đã sôi trào. Thiên Quân có thể không nhiều người nhìn thấy nhân diện nhưng Phượng Hoàng Thánh Vương lại khác, hắn nhưng tại Táng thiên đại chiến trường này không ít lần hiện thân.

“Thật là hung nhân ah! Đánh lén Hỗn độn cảnh đại năng, tên này không biết viết chữ chết như thế nào sao?”.

“Quả thực là muốn chết!”. Huyền Ngọc Vương tử âm thầm lạnh lẽo nghĩ, thân hình nhưng lại không tự chủ được rời ra chỗ Thiên Quân, không cẩn thận nhưng bị liên lụy thì đúng là chết oan chết uổng.

“Hắc hắc, Ngài chuẩn bị nghe cho rõ nha, Phượng Hoàng Thánh Vương đây chuẩn bị nói tên của ta...”. Thiên Quân làm như không nhìn thấy hoàn cảnh xung quanh cười quái dị nói. Tiếp đó nhìn phía Phượng Hoàng Thánh Vương cười nhạt. “Ngươi đã nghi hoặc như thế làm sao không muốn thử đây? Năm năm trước bị Bản thiếu gia chặt xuống một cánh tư vi cũng không tồi chứ?”.

Quả nhiên đúng như Thiên Quân nói, Phượng Hoàng Thánh Vương hai mắt híp lại, thao thiên sát khí như là vô biên vô hạn xuất hiện muốn đem cả tòa Tổng bộ Liên minh này lung lay một lượt, đồng thời với đó hắn cũng gằn từng chữ nói. “Vũ Thiên Quân!”.

***** Hắc hắc, chương này hơi vội, ta không kịp sửa lỗi chính tả, kkk

Tác giả: Đế Thanh

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.