- Ngươi…
Người thiếu niên ấy với nửa bên mặt bị sưng tấy trông như đầu heo vậy, được người khác dìu dậy.
- Hinh Nhi muội muội, sao ngươi lại đánh người?
Ninh Hành Thanh hỏi.
Ninh Hinh Nhi nhìn chằm chằm vào Ninh Hành Thanh nói:
- Có gan ngươi nói xấu mẹ ta thử xem, có tin cả ngươi ta cũng đánh luôn không?
Khóe miệng Ninh Hành Thanh co giật, tuy hắn ta rất ngạo khí nhưng cũng không dám ra oai trước mặt Ninh Hinh Nhi, Ninh Hinh Nhi đã tu luyện thành công Võ Thể thần thông, cho dù là Huyền Khí tầng thứ tám như hắn vẫn còn thua kém nhiều.
Tuy nhiên, trước mặt đám đông đệ tự của Hầu Phủ, nếu như hắn ta choáng váng trước lời đe dọa của Ninh Hinh Nhi thì mặt mũi còn đâu, nên hắn ta nhìn sang Ninh Tiểu Xuyên, cười mỉa mai rằng:
- Mọi người cũng chỉ nói sự thật thôi, ca ca ngươi vốn là phế vật, đường đệ Ninh Tiêu nghi ngờ thân phận của hắn là sai sao? Mọi người cũng chỉ tranh luận với nhau, nhưng ngươi lại ra tay đánh tộc nhân Hầu Phủ, đến khi ngươi tu luyện đến đẳng cấp cao hơn phải chăng sẽ giết người ư? Không lẽ ngay cả gia huấn của Kiếm Các Hầu Phủ mà ngươi cũng quên rồi sao?
- Đúng là quá đáng mà, dù thế nào thì cũng không nên ra tay với huynh muội đồng tộc a!
- Bản thân chúng ta đã bất hòa, không lạ gì lại có người dám giết đệ tử của Kiếm Các Hầu Phủ chúng ta.
- Ca ca mình là phế vật, lại không nỗ lực, giờ không cho người khác nói, chúng ta nói nó như vậy cũng vì muốn tốt cho hắn mà thôi.
…..
Nhiều người chỉ trích Ninh Hinh Nhi, có người nói nàng ta ỷ tài sinh kiêu (*), có người nói nàng ỷ mạnh hiếp yếu, cũng có người nói nàng đã vi phạm gia quy thì nên bị xử trí theo gia pháp.
(*) có tài cán mà kiêu căng, phách lối
Tuy rằng tu vi của Ninh Hinh Nhi rất cao, nhưng cũng chỉ là một nữ hài mười bốn tuổi mà thôi, trước sự mỉa mai của đám đông, đơn thân độc chiếc trông như nhánh cỏ non phải chịu đựng cơn cuồng phong bão táp đến từ bốn mặt tám bề.
Bao năm nay nàng ta luôn nhẫn nhục chịu đựng chỉ vì nàng biết rằng nếu mình không cố gắng chịu đựng thì đám người đó sẽ hại chết ca ca của nàng.
Bây giờ vẫn thế, nàng ta đối mặt với những lời mỉa mai của đám đông, cắn chặt môi, mắt long lanh ngấn lệ nhưng vẫn cố gắng không để rơi nước mắt:
- Không phải! Ca ca ta không phải là phế vật!
- Các người hãy câm miệng đi, đánh người thì sao nào? Ai còn dám nói này nói nọ thì ta vẫn cứ đánh!
- Các người im miệng!
Ninh Hành Thanh nhìn Ninh Hinh Nhi bị bao vây bởi đám đông, gương mặt lộ ra nụ cười đắc ý.
Ninh Tiểu Xuyên thấy Ninh Hinh Nhi biện bạch giúp hắn, tự nhiên trong lòng cảm thấy cảm động vô cùng, lần đầu tiên hắn ta thật sự xem nàng như muội muội của mình, nắm chặt nấm đấm, cắn chặt răng, chửi thề:
- Bà mẹ kẻ nào dám nói móc nữa? Ta là phế vật thì sao? Ta đã nằm với lão bà của các người à, hay là ngoại tình với mẹ các ngươi? Có giỏi thì nhắm vào ta này, ức hiếp một tiểu cô nương thì có bản lĩnh gì?
Mọi người sững sờ, giống như hóa đá, hàng ngàn ánh mắt đều dán vào Ninh Tiểu Xuyên.
Cả Ninh Hinh Nhi cũng chớp mắt nhìn vào ca ca mình, đôi mắt lấp lánh tia sáng.
Ninh Tiểu Xuyên chỉnh lý lại y phục, đến cạnh Ninh Hinh Nhi, nhìn chằm chằm vào tất cả những người có mặt với ánh nhìn sắc bén, nói:
- Ai là phế vật? Các ngươi mới đúng là đám phế vật suốt ngày đấu đá với nhau, bộ không thấy dưới đất có ba cỗ thi thể sao, các ngươi đã quan tâm là ai đã giết họ không? Các ngươi kiểm tra vết thương chí mạng của họ chưa? Các ngươi ở đây chỉ biết ức hiếp ta và muội muội của ta, thấy chúng ta là cô nhi nên dễ ăn hiếp hả? Sao không lo đối phó với kẻ địch đã g iết chết con cháu Hầu Phủ các ngươi đi? Bởi vì các ngươi không dám, vì các ngươi hèn yếu, mềm nắn rắn buông! Phế vật! Toàn bộ đều là phế vật!
Nhiều người bị chửi đến sửng sốt.
Nét mặt Ninh Hành Thanh tái mét, cười chế nhạo:
- Các thúc bá sớm đã kiểm tra vết thương chí mạng trên người họ rồi, bây giờ đang thảo luận trong Nghị Sự điện, những việc này không lẽ lại cần một kẻ bệnh lao như ngươi quan tâm?
Ninh Tiểu Xuyên nói:
- Các thúc bá đêm nay ăn cơm rồi vậy ngươi có ăn không? Ngày mai các thúc bá còn phải đi nhà xí, vậy ngày mai ngươi có đi không? Các thúc bá còn phải dẫn binh đánh giặc, vậy sau này các ngươi có đi đánh giặc không? Mỗi ngày chỉ biết ru rú trong phủ nghĩ cách đối phó kẻ phế vật như ta ư?
Ninh Hành Thanh bị Ninh Tiểu Xuyên mỉa mai đến mức mặt tái mét, thỉnh thoảng trắng bệch, suýt nữa thì huyết khí chạy vỡ mạch máu, thân thể nổ tung, hắn ta tức giận nghiến răng nói:
- Ngươi là cái thá gì mà dám ở đây chế nhạo bổn thiếu gia, ta sẽ phế bỏ ngươi.
Lòng bàn tay Ninh Hành Thanh bộc phát ra Huyền Khí Võ Đạo đỏ rực như máu, một luồng hàn khí toát ra khỏi cơ thể, y phục không gió mà động.
- Nhìn kìa! Nhìn kìa! Thẹn quá hóa giận rồi! Đã biết ta thể chất ốm yếu, không có tu luyện Huyền Khí Võ Đạo vậy mà còn ra tay với ta nữa, ngươi muốn ra tay giế t chết ta trước bao nhiêu người vậy sao? Cùng sinh một gốc, cớ chi phải tương tàn? Ngươi, Ninh Hành Thanh giờ đã muốn con cháu cùng tộc tàn sát lẫn nhau, sau này rồi thế nào đây, liệu Hầu Gia ngươi cũng dám giết?
Ninh Tiểu Xuyên nói.
- Cả Hầu Gia ngươi cũng dám giết sao? Tạo phản rồi?
Câu nói này quá nghiêm trọng, tội lớn tựa mưu phản.
Huyền Khí Võ Đạo của Ninh Hành Thanh đã xông ra khỏi cơ thể nhưng lại bị một câu nói của Ninh Tiểu Xuyên ép trở vào, khiến Huyền Khí trong cơ thể đi ngược dòng, huyết khí chảy ngược.
- Phụt…
Một ngụm máu phun ra.
Ninh Hành Thanh bị trọng thương bởi huyết khí chảy ngược của bản thân, hai mắt giận dữ nhìn chằm chằm vào Ninh Tiểu Xuyên, sau đó ngã thẳng xuống mặt đất.
- Phụt…
Một ngụm máu phun ra.
Ninh Hành Thanh bị trọng thương bởi huyết khí chảy ngược của bản thân, hai mắt giận dữ nhìn chằm chằm vào Ninh Tiểu Xuyên, sau đó ngã thẳng xuống mặt đất.
Ninh Tiểu Xuyên thấy Ninh Hành Thanh phun ra một ngụm máu to liền kéo Ninh Hinh Nhi lùi lại vài bước, sợ bị phun lên người, ngón tay khều nhẹ lên cánh mũi, nói với giọng nuối tiếc:
- Sớm đã nói với ngươi sự tôn trọng là hai bên dành cho nhau rồi lại không chịu nghe.
- Phụt!
Ninh Hành Thanh lại phun ra thêm một ngụm máu rồi ngất xỉu tại chỗ.
- Là cao thủ mà mới nói có vài câu đã không chịu nổi rồi, tố chất tâm lý còn phải rèn luyện nhiều đấy!
Ninh Tiểu Xuyên lắc đầu than thở.
Ninh Hinh Nhi trợn tròn mắt, trong lòng cô rất muốn nói rằng:
- Ca ca, mấy câu nói này không phải người thường có thể chịu đựng được đâu.
Mọi người lại một phen nữa chết lặng, sau đó lại nhìn chằm chằm vào Ninh Tiểu Xuyên, ánh mặt họ như muốn nói:
- Ngay cả cao thủ Huyền Khí Võ Đạo tầng thứ tám còn bị ngươi làm cho huyết khí ngược dòng, tức đến ngất xỉu. Bà mẹ ngươi thật là bá đạo!
- Ầm ĩ cái gì? Người đâu, khiêng Ninh Hành Thanh đến chỗ Lâm lão để cứu chữa đi.
Ninh Thiên Vũ bước ra từ Nghị Sự điện, vừa đúng lúc trông thấy cảnh này.
Cái chết của con trai hắn vốn đã khiến tâm trạng trở nên rất tệ, giờ lại nhìn thấy Ninh Tiểu Xuyên, tâm trạng càng buồn bực hơn, sát ý chợt thoáng qua trong mắt, nói với giọng trầm lặng:
- Theo suy đoán sơ bộ của chúng ta, Ninh Hàn và hai gia nô đều chết dưới tay bọn Phệ Huyết Ma Môn, trong nửa tháng này, đệ tử Kiếm Các Hầu Phủ tuyệt đối không được tự ý rời khỏi Hầu Phủ cho đến khi lão Hầu gia xuất quan, mọi việc sẽ do lão gia định đoạt.
Ninh Thiên Vũ liếc nhìn Ninh Tiểu Xuyên một cái, ánh nhìn sắc bén thoáng qua, sau đó thì quay lưng đi vào Nghị Sự điện.
Bên ngoài Nghị Sự điện như nổ tung lên, con cháu Hầu Phủ xôn xao thảo luận, người thì tức giận căm phẫn, kẻ thì lo lắng sợ sệt.
- Phệ Huyết Ma Môn ngang nhiên dám giế t chết đệ tử Kiếm Các Hầu Phủ ngay Hoàng thành, đây rõ ràng là muốn khiêu chiến chúng ta! Chiến đấu, nhất định phải chiến đấu, tiêu diệt hết các nhánh của Ma Môn ở Hoàng thành này.
- Thế lực Phệ Huyết Ma Môn vô cùng to lớn, môn đồ đệ tử rất đông, Đạo chủ của sáu đại ma đạo đều là tồn tại cấp bậc Võ Tôn, khai chiến với họ sẽ chẳng có ích lợi gì đối với Kiếm Các Hầu Phủ chúng ta cả!
- Không lẽ Kiếm Các Hầu Phủ chúng ta còn sợ chúng? Ngay cả kẻ xấc xược như Đạo chủ của Tu La Ma Đạo năm xưa cũng bị Hầu Gia một kiếm chặt đứt chân phải, đến bây giờ cũng không dám đến Hoàng thành lần nào nữa.
Cái chết của Ninh Hàn gây nên chấn động mạnh tại Kiếm Các Hầu Phủ, nhất là chuyện này còn liên quan đến Phệ Huyết Ma Môn, nên càng khiến nhiều người lo lắng bất an.
Đương nhiên là Ninh Tiểu Xuyên biết việc này không phải do bọn Phệ Huyết Ma Môn làm, mà là bị hắn ta hút cạn máu, nhưng chuyện này hắn chỉ đành giấu trong lòng, không thể nói với bất kỳ ai.
Hắn ta vốn định đợi mình trở thành Dưỡng Tâm Sự thì sẽ nói cho Ninh Hinh Nhi biết về bí mật của việc hắn có thể tu luyện Huyền Khí Võ Đạo, nhưng sau khi xảy ra chuyện này thì hắn cảm thấy vẫn phải tiếp tục giấu giếm.
Lúc Ninh Tiểu Xuyên và Ninh Hinh Nhi trở về phủ viện thì trời đã tối rồi, hai người cùng ăn cơm tối do nha hoàn mang đến.
- Huynh, “nói móc” nghĩa là sao?
- Huynh, “Cùng sinh một gốc, cớ chi phải tương tàn?” câu thơ này Huynh chép từ đâu ra thế?
- Huynh, lúc huynh chửi người khác trông rất là hung dữ đó! Ninh Hành Thanh đã luyện thành Huyền Khí tầng thứ tám mà lại bị huynh chửi đến hộc máu, ngày mai huynh nhất định sẽ trở thành người nổi tiếng trong Kiếm Các Hầu Phủ.
Ninh Hinh Nhi với đôi mắt to tròn cong cong như hai vầng trăng không ngừng đưa ra các câu hỏi.
- Chẳng lẽ từ trước giờ huynh không phải người nổi tiếng sao?
Ninh Tiểu Xuyên nói.
Ninh Hinh Nhi suy nghĩ một hồi thì gật đầu, đáp:
- Hình như là vậy.
- Huynh ăn no rồi, về phòng ngủ đây.
Ninh Tiểu Xuyên đứng dậy bước ra ngoài, trong lòng hết sức nôn nao, trong bao nải có mười nhánh Dưỡng Tâm thảo, mười nhánh Uẩn Huyết thảo, lãng phí rất nhiều thời gian ở Nghị Sự điện thì cuối cùng cũng đã có thể bắt đầu luyện chế rồi, một khi luyện thành sẽ là một khối tài sản lớn, không chừng còn có thể mượn cơ hội này để vượt lên đến cảnh giới Huyền khí tầng thứ năm nữa.
Chỉ nghĩ đến đây thôi hắn đã không thể chờ đợi được nữa rồi.