Ma Thần Trời Sinh

Chương 811: C811: Sát cơ trùng điệp thập diện mai phục



Nghe Ninh Tiểu Xuyên nói vậy, toàn thân Tam Đầu Hoàng Sư run lên, ánh mắt lộ ra thần sắc kinh khủng, lập tức khẽ gật đầu.

Nếu như tinh thần của nó thật sự bị đối phương bóp nát, như vậy thì tu hành của nó cũng sẽ bị hủy đi toàn bộ.

Ninh Tiểu Xuyên không thu Tam Đầu Hoàng Sư làm tâm nô mà chỉ khống chế tinh thần của nó, dùng để uy hiếp nó.

Ninh Tiểu Xuyên uy phong lẫm liệt đứng trên lưng Tam Đầu Hoàng Sư, thân hình thẳng tắp, tay nắm xích sắt, gọi đám người Nhiếp Lan Chi và Tư Đồ Cảnh:

- Mau lên đây!

Tư Đồ Cảnh và Lạc Vũ đều sợ ngây người.

Tam Đầu Hoàng Sư chính là tuyệt đỉnh thiên kiêu của Yêu tộc, chiến lực vô song, ngay cả Thần Tử của Dưỡng Quỷ thế gia cũng không phải là đối thủ của nó, thế nhưng, không ngờ nó lại bị Ninh Tiểu Xuyên nhanh chóng hàng phục, biến thành tọa kỵ như vậy.

Nhạc Minh Tùng, Tư Đồ Cảnh, Nhiếp Lan Chi, Lạc Vũ đồng loạt nhảy lên lưng Tam Đầu Hoàng Sư, Ninh Tiểu Xuyên quật xích sắt lên đỉnh đầu Tam Đầu Hoàng Sư, Tam Đầu Hoàng Sư bị đau lập tức phóng đi như điên, bỏ chạy về phía Đông, lưu lại một đường bụi mù dày đặc.

Thân hình Tam Đầu Hoàng Sư cực lớn, chiến lực cường hãn, lực lượng có thể xô đổ cả núi lớn, đi qua nơi nào đều đạp chết một mảng lớn Huyền thú hoặc đánh bay vô số Yêu thú.

Tựa như một chiến thú, dũng mãnh bất khuất, không một Yêu thú nào có thể tới gần nó.

Hoàng Thành Tử quả thật tức phát điên, không ngờ Tam Đầu Hoàng Sư lại vô dụng như vậy, bị nhân loại kia trấn áp chỉ trong vài chiêu, cuối cùng còn biến thành tọa kỵ của đối phương.

Nó lập tức dẫn theo một đám đại yêu, đuổi giết không buông.

- Giết! Tuyệt đối không thể để cho đám nhân loại kia đào tẩu được, ngăn bọn chúng lại!

Hoàng Thành Tử mở song dực trên lưng ra, bay thẳng lên trời, rất nhanh đã đuổi kịp Tam Đầu Hoàng Sư.

- Tới hay lắm!

Ninh Tiểu Xuyên đứng trên lưng Tam Đầu Hoàng Sư, nhìn Hoàng Thành Tử đuổi tới, lập tức lấy Chân Vũ Cung ra, giương cung lắp tên, bắn ra một mũi tên vàng dài hơn hai mét ra ngoài.

Ầm...

Chân Vũ Tiễn bắn trúng người Hoàng Thành Tử, liền khiến áp giáp trước ngực Hoàng Thành Tử lõm xuống.

Một luồng lực lượng cường đại xuyên qua áo giáp truyền vào trong ngực nó, chấn động lục phủ ngũ tạng run rẩy, thân thể bị đẩy lui xa vài trăm thước mới triệt tiêu được luồng lực lượng này.


Vừa mới đánh lui Hoàng Thành Tử, còn không đợi Ninh Tiểu Xuyên kịp thở phào thì lại có hai luồng lực lượng cường đại xông về phía bọn hắn.

Đó là hai vị Thú Vương dưới trướng Địa Ngô Yêu Hoàng là Hoàng Anh Vương và Hoàng Sư Vương.

Hai vị Thú Vương này, mỗi người dẫn theo hơn mười vị đại yêu, sau lưng bọn chúng còn có mấy chục vạn Yêu thú, quân đoàn Huyền thú, quả thực tựa như hải dương hung thú, phát ra tiếng thú rống kinh thiên động địa, điên cuồng xông về phía đám người Ninh Tiểu Xuyên.

- Xong rồi! Chết chắc rồi, nhiều Yêu thú và Huyền thú như vậy, mỗi người bọn chúng đánh ra một đạo Thần Thông, đã có thể nghiền chúng ta thành cặn bã rồi.

Nhạc Minh Tùng thở dài một tiếng, tựa như đang cảm khái sự yếu ớt và ngắn ngủi của sinh mệnh vậy.

Ninh Tiểu Xuyên cũng cảm thấy áp lực cực lớn, thế nhưng vẫn không hề run sợ, không tuyệt vọng, toàn thân tràn ngập chiến ý, ngược lại giết thẳng về phía hai vị Thú Vương.

- Diệt Thế Ma Hỏa!

Trong miệng Ninh Tiểu Xuyên thổ ra một đoàn hỏa diễm, hóa thành một mảnh sóng lửa, tràn về phía đám Yêu thú.

Liên tiếp có tiếng kêu thảm thiết vang lên, vô số Huyền thú bị ma hỏa đốt thành tro bụi, một số Huyền thú ở xa cũng bị hỏa diễm thiêu đốt, đều bỏ chạy tứ tán.

- Nhân loại, lập tức thả con của ta ra, bằng không bổn vương nhất định sẽ tế sống ngươi.

Hoàng Sư Vương từ trong Diệt Thế Ma Hỏa lao ra, hóa thành hình người, là một đại hán lưng hùm vai gấu, mặt đầy râu ria, cơ bắp trên người tựa như vàng khối, phát ra tiếng gầm gừ với Ninh Tiểu Xuyên.

Tam Đầu Hoàng Sư chính là con trai của Hoàng Sư Vương.

Một số đại yêu và quân đội Yêu thú của Hoàng Sư tộc cũng chạy tới, bao vây đám người Ninh Tiểu Xuyên tại trung ương, có một số lái chiến xa, có một số lưng cõng núi đá, có một số chạm khắc đường vân trận pháp.

Sau đó, Hoàng Anh Vương cũng dẫn một đội đại quân Yêu thú chạy đến, tạo thành đạo vòng vây thứ hai.

- Ha ha, nhân loại, bổn tọa xem ngươi hôm nay còn có thể trốn đi đâu?

Hoàng Thành Tử tay cầm trường thương, đứng bên cạnh Hoàng Anh Vương, trên mặt lộ ra nụ cười châm biếm.

Năm tu sĩ nhân loại trẻ tuổi, đứng trước mặt quân đội chủng tộc Yêu thú, quả thực chẳng khác gì năm con dê con đang đợi làm thịt.

Ninh Tiểu Xuyên đứng trên lưng Tam Đầu Hoàng Sư, nhìn thoáng qua Nhạc Minh Tùng, nói:


- Ngươi thực sự không phải Trưởng lão Dương giáo?

Nhạc Minh Tùng nhìn Yêu thú dày đặc chằng chịt bốn phía, cũng lộ ra vẻ mặt bi thảm, nói:

- Nếu ta là Trưởng lão Dương giáo thì đã sớm hái hoa ngắt liễu rồi, ngươi quen biết ta lâu nưh vậy, đã từng thấy ta hái hoa chưa? Ninh Tiểu Xuyên, hôm nay chúng ta có thể chạy thoát hay không, chính là nhờ vào ngươi đó!

Ninh Tiểu Xuyên đã biết rõ có hỏi cũng vô ích, xem ra thật sự chỉ có thể dựa vào chính bản thân mà thôi.

- Để ta đối phó với hai đại Thú Vương và Hoàng Thành Tử, các ngươi hãy tìm cơ hội giết ra ngoài.

Ninh Tiểu Xuyên nói.

Số lượng đại quân Yêu thú gấp trăm, gấp nghìn lần số lượng tu sĩ nhân loại, những tu sĩ nhân loại khác phá vòng vây, đoán chừng tình huống cũng không khá hơn bọn họ bao nhiêu, căn bản không có khả năng có người nào sẽ đến đây ứng cứu bọn họ.

Có thể chạy thoát hay không, chỉ có thể trông chờ vào vận khí.

- Tiểu Hầu gia, ta có thể giúp ngươi một tay!

Nhiếp Lan Chi thấp giọng nói.

- Ngươi có thể giúp ta một tay?

Ninh Tiểu Xuyên nói.

Nhiếp Lan Chi đứng thẳng người dậy, duỗi bàn tay mềm mại nhỏ nhắn trắng như ngọc ra, nắm lấy bàn tay trái của Ninh Tiểu Xuyên, sau đó nàng chỉ lên bầu trời.

Xoạt...

Tựa như nhận được một luồng lực lượng thần bí nào đó, yêu vân trên bầu trời lập tức tản ra, lộ một mảnh tinh không rực rỡ, từng ngôi sao tựa như minh châu treo trên bầu trời vực ngoại, cách xa vô tận.

Tinh quang chói lọi tại vực ngoại đều chiếu lến người Nhiếp Lan Chi, tập trung thành một luồng lực lượng ngôi sao, thông qua cánh tay mà truyền vào trong cơ thể Ninh Tiểu Xuyên.

Ninh Tiểu Xuyên cảm thấy có một luồng lực lượng cường đại rót vào thân thể, lập tức lấy Tinh La Kích ra, quán chú lực lượng vào trong Tinh La Kích, thanh đoản kích vốn dĩ gỉ sét loang lỗ, lập tức tuôn trào lực lượng chấn động cường đại.


Trận pháp bên trong Tinh La Kích bắt đầu vận chuyển, lực lượng dần trở nên mạnh mẽ.

Tinh La Kích chính là một thanh đoản kích cấp bậc Vương Phẩm Chí Tôn Khí của Thiên Hoàng Thái Tử, mặc dù chỉ là một kiện tàn binh, thế nhưng dù sao cũng là Vương Phẩm Chí Tôn Khí, một khi uy lực bạo phát ra, chắc chắn sẽ vô cùng khủng bố tuyệt luân.

Với lực lượng của Ninh Tiểu Xuyên, căn bản không có khả năng thức tỉnh lực lượng Vương phẩm Chí Tôn Khí, thế nhưng, không ngờ Nhiếp Lan Chi lại thông qua bí pháp “Cửu Cung Chiêm”, mượn nhờ lực lượng ngôi sao vực ngoại, rót vào trong cơ thể Ninh Tiểu Xuyên, để Ninh Tiểu Xuyên có thể trong thời gian ngắn kích phát ra lực lượng Vương phẩm Chí Tôn Khí.

- Giết!

Ninh Tiểu Xuyên nắm đoản kích, đâm về phía trước.

Chỉ một kích, đoản kích đã đâm vào ngực Hoàng Anh Vương, để lại một cái lỗ máu nhỏ bằng chén cơm.

Hoàng Anh Vương ôm ngực, lập tức thối lui về phía sau, kinh hãi thốt lên:

- Chiến lực của kẻ này thật mạnh, hơn nữa… hơn nữa không ngờ còn có một kiện Vương phẩm Chí Tôn Khí. Mọi người hãy đồng loạt ra tay, cướp lấy Vương phẩm Chí Tôn Khí trong tay hắn!

Hoàng Anh Vương vận chuyển Yêu nguyên trong cơ thể, khiến cho miệng vết thương trước ngực tăng tốc khép lại, cánh tay vung lên ra hiệu, bảy đầu Hoàng Anh đại yêu lưng mọc hắc dực, liền bay thẳng về phía Ninh Tiểu Xuyên.

Bảy đầu Yêu thú, mỗi một đầu đều có chiến lực cường đại, trong Yêu tộc cũng là đại nhân vật, có thể hiệu lệnh trăm vạn sinh linh Huyền thú.

Ninh Tiểu Xuyên vung Tinh La Kích lên, một đạo tinh quang chói lọi từ trong Tinh La Kích tràn ra, đánh bay toàn bộ bảy đầu đại yêu, trong đó có ba đầu đại yêu tử vong ngay tại chỗ, còn bốn đầu đại yêu khác thì bị trọng thương, yêu thể gần như bị nghiền nát.

- Xông lên, kẻ nào cản ta thì chết!

Ninh Tiểu Xuyên nhìn thấy sắc mặt Nhiếp Lan Chi trắng bệch, hiển nhiên, mặc dù nàng có thể mượn được lực lượng ngôi sao vực ngoại, nhưng một khi mượn quá nhiều lực lượng thì nàng cũng phải trả một cái giá rất lớn.

Ninh Tiểu Xuyên không dám trì hoãn thời gian, lập tức giết thẳng vào trong đại quân Yêu thú.

Hoàng Thành Tử muốn ngăn cản Ninh Tiểu Xuyên, cho nên cầm trường thương đâm thẳng về phía Ninh Tiểu Xuyên.

Ninh Tiểu Xuyên vung tay một cái, đánh bay thanh trường thương cấp bậc hạ phẩm Chí Tôn Khí ra ngoài.

Phành...

Hắn đánh một chưởng lên ngực Hoàng Thành Tử, gần như đánh nát nửa người Hoàng Thành Tử, thủ ấn xuyên qua từ sau lưng Hoàng Thành Tử.

Cả người đều bị đánh xuyên.

Sắc mặt Hoàng Anh Vương đại biến, lập tức cứu Hoàng Thành Tử trở về, triển khai đôi hắc dực, bỏ chạy về phía chân trời.

Ninh Tiểu Xuyên muốn nhổ cỏ tận gốc, đánh chết Hoàng Thành Tử, thế nhưng hắn vừa mới đâm Tinh La Kích ra thì lại trông thấy trên trời có một đám yêu cầm bay tới. Mỗi một đầu yêu cầm đều dài ba, bốn mét, hình thể như dơi, lại có chút giống cự ưng, số lượng lên đến vài ngàn con, không khác gì một mảnh yêu vân đang ập tới.


- Số lượng Yêu thú như vậy cũng quá nhiều rồi, căn bản không thể giết hết nổi.

Lạc Vũ gọi ra ba thanh chiến kiếm, nhất tâm tam dụng, ngự kiếm chém khắp bốn phương, thế nhưng vừa giết lui một đám thì lại có một đám Yêu thú khác xông lên.

Giết đến mỏi tay cũng giết không hết.

Nếu cứ tiếp tục kéo dài như vậy, cho dù không bị Yêu thú giết chết thì cũng sẽ bị hao sạch nguyên khí mà chết.

Ninh Tiểu Xuyên nhìn lên bầu trời, đánh ra một đạo ma hỏa thủ ấn, tựa như một đám hỏa vân phóng lên hư không.

Phừng phừng…

Yêu cầm trên bầu trời lập tức bỏ chạy khắp bốn phương tám hướng, thế nhưng vẫn có vô số yêu cầm bị giết chết, tựa như hỏa vũ rơi xuống.

- Nhân loại, thả con ta ra!

Hoàng Sư Vương đeo một cái bao tay hoàng kim, thân hình như cự nhân, đánh một quyền về phía Ninh Tiểu Xuyên.

Tu vi của Hoàng Sư Vương đã đạt tới Thiên Nhân cảnh tầng thứ chín, lực lượng cường đại không gì sánh được, thế nhưng, Ninh Tiểu Xuyên chỉ vung tay một cái, đã đánh bay Hoàng Sư Vương ra ngoài, cả người cắm xuống đất.

Lúc Hoàng Sư Vương đứng lên một lần nữa thì đám người Ninh Tiểu Xuyên đã chạy trốn được hơn mấy chục dặm.

Thanh âm của nhân loại kia truyền vào trong tai Hoàng Sư Vương:

- Hoàng Sư Vương, mượn con trai của ngươi dùng một lát, chờ sau khi chúng ta trốn ra ngoài, ta sẽ đích thân thả nó.

- Đáng hận, còn không mau đuổi theo!

Hoàng Sư Vương tức giận đến mức đỉnh đầu bốc khói, nổi trận lôi đình, rống lớn với những Yêu thú và Huyền thú khác một tiếng, sau đó lại tiếp tục đuổi giết.

Tam Đầu Hoàng Sư là nhi tử ưu tú nhất của nó, nó còn trông cậy vào Tam Đầu Hoàng Sư để kế thừa vương vị.

Tam Đầu Hoàng Sư cũng không hổ là thiếu niên anh tài đã thức tỉnh huyết mạch Thần thú, tốc độ còn nhanh hơn cả Hoàng Sư Vương, những Yêu thú đuổi theo căn bản không thể đuổi kịp đám người Ninh Tiểu Xuyên, tất cả đều bị bỏ lại sau lưng.

Thế nhưng, đám người Ninh Tiểu Xuyên chạy không được bao xa thì phía trước lại xuất hiện một đoàn Yêu thú và Huyền thú.

- Tiểu tử nhân loại, lão phu chờ ngươi đã lâu rồi!.

Phệ Thần Lão Thử dẫn theo một đám Yêu thú bay ra, dáng người nhỏ thó, lưng còng, hai tay chắp sau lưng, ánh mắt lạnh lùng nhìn Ninh Tiểu Xuyên.

Hai cái răng chuột sắc bén lộ ra ngoài, tản mát hàn quang khiếp người.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.