Ma Thiên Ký

Chương 1017: Động tĩnh khác thường



Dịch giả: nila32, Ngô Tà

“Quỷ quân ở chỗ nào, quy mô ra sao?” Người đàn ông mặt lạnh nghe vậy bèn nhướng mày hỏi lại.

“Là ở rừng Mê Tung, cách thành Kim Quang chừng mười vạn dặm về phía Nam. Đối phương có một gã thống lĩnh cấp bậc Chân Đan, gần trăm tên quỷ tốt, còn có một bầy quỷ khuyển gồm mấy trăm con.” Nam tử họ Mẫn trả lời không chút giấu giếm.

“Tình huống như vậy… muốn phá vòng vây cũng là chuyện không hề đơn giản. Trước tiên ngươi hãy nói rõ làm sao các ngươi có thể tìm thấy Tạo Hóa Bát?” Nam tử mặt lạnh nhẹ gật đầu sau đó uyển chuyển hỏi sang vấn đề khác.

“Chuyện là thế này, sau một hồi tìm kiếm không có kết quả, tiểu đội của tại hạ mới tìm đến địa phận của bộ lạc Thất Khiếu Quỷ… Tiếp đó, Liễu đội phó một mình xâm nhập hiểm địa, đánh chết một đầu quỷ vật cấp bậc Chân Đan từ đó tìm được Tạo Hóa Bát.” Nam tử họ Mẫn nghe vậy bèn kể rõ đầu đuôi câu chuyện.

“Nói như vậy, lần này Liễu đội phó đã lập được đại công! Liễu Minh, tuy nói ngươi là người mới tới nhưng Kim Quang Quân thưởng phạt phân minh. Lần này có thể thuận lợi tìm được Tạo Hóa Bát, công lao của ngươi quả thật không nhỏ…” Cổ trưởng lão nghe xong liền nhìn về phía Liễu Minh, trong mắt hiện lên ánh nhìn khen ngợi.

“Trừ cái đó ra, sau khi chúng ta bị vây vào Quỷ trận, là Liễu đội phó gặp nguy không loạn mới có thể khiến thương vong hạ xuống đến mức thấp nhất.” Không chờ nam tử mặt lạnh nói xong, Mẫn đội trưởng đã tiếp tục bổ sung.

“Rất tốt, trừ phần thưởng của nhiệm vụ lần này, Liễu Minh có thể chọn lấy hai quả âm hạch Chân Đan cảnh bên trong quân khố. Ngoài ra, ta ban thêm cho ngươi mười vạn điểm cống hiến, sau này sẽ có người chuyển tới cho ngươi.” Nam tử mặt lạnh không chút do dự nói ra.

“Đa tạ Cổ trưởng lão.” Liễu Minh nghe vậy, vội vàng chắp tay cảm ơn.

“Tốt rồi, Liễu Minh, ngươi đi xuống trước đi. Mẫn Vinh, ngươi lưu lại một chút. Lần này tiểu đội bảy tổn thất hai gã đệ tử, ta còn cần thương lượng với ngươi về việc bổ sung nhân sự cho thích hợp.” Nói được vài câu, trưởng lão họ Cổ đã ra lệnh tiễn khách đối với Liễu Minh.

Họ Liễu vốn không có hứng thú với nội tình cao tầng của Kim Quang Quân, nghe vậy lập tức cáo từ rời đi.

Trong đại sảnh, nam tử họ Mẫn đang thấp giọng bàn bạc gì đó với người đàn ông mặt lạnh.

“Biểu hiện của Liễu Minh có thực sự xuất sắc như ngươi kể lại?” Cổ trưởng lão hỏi lại một cách cẩn thận.

“Quả thật như thế, theo đệ tử quan sát, kẻ này mặc dù chỉ có tu vi Giả Đan kỳ nhưng thực lực chân chính chỉ sợ không hề thua kém Mẫn mỗ. Hơn nữa, hắn còn có một linh sủng hình bọ cạp có khả năng khắc chế một ít quỷ vật.” Nam tử họ Mẫn chậm rãi đáp lời.

“Ta hiểu rồi, ngươi có thể lui xuống nhận lấy phần thưởng của tiểu đội mình. Về phần vài tên đệ tử mà ngươi tiến cử, ta sẽ cẩn thận xem xét rồi mới trả lời.” Sau khi suy nghĩ một chút, nam tử mặt lạnh liền phân phó cho vị đội trưởng đội bảy lui ra ngoài.

Liễu Minh tất nhiên không hề hay biết nội dung cuộc đối thoại giữa hai người bọn họ. Lúc này, sau khi trở lại động phủ đặt tại nơi đóng quân, hắn liền khoanh chân điều tức đồng thời lặng yên suy nghĩ gì đấy.

Thu hoạch lớn nhất lần này chính là biết được hư ảnh Xa Hoạn còn có khả năng thôn phệ âm hồn quỷ vật, tuy rằng hiệu quả còn chưa thể sánh được khi đối phó với tinh hồn yêu thú nhưng có thể thấy được bí thuật của hắn đã có sự tinh tiến nhất định. Nếu để cho hư ảnh Xa Hoạn tiếp tục thôn phệ lượng lớn âm hồn, nhiều khả năng có thể khiến nó tiến thêm một bước.

Sau khi suy nghĩ một hồi, Liễu Minh liền vung tay bấm niệm pháp quyết, khiến cho pháp lực tập trung về phía hình xăm trên vai. Lập tức cơ thể hắn liền đại phóng thanh quang, tiếp đó một hư ảnh Thanh Ngưu cực kì sống động nhanh chóng xuất hiện, ngẩng đầu gào thét. Linh văn trên cơ thể của nó so với trước càng trở nên sáng ngời. Liễu Minh thấy vậy tức thì lộ vẻ suy nghĩ.

Trong một căn phòng bí mật tại chủ tháp của thành Kim Quang, một lão giả sắc mặt hồng hào, thân vận áo bào xanh đang lẳng lặng đứng yên, trước mặt lão là Tạo Hóa Bát mà đám người Liễu Minh vất vả đem về. Lúc này, lão đang cẩn thận quan sát vết cắt xuất hiện trên thân bát, sắc mặt lộ ra một tia trầm ngâm. Trong phòng hiện tại còn Hạo Nguyệt đồng tử và người đàn ông họ Cổ đang chắp tay đứng chờ bên cạnh một cách cung kính.

“May mà Tạo Hóa Bát này chỉ bị xây xước một tí khiến cho linh tính theo đó chịu chút thương tổn, cũng may khong có ảnh hưởng đến bản nguyên cấm chế bên trong, chỉ cần tu sửa một phen là có thể tiếp tục sử dụng.” Sau một lúc lâu, lão già tóc bạc mới lên tiếng phá vỡ sự im lặng.

“Thật tốt quá, vậy phải làm phiền Chung sư thúc rồi.” Hai người kia nghe vậy đều nhẹ thở ra, cung kính đáp lời.

Hai người bọn họ mặc dù đều là trưởng lão Kim Quang Quân, đại vị khá cao, thế nhưng lão già tóc bạc mà bọn họ gọi là Chung sư thúc, thân là đại tu sĩ Thiên Tượng Cảnh hơn nữa còn là một gã đại sư luyện khí, mới là cao tầng chân chính của Kim Quang Quân.

Đã thành thông lệ, cứ mỗi trăm năm, Tứ đại Thái Tông sẽ luân phiên phái ra một vị đại năng Thông Huyền Cảnh tọa trấn Ác Quỷ Đạo. Hiện tại, vị đại năng tọa trân lúc này chính là một vị Thái Thượng trưởng lão của Thái Thanh Môn. Thế nhưng, vị đại năng Thông Huyền này bình thường đều không có mặt ở Kim Quang Thành mà ẩn cư ở cứ điểm lân cận của Nhân tộc, trong tình huống bình thường đều không để ý đến sư tình tại quân đoàn. Cho nên mọi chuyện lớn nhỏ ở thành Kim Quang hiện nay đều do mấy vị trưởng lão cấp Thiên Tượng định đoạt.

“Tạo Hóa Bát để lại chỗ này của ta. Nửa tháng sau, các ngươi phái người tới lấy.” Lão già tóc bạc lên tiếng dặn dò.

“Vâng.” Hạo Nguyệt đồng tử cùng trung niên nhân họ Cổ nghe vậy đồng loạt đáp lời.

“Đúng rồi, các ngươi đã tra rõ nguyên nhân khiến quân đoàn Ác Quỷ đột ngột tập kích thành lũy số mười chín rồi chứ?” Lão già họ Chung đột nhiên xoay chuyển lời nói, hỏi sang một vấn đề khác.

Hạo Nguyệt Đồng Tử thoáng đưa mắt nhìn như trao đổi với vị trung niên họ Cổ xong liền ho nhẹ một tiếng rồi nói:

“Căn cứ vào tình hình được báo lại thì thành lũy số mười chín hẳn là bị đại đội quân đoàn ác quỷ đột kích rồi phá hủy hoàn toàn. Hành động lần này của quân đoàn ác quỷ lần này không như trước, dường như chúng có chuẩn bị kỹ lưỡng rồi mới phát động công kích. Hơn nữa ở trong khoảng thời gian này, các thành lũy khác cũng liên tiếp đưa tin báo phát hiện hành động khác thường của quân đoàn ác quỷ, kết nối những sự việc này lại mà xem xét thì chỉ e tập kích đợt này mới chỉ là thăm dò. Dù sao thì lần đại chiến đầu tiên cũng là việc cách đây lâu rồi.”

“Ồ, hóa ra các ngươi nghĩ như vậy sao.” Lão giả tóc bạc nghe thế bèn gật đầu, sắc mặt vẫn tĩnh lặng như nước giếng, khó mà nhìn ra trong lòng lão đang suy nghĩ gì.

Hạo Nguyệt Đồng Tử thấy thế, lập tức tự giác ngậm miệng lại khiến không khí trong phòng nhất thời trở nên yên lặng.

“Ta vừa mới nhận được tin tức báo lại rằng điểm đóng quân và thành lũy của ba tông môn khác gần đây cũng nhiều lần bị quân đoàn ác quỷ tập kích, mà nếu xem xét từ đủ loại dấu hiệu thì việc này cho thấy rõ ràng là hành động có tổ chức. Lại nói them, quân đoàn ác quỷ cứ cách một trăm năm sẽ phát động một đợt tổng tiến công quy mô lớn, giờ tính toàn thời gian cũng không sai lệch gì mấy.” Lão giả tóc bạc sau khi trầm ngâm một lúc mới thở dài một tiếng, nói.

“Chung sư thúc, nếu thực sự là thế thì bổn thành có phải áp dụng một vài kế sách ứng phó không? Việc đóng giữ ngoài thành tuy chủ yếu là dùng đệ tử ngoại môn nhưng nếu tử thương quá nhiều mà nói, phía tong môn cũng sẽ có ý kiến đó.” Hạo Nguyệt Đồng Tử nhíu mày, dùng ngữ khí thăm dò hỏi.

“Chuyện này cũng không cần lo lắng quá mức. Chúng ta đã sớm nhận ra dị động lần này của quỷ quân, hơn nữa Tứ đại quân đoàn trước đây không lâu cũng đã âm thầm đạt được hiệp nghị, quyết định áp dụng sách lược công đối công, phái chủ lực nhanh chóng phá hủy mấy nơi đóng quân cỡ nhỏ của quân đoàn ác quỷ nhằm đả kích một chút khí thế của chúng.” Lão giả tóc dùng giọng điệu đều đều đáp.

Hai người Hạo Nguyệt Đồng Tử nghe vậy đều thầm rùng mình.

Tuy ngữ khí của lão giả tóc bạc cứ đều đều không sợ hãi nhưng dù ai nghe thì cũng hiểu được rằng đây chính là hành động lớn đủ để quấy cho Ác Quỷ Đạo phải trời long đất lở, không biết sẽ lại có bao nhiêu đệ tử Tứ Đại Thái Tông phải vĩnh viễn nằm lại Ác Quỷ Đạo bao la mà tăm tối này.

“Trải qua nhiều năm giao chiến như vậy, đến giờ quân đoàn ác quỷ lại càng thêm xảo trá, chúng thường xuyên thay đổi địa điểm đóng quân, bằng vào tin tức chúng ta đang nắm giữ mà trông thì chỉ e nếu muốn hoàn thành hành động lần này cũng chẳng phải là chuyện dễ dàng. Cổ Nguyệt, việc thăm dò tin tức tình hình quân đoàn ác quỷ phải giao cho người rồi, ngươi có lẽ cũng biết phải làm thế nào chứ.” Lão giả tóc bạc nói đến đây liền ngưng lại rồi nhìn vị trung niên họ Cổ nãy giờ vẫn một mực im lặng một cái.

“Đệ tử biết rõ phải làm thế nào, xin sư thúc yên tâm.” Vị trung niên họ Cổ ánh mắt hơi động rồi lập tức trầm giọng đáp.

Thời gian tiếp đó, ba người lại thương lượng thêm chốc lát rồi hai người Hạo Nguyệt Đồng Tử liền cáo từ rời khỏi gian phòng.

“Cổ huynh, theo như lời của Chung trưởng lão lúc nãy thì tin tức lấy được từ quân đoàn ác quỷ là như thế nào vậy?” Sau khi rời khỏi phòng, Hạo Nguyệt Đồng Tử có chút tò mò, hỏi.

“Hạo Nguyệt huynh đến Ác Quỷ Đạo chưa lâu nên việc này còn chưa kịp nói với huynh. Thượng cấp trong quân thu được tin tức chuẩn xác về quân đoàn ác quỷ thế, thực chất là do từ rất lâu trước kia chúng ta đã sắp xếp gián điệp nằm vùng trong quân đoàn ác quỷ rồi.” Vị trung niên họ Cổ chậm rãi giải thích.

"Còn có loại chuyện này..." Hạo Nguyệt Đồng Tử kinh ngạc nói.

“Vì để giữ bí mật nên người biết rõ việc này trong số trưởng lão chấp sự cũng rất ít.” Vị trung niên họ Cổ nhìn Hạo Nguyệt Đồng Tử một cái rồi đáp.

“Hóa ra là vậy, nhưng mà nếu nói thế thì việc lấy tin tức từ quân đoàn ác quỷ liền đơn giản hơn nhiều rồi.” Hạo Nguyệt Đồng Tử hơi giãn long mày ra, khẽ gật đầu tiếp lời.

“Tuy nói như thế nhưng mà kẻ nằm vùng hiện giờ đang ở trong ngọn cự sơn* cứ điểm của quân đoàn ác quỷ, vì không để bại lộ than phận nên chẳng cách nào rời cứ điểm, tốt nhất là chúng ta vẫn phải phái người đi lấy tin tức về, có điều là về phương diện chọn người làm việc này thì còn phải cân nhắc cẩn thận một phen mới được.” Vị trung niên họ Cổ lộ ra thần sắc chù chừ.

“Có một người có thể đảm đương nhiệm vụ này!” Hạo Nguyệt Đồng Tử nghe thế thì mắt sáng ngời lên.

Hai ngày sau, trong động phủ thuộc điểm đóng quân của tiểu đội thứ bảy Kim Quang Quân.

Liễu Minh lúc này đang khoanh chân ngồi yên lặng trên bồ đoàn, hai tay bấm niệm pháp quyết. Trong linh hải hắn, một viên châu màu máu lớn chừng ngón tay cái đang chậm rãi xoay tròn, ở mặt ngoài thấy sương máu lượn lờ, trướng súc* liên tục.

*trướng = phồng to, phát triển, súc = thu ép lại. Hiểu đơn giản là phập phồng.

Trong lúc đó, lệnh bài Kim Quang Quân bên hông hắn đột nhiên sang ngời đồng thời khẽ rung rất nhẹ.

“Ồ, không lẽ trong tông lại có nhiệm vụ?”

Liễu Minh vốn đang khoanh chân ngồi yên bỗng nhiên mở mắt, đánh ra một đạo pháp quyết, tức thì trên lệnh bài có một vầng hào quang sáng lên rồi mấy hang chữ nhỏ hiện ra.

Hắn rất nhanh đảo mắt quét lên đó, tức thì sắc mặt hơi đổi.

Tin này là do Hạo Nguyệt Đồng Tử gửi tới, bảo hắn giờ đến tháp chính một chút, nói có chuyện quan trọng cần thương lượng nhưng trong những hàng chữ kia lại chẳng nói rõ là chuyện gì.

Trong mắt Liễu Minh lóe lên vẻ khác thường, hắn suy nghĩ một chút xong liền đứng lên, rời động phủ, cưỡi mây bay về ngọn tháp chính trong thành.

Không bao lâu, hắn đã tiến vào đại sảnh sáng ngời trong tháp chính.

Lúc này trong đại sảnh, Hạo Nguyệt Đồng Tử và vị trung niên họ Cổ đang nhỏ giọng trò chuyện gì đó với nhau, có vẻ như đã chờ lâu rồi.

“Bái kiến hai vị trưởng lão.” Liễu Minh tiến vào đại sảnh xong liền chắp tay thi lễ với hai người.

“Không ngờ Liễu sư điệt nhanh như vậy mà đã tới, không cần đã lễ, tới đây đi.” Hạo Nguyệt Đồng Tử cười ha ha một tiếng rồi vẫy vẫy tay về phía hắn, nói.

Nam tử mặt lạnh cũng lộ ra vẻ tươi cười.

“Không biết hai vị trưởng lão đưa tin bảo đệ tử đến đây là có chuyện gì?” Liễu Minh theo lời tiến tới vài bước đoạn bình tĩnh hỏi...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.