Nói chung thì thông thường các loại quỷ vật U Tộc đều muốn tránh xa các loại hào quang mang thuộc tính chí dương này. Cho nên tác dụng khắc chế của Cực Dương Trận, một loại đại trận cấm chế mang tính chí dương chí cương, đối với U Tộc thì không cần nói cũng biết rồi. Điều này cũng khó trách Âm Lưu lại giật mình khi gặp trận pháp này.
"Đa tạ Âm huynh đã nhắc nhở, trận pháp này quả nhiên là đáng sợ, chỉ cần chạm nhẹ một chút là đã cháy cả da rồi." Liễu Minh cười ha ha nói, đồng thời thu cánh tay bị thương về, vết thương trên tay lúc này đã được hắc khí bao phủ rồi nhanh chóng liền lại với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được.
"Nơi này không nên ở lại lâu, chúng ta phải mau chóng vượt qua nơi đây, cũng may mà mười mặt trời này ở cách mặt đất khá xa nên cũng làm giảm ảnh hưởng của trận pháp đi nhiều." Âm Lưu nhắc nhở xong liền lấy ra một viên châu tỏa ra hào quang màu lam rồi xoa nhẹ.
"Phốc" một tiếng vang nhỏ!
Hào quang màu lam từ viên châu tỏa ra sáng hẳn lên, tiếp đó liền hiện ra một ảo ảnh cá chép xanh biếc lớn gần một trượng, từ miệng nó liên tiếp phun ra vô số bọt nước, nhanh chóng bao phủ toàn thân Âm Lưu. Thân hình Âm Lưu uốn éo một chút, ngay lập tức ảo ảnh cá chép cũng quẫy theo, "Vèo" một tiếng liền hóa thành một bóng lam thon dài, mang theo Âm Lưu xông lên phía trước. Lúc này, ánh mặt trời đã chiếu xuống bóng nước quanh thân Âm Lưu, hơi nước không ngừng bốc lên tạo thành sương mù lượn lờ xung quanh. Thế nhưng ảo ảnh cá chép vẫn liên tục phun ra bọt nước nên màn bảo vệ Âm Lưu cũng không bị suy giảm đi bao nhiêu. Thấy vậy, Liễu Minh cũng giơ tay bấm niệm pháp quyết, khói đen liền cuồn cuộn hiện ra rồi nhanh chóng thu lại thành một vòng bảo hộ đen như mực, bao phủ chặt chẽ toàn thân hắn. Sau đó hắn đạp chân một cái liền hóa thành một bóng đen lao về phía trước, bay ngay sau ảo ảnh cá chép của Âm Lưu.
Vừa tiến vào hoang mạc, Liễu Minh liền cảm thấy toàn thân vô cùng khó chịu. Màn bảo hộ màu đen đang liên tục phát ra tiếng chi chi rồi chậm rãi tan ra, thế nhưng hắn cũng liên tục rót pháp lực vào màn hào quang nên tạm thời cũng không sao cả. Đến khi hai người đi được khoảng hơn mười dặm thì đột nhiên có một làn sóng nhiệt đánh úp lại, ánh mặt trời tỏa ra vô cùng chói chang, từ mười kim sắc kiêu dương trên cao, vô số màn hào quang màu vàng kim lao thẳng xuống. Cùng lúc đó, mười mặt trời cũng bắt đầu di chuyển, chậm rãi tạo thành một vòng tròn rồi xoay tròn liên tục. Lúc này, Liễu Minh cũng cảm thấy cảm giác nóng rực tăng lên gấp đôi, cả người liền bị một vòng hào quang vàng kim bao phủ, vòng bảo hộ màu đen nhanh chóng tan rã. Mà tình trạng Âm Lưu ở phía trước lại càng thê thảm. Khi kim quang từ trên cao phủ xuống, tốc độ bốc hơi của bọt nước quanh thân Âm Lưu cũng tăng lên đáng kể, dường như đã sắp sôi lên, mà ảo ảnh cá chép cũng hiện lên một lỗ thủng lớn cỡ nắm tay, thân hình cá chép từ từ thu nhỏ lại, sắc mặt Âm Lưu lúc này đã trở nên vô cùng khó coi.
"Không xong, không nghĩ tới kẻ bày trận này lại có thể phát huy Cực Dương Trận đến mức độ như vậy, quả thật là cao minh... Việc đã đến nước này, xem ra chỉ có thể nghĩ cách mau chóng rời khỏi nơi đây thôi."
Âm Lưu truyền âm cho Liễu Minh đồng thời ánh mắt của hắn chợt lóe lên, hào quang màu lam quanh thân lưu chuyển liên tục làm cho ảo ảnh cá chép cũng trở nên giống thật hơn vài phần.
Phần phật!
Lam quang lập lòe một chút rồi sáng lên trở lại, mạnh mẽ đẩy kim quang ra xa. Liễu Minh thấy vậy, liền lật tay ăn một viên đan dược khôi phục pháp lực, ngay sau đó, hắc khí bao phủ hắn cũng đậm đặc trở lại. Hắn lập tức hóa thành bóng đen bay vút lên trước. Kim quang của Cực Dương Trận này tuy rằng lợi hại, có thể tạo ra thương tổn cực lớn đối với U Tộc. Thế nhưng gặp phải một tên tu sĩ nhân tộc Chân Đan cảnh có thân thể mạnh mẽ như Liễu Minh thì lại không thể nào phát huy ra được uy lực thực sự. Ngoài việc làm tiêu hao lượng lớn pháp lực của hắn ra thì nó cũng chỉ tạo ra một ít thương tổn bên ngoài mà thôi. Những tổn thương nhỏ này với Liễu Minh mà nói thì cũng không tính là gì cả. Đương nhiên sự lợi hại của Cực Dương Trận cũng không chỉ có như vậy, khi hai người Liễu Minh đi tới trung tâm của hoang mạc thì vầng Mặt Trời Kim sắc trên đầu bỗng hiện lên một vầng hào quang chói mắt.
Bên ngoài mỗi mặt trời lại hiện lên tầng lớp hào quang kim sắc, ngay sau đó hư không bỗng nhiên siết chặt, kim quang bỗng trở nên phiêu hốt bất định. Trong nháy mắt, mười mặt trời hóa thành mười hỏa cầu lớn khoảng trăm trượng, nhanh chóng xoay tròn trên không trung. "Ngao ngao" mấy tiếng kêu to đầy bén nhọn truyền đến, các hỏa cầu kim sắc thi nhau nổ tung, từ đó lập tức hiện ra những con Kim Ô lớn tầm mười trượng, hai cánh sải rộng, vươn cổ thét lên một tiếng lảnh lót.
"Không tốt, là Kim Ô hư ảnh, đi mau!" Âm Lưu ngẩng đầu nhìn thoáng qua cảnh đang diễn ra liền biến sắc, hô lớn với Liễu Minh.
Vừa dứt lời, một hồi tiếng rít truyền đến, một bóng hoàng kim lập tức lao xuống, hóa thành hư ảnh Kim Ô cắn vào lưng của ảo ảnh cá chép. Ngọn lửa trên mình Kim Ô bùng cháy, lập tức nuốt trọn cá chép.
"Phốc" một tiếng trầm đục!
Khi kim sắc hỏa diễm đã bao phủ hoàn toàn màn hào quang màu lam thì một bóng trắng liền lóe lên, đúng là Âm Lưu. Trong tay y lúc này đã có thêm một cây cờ nhỏ màu xanh da trời, lá cờ nhanh chóng hóa thành vô số màn nước bảo vệ quanh thân rồi hắn lập tức bắn về phía trước. Từ khi mặt trời biến thành Kim Ô đến khi diệt sát ảo ảnh cá chép chỉ kéo dài khoảng thời gian một lần hô hấp, tốc độ nhanh như vậy cũng làm cho Liễu Minh thầm kinh hãi. Ngay lúc này, bỗng "Vù vù" một tiếng nổ lớn, liên tiếp có bốn kim ảnh xuất hiện trên đỉnh đầu liễu minh, vây xung quanh hắn.
Một khắc sau, bốn đầu Kim Ô liền hé miệng, thả ra bốn đoàn hỏa diễm cực nóng, tạo ra một bức tường lửa đỏ rực hình trụ, từ bốn phương tám hướng lao về phía Liễu Minh. Những nơi hỏa diễm đi qua, không gian liền vặn vẹo biến hình, mà cỏ dại xung quanh cũng chỉ còn là tro tàn, bỏ lại mặt đất cũng trở thành màu đen. Liễu Minh thấy vậy, lại hừ lạnh một tiếng, hai tay bấm niệm pháp quyết, thu lại hắc khí quanh mình rồi quát lên một tiếng, xương khớp liền phát ra tiếng vang lốp ba lốp bốp, toàn thân nổi gân xanh, cánh tay to ra vài phần, cả người cũng cao vọt lên khoảng nửa trượng, trên da thịt mờ ảo hiện ra hoa văn màu đen. Chỉ nghe "Phần phật" một tiếng, không gian xung quanh đã ngập trong biển lửa. Liễu Minh cũng theo đó bị hỏa diễm ánh vàng bao bọc toàn thân thoạt nhìn không khác gì một bó đuốc sống. Trong ngọn lửa, Liễu Minh chỉ cảm thấy toàn thân khô nóng và đau đớn, hô hấp cũng trở nên khó khăn, thế nhưng nếu theo hắn đoán thì ngọn lửa này chỉ có thể làm bị thương ngoài da hắn chứ cũng không gây thương tích nặng nề bên trong. Nghĩ vậy nên Liễu Minh cũng không để ý đến hỏa diễm đang bao phủ toàn thân hắn mà khẽ động một cái liền hóa thành một bóng lửa lao nhanh về phía trước.
Cùng lúc đó, Âm Lưu lại một lần nữa bị vây bởi đàn Kim Ô, màn hơi nước màu xanh da trời gặp phải hỏa diễm kim sắc nhanh chóng bốc hơi đến gần như không còn. Thấy vậy, y lập tức lấy từ trong tay áo ra một tấm da thú, trên tấm da này linh quang lập lòe không ngừng. Âm Lưu cúi đầu, đặt tấm da thú vào thân mình rồi vỗ một cái, sau khi mười ảo ảnh linh văn lóe lên rồi biến mất, một đám khí diễm màu nâu xuất hiện bao phủ thân thể. Ngay lập tức, một tiếng "Ken két" chói tai truyền đến, khí diễm màu nâu tản đi lộ ra một con chuột mập mạp, tứ chi ngắn nhỏ, thân hình to mọng, lông màu nâu còn hai mắt màu đỏ thẫm.
"Địa Viêm Thử?" Liễu Minh thấy vậy, nội tâm chợt nao nao lên.
Địa Viêm Thử là một loại chí dương Yêu thú hiếm thấy sống trong dung nham, tu vi không cao, năng lực phòng ngự cũng bình thường, thế nhưng lại có kháng tính cực mạnh đối với Hỏa Diễm Chi Lực. Mà mấu chốt là, con thú này cũng không sinh sống ở Cửu U Minh Giới, nên không hiểu sao Âm Lưu lại lấy được bộ da của nó nữa. Sau khi biến hình, Âm Lưu đã biến đổi không khác Địa Viêm Thử bao nhiêu, bộ lông nâu cực kỳ thô ráp lại thêm đôi móng vuốt vô cùng sắc bén, bộ dáng thoạt nhìn có chút ngốc nghếch. Nếu Liễu Minh không nhìn thấy hết thảy vừa rồi, cũng không nghĩ rằng con chuột này là do y biến thành. Con chuột này vừa xuất hiện, không thèm nói hai lời liền chui ngay vào trong đất, tạo ra một gò đất nhỏ rồi nhanh chóng đào đất đi về phía trước. Sáu bảy con Kim Ô thấy vậy cũng không bỏ qua, hai cánh đập mạnh liền hóa thành từng mảnh kim quang bắn vào gò đất, mặc dù không bị đất cát cản lại nhưng tốc độ của nó đã giảm đi nhiều. Lúc này, Địa Viêm Thử nhìn ngốc như vậy nhưng hành động trong đất lại nhanh như chớp, đổi hướng liên tục trong lòng đất, giống như quỷ mị tránh được kim quang. So với bí thuật quỷ dị của Âm Lưu thì phương pháp dùng sức mạnh cơ thể đối chọi với hỏa diễm của Liễu Minh xem ra là có chút ngu ngốc. Cũng may mà lúc này hai người đã vượt qua quá nửa hoang mạc. Sau thời gian uống một chén trà, rốt cuộc hai người đã thuận lợi rời đi phạm vi bao phủ của Cực Dương trận.
Sau khi bọn hắn ra khỏi bãi đất hoang thì mười con Kim Ô kia cũng không đuổi theo nữa mà kêu lên vài tiếng thật to rồi hóa thành mười Kim sắc kiêu dương trở lại, bay về không trung. Thấy vậy, Âm Lưu biến thành Địa Viêm Thử mới chui từ trong đất ra, màn hào quang bảo vệ màu nâu biến mất, khôi phục diện mạo của bản thân. Thân hình Liễu Minh cũng run lên, hắc khí quanh thân cũng đánh tan hỏa diễm còn sót lại rồi nhạt dần và mất hẳn.
"Bí thuật của âm đ*o hữu không ngờ lại huyền diệu như vậy, Ẩn mỗ thật sự bội phục." Liễu Minh nhìn Âm Lưu, tựa tiếu phi tiếu mở miệng khen.
"Hắc hắc, chỉ là Hóa Hình Thuật mà thôi, chút tài mọn này làm sao sánh được với Ẩn huynh cơ chứ. Ngược lại, thân thể Ẩn huynh mạnh mẽ như vậy, còn có thể ngăn cả ngọn lửa Ô Kim lâu như thế, không biết đó là loại công pháp nào?" Âm Lưu khẽ cười một tiếng, hỏi ngược lại Liễu Minh.
"Đây chẳng qua là một loại bí thuật kích phát tiềm lực mà trước kia tại hạ vô tình có được mà thôi, loại bí thuật này có thể tăng sức mạnh của cơ thể trong thời gian ngắn, thế nhưng một lúc sau, hậu quả cũng cực kỳ lớn. Lần này có thể thoát hiểm thuận lợi như vậy cũng phải dựa một phần vào số mệnh, nếu còn ở trong trận Cực Dương này thêm một ít thời gian nữa, chỉ sợ tại hạ cũng sẽ hóa thành hư ảo." Liễu Minh nghe vậy liền trả lời qua loa.