“Phía trước là một tòa hạp cốc. Có điều bản đồ không hề ghi lại thông tin liên quan sự tồn tại của cấm chế bên trong, xem ra chúng ta phải tự mình tìm kiếm một phen.” Âm Lưu cũng không hỏi thêm gì nữa. Sau khi xem xét địa đồ ghi chép bên trong ngọc giản, y liền lắc đầu than thở một câu.
Liễu Minh nghe vậy không khỏi cười khổ một hồi. Dựa vào tin tức mà hắn mua được từ chỗ Động Hào, hạp cốc phía trước gọi là ‘Trách Phong Dục’, hiển nhiên không phải là nơi thật sự an toàn thế nhưng không hiểu vì sao thông tin về cấm chế bên trong lại hoàn toàn không được nhắc đến. Có điều từ hoàn cảnh cùng địa hình xung quanh, hai người có lẽ đã đến rất gần U Vương Chi Thương. Đây cũng xem như tin tức tốt nhất đối với bọn họ lúc này. Chẳng qua dưới tình huống pháp lực bị hạn chế, lại phải liên tục đối phó với cấm chế thiên kỳ bách quái được bố trí dày đặc, dù là tu sĩ có pháp lực hùng hậu như Liễu Minh cũng không tránh được cảm giác mệt mỏi.
Sau khi nghỉ ngơi tại chỗ trong chốc lát để khôi phục một phần pháp lực, hai người lại tiếp tục tiến về phía trước. Không bao lâu sau, bọn hắn đã tiến vào một tòa hạp cốc vô cùng rộng lớn nằm ở đoạn cuối của sơn mạch. Lúc này, cả hai vừa quan sát cẩn thận tình huống chung quanh vừa tiến về phía trước một cách chậm rãi. Trải qua một hồi quan sát, Liễu Minh không khỏi rùng mình một cái. Chỉ thấy bên trên vách núi cao ngất hai bên hạp cốc là vô số vết tích lộn xộn như được tạo nên từ vật gì đó vô cùng sắc bén. Nào ngờ hắn còn chưa kịp lên tiếng, Âm Lưu bên cạnh đã thình lình đưa tay ngăn cản trước người ý bảo dừng lại đồng thời khép chặt đôi mắt như muốn cảm ứng gì đó. Sau một lúc lâu, họ Âm mới từ từ mở to hai mắt sau đó quay đầu nói với Liễu Minh một câu:
“Ẩn huynh, nơi này có điểm gì đó không đúng, ngươi thử xem xét thoáng qua xem sao.”
Liễu Minh nghe vậy không khỏi khẽ động trong lòng nhưng vẫn từ từ khép chặt hai mắt. Chỉ sau một khắc, hắn liền cảm thấy bên tai truyền đến từng trận gào thét man rợ hòa vào tiếng gió bèn vội thả ra thần thức để tìm kiếm nguồn gốc của tiếng động kỳ quái vừa nghe được.
“Nơi này quả nhiên không hề yên ắng như vẻ bề ngoài.” Liễu Minh gật đầu đồng ý.
“Lúc này chúng ta chỉ có thể không ngừng đề cao cảnh giác hơn nữa.” Âm Lưu từ tốn đề nghị.
Liễu Minh nghe vậy cũng không phản đối gì thêm. Hai người cứ thế tiếp tục lên đường. Nào ngờ trái với dự đoán của bọn họ, đoạn đường tiếp theo không hề phát sinh bất cứ dấu hiệu nguy hiểm nào khác, thậm chí ngay cả một chút gió lay cỏ động cũng không thể tìm thấy. Nhưng càng như thế, Liễu Minh càng đề cao cảnh giác của bản thân. Hai bên hạp cốc lúc này là từng dãy núi đồ sộ uốn lượn khúc chiết như chẳng hề có điểm dừng. Sau nửa canh giờ, Liễu Minh và Âm Lưu bất chợt dừng lại mang theo thần sắc có chút phiền muộn. Thì ra phía cuối hạp cốc chẳng ngờ lại có một tòa sơn phục cao ngất chắn giữa lối đi.
“Chúng ta vẫn đi đúng đường đấy chứ?” Sau khi nhìn qua cự sơn trước mắt, Liễu Minh không khỏi thắc mắc.
“Sơn cốc này vốn chỉ có một con đường, có lẽ không sai. Chẳng lẽ cần phải vượt qua ngọn núi trước mắt mới có thể đến nơi? Núi này tuy rằng không cao nhưng dưới tình huống chúng ta đang bị cấm chế cấm không áp chế, nếu muốn vượt qua chỉ sợ phải tốn không ít công sức, chi bằng…” Âm Lưu sờ cằm như đang suy nghĩ gì đó.
Đúng vào lúc này, sau lưng hai người đột nhiên truyền đến từng tràng nổ vang liên tiếp khiến bọn họ giật mình quay lại. Kết quả, tình cảnh trước mắt lại khiến cả hai không khỏi giật mình.Thì ra con đường hai người vừa đi đã bị một tòa cự sơn khổng lồ chắn ngang một cách quỷ dị. Kể từ đó, Liễu Minh và Âm Lưu đã bị núi cao vây bọc bốn phía hơn nữa bọn họ còn không thể sử dụng pháp thuật phi hành. Trong lúc nguy cấp, cả hai không ngừng suy tính phương án đối phó.
Đúng lúc này, âm thanh “Xoẹt xoẹt” lại bất ngờ truyền đến từ bốn phương tám hướng xung quanh!
Chỉ thấy vách đá bên trên thình lình xuất hiện vô số vết nứt dài hẹp. Ngay sau đó, theo tiếng xé gió truyền ra vun vút, từng đạo Phong nhận màu xám vô cùng âm lãnh đã lập tức tuôn ra xối xả tạo thành thanh thế phô thiên cái địa. Những lưỡi dao bằng gió này thoạt nhìn không hề có chút đặc biệt thế nhưng bên trong lại chứa khí tức âm hàn vô cùng nồng đậm. Trong nháy mắt, không gian trên đầu hai người đã bị phong nhận màu xám dày đặc che lấp. Liễu Minh gặp tình hình này lập tức hét to một tiếng. Hắc khí trên người cũng theo đó toát ra rồi không ngừng tụ lại thành khối đen sì như mực.
Một hồi long ngâm truyền đến!
Lập tức, năm đầu Vụ Giao màu đen dài chừng bốn năm mươi trượng đã nhanh chóng xuất hiện sau lưng họ Liễu tiếp đó không ngừng lượn vòng trên không trung mang theo khí thế mạnh mẽ xộc thẳng về phía phong nhận chằng chịt. Nào ngờ, uy lực của lưới dao bằng gió trên cao quả thật không phải chuyện đùa.
Phốc!
Một đạo phong nhận khổng lồ chỉ khẽ đảo qua đã dễ dàng chém đứt một đầu Vụ Giao của Liễu Minh. Những lưỡi dao nhỏ hơn tuy không có uy năng mạnh mẽ như thế nhưng cũng ẩn chứa lực công kích không thể xem thường, vẻn vẹn vài ba nhịp thở đã khiến cho bốn đầu Vụ Giao còn lại thương tích đầy mình, thoạt nhìn không thể tiếp tục chống đỡ. Ánh mắt Liễu Minh lạnh lẽo, pháp quyết trong tay chợt biến đổi, năm đầu Vụ giao đang ở thế hạ phong liền nhao nhao bạo liệt ra, sương mù màu đen liền hóa thành vô số hắc khí bao phủ quanh thân, đồng thời một tiếng hổ gầm truyền đến, ảo ảnh năm đầu Cự Hổ cao hơn mười trượng nhanh chóng xông lên, bao vây xung quanh Liễu Minh.
Một tràng âm thanh bạo liệt truyền đến!
Năm đầu Vụ Hổ màu đen đã chắn lấy phần lớn Phong Nhận đang bay đến, thế nhưng vì số lượng Phong Nhận khá lớn nên cũng có không ít phong nhận lóe lên, bắn về phía Liễu Minh. Liễu Minh thấy vậy, ngân quang liền lóe lên hiện ra một đôi cánh bằng thịt, bay lên tránh né trên không trung. Cùng lúc đó, bên kia, sau khi Âm Lưu thúc giục Ngự Kiếm Thuật tránh được một lớp Phong Nhận lao đến liền lấy ra từ hông một sợi lông vũ màu trắng, vỗ nhẹ lên người, một vòng bạch quang hiện lên, lập tức bao phủ lông vũ rồi hóa thành một ảo ảnh lông vũ mỏng như giấy.
Xoẹt!
Một đạo Phong Nhận cực lớn bay đến, kết quả hư ảnh lông vũ nhẹ nhàng dùng một góc độ bất khả tư nghị tránh thoát, làm cho Phong Nhận bay sượt qua bên cạnh. Tiếp đó, cho dù màn Phong Nhận có dày đặc đến mức nào thì bạch sắc lông vũ cũng chỉ chao đảo nhẹ nhàng đã có thể tránh thoát, làm cho Phong Nhận không cách nào đánh trúng lông vũ. Ngay khi Liễu Minh phân thần quan sát Âm Lưu thì tần suất Phong Nhận tấn công hắn lại tăng lên đáng kể. Liễu Minh đành phải thúc giục ảo ảnh Vụ Hổ đồng thời vỗ cánh, hóa thành một đạo ngân quang tránh đi. Phong Nhận bay đến ngày càng nhiều, ngày càng dày, lúc này đã lao đến như mưa. Cho dù sử dụng thân pháp quỷ dị của Liễu Minh cũng không tránh thoát được toàn bộ mà phải trực diện đối đầu với một ít Phong Nhận phi tới. Dùng thân thể mạnh mẽ của Liễu Minh thì cho dù số Phong Nhận này có phá vỡ được hắc khí hộ thể cũng cùng lắm là tạo ra vài vết máu nhỏ, chỉ trong chốc lát đã nhanh chóng khôi phục như ban đầu. Hôm nay, Liễu Minh cuối cùng đã hiểu rõ tại sao cốc này lại lấy tên như vậy rồi. Gặp cấm chế này, chỉ sợ Chân Đan tu sĩ bình thường cũng bị chém thành mấy đoạn. Thế nhưng tốc độ tiêu hao pháp lực này cũng làm cho Liễu Minh có chút không chịu nổi.
"Phải nhanh chóng tìm ra cách rời khỏi nơi này mới được! Nếu như địa đồ không có vấn đề thì trong tử lộ này nhất định có một chỗ mà hai người có thể đi qua được, chẳng qua hai người này còn chưa kịp tìm kiếm đã kích phát cấm chế vây khốn rồi."
Lúc này, Liễu Minh dùng thuật nhất tâm nhị dụng, một bên suy nghĩ, một bên liếc nhìn xung quanh.
Một nén nhang sau, trước mắt hắn đã sáng ngời.
Ở phía trước mấy trăm trượng gần tường có một khối đá to màu đen lớn khoảng mười trượng, nãy giờ có một ít Phong Nhận chạm vào nó liền biến mất, hoàn toàn không có một chút phản ứng nào cả. Liễu Minh thấy vậy, thân hình khẽ động liền bay về hướng khối nham thạch kia. Khi tới cách viên đá to hai ba mươi trượng, Liễu Minh liền nhấc tay phải lên, một đạo kiếm quang màu xám bắn tới, lóe lên một cái rồi hóa thành vô số kiếm quang nhỏ hơn.
"Xùy xùy" âm thanh nổi lên!
Tất cả kiếm quang đều biến thành từng sợi kiếm ti màu xám, đan xen lẫn nhau liền hóa thành một mạng lưới khổng lồ, phủ lên toàn bộ khối đá. Kết quả, khi lưới kiếm va vào khối đá, bề mặt cự thạch liền hiện lên phù văn, nhanh chóng chui vào cự thạch. Lúc này, cảm giác âm phong rét thấu xương lại càng tăng thêm, trong màn mưa Phong Nhận lao tới, ảo ảnh Cự Hổ quanh thân đã mờ nhạt dần, dường như dưới làn Phong Nhận bay đầy trời đã sắp không chống đỡ nổi. Liễu Minh hừ lạnh một tiếng, thân hình mơ hồ một cái liền hóa thành bốn đạo hư ảnh, nhanh chóng lao về phía trước.
"Vèo" "Vèo" vài tiếng truyền đến!
Trong chớp mắt, ba ảo ảnh và năm đầu Vụ Hổ dưới công kích mãnh liệt của vô số Phong Nhận đã hóa thành sương mù. Chân thân của Liễu Minh chớp động mấy cái liền chui vào bên trong tảng đá, không nhìn thấy bóng dáng nữa. Ngay khi đi qua nham thạch, Liễu Minh liền cảm thấy trước mắt là một không gian tối đen, tiếng gió gào thét sau lưng bỗng dừng lại, ngay sau đó, một cỗ khí tức âm lãnh đập vào mặt, cảnh sắc xung quanh liền biến đổi. Khi Liễu Minh nhìn rõ khung cảnh trước mắt thì hắn đã đang đứng trên không của một hồ nước thanh tịnh. Hắn vội vàng thúc giục pháp quyết ổn định thân hình, rồi dùng thần thức quét qua mọi nơi. Nơi này bốn phía im lặng, hai bên là một số đồi núi nhỏ, không tìm được đường đi phía trước. Vào lúc này, hư không sau lưng Liễu Minh liền chấn động một cái, một ảo ảnh bạch sắc lông vũ phá không bay xuống. Bạch quang hiện lên liền lộ ra một thanh niên mặc áo bào trắng, chính là Âm Lưu.
"Lần này có thể thuận lợi thoát hiểm là do Ẩn huynh tìm được cửa ra ở dãy núi rộng lớn này." Âm Lưu thu lại lông vũ rồi chắp tay với Liễu Minh.
"Chẳng qua là may mắn mà thôi, ngược lại là bí thuật của Âm huynh thực sự là làm cho tại hạ mở rộng tầm mắt. Đúng rồi, không biết Âm huynh có biết chúng ta đang ở nơi nào và khoảng cách tới U Vương Chi Thương còn xa lắm không?" Liễu Minh cũng khen đối phương một câu rồi hỏi.