“Tốt, nếu ngươi đã có năng lực như vậy thì không cần Quỳ Thủy Chi Trận trợ giúp nữa, ở đây tu luyện cho tốt để sớm ngày tiến giai đi.” Liễu Minh gật đầu phân phó.
Hạt nhi càng mạnh càng có lợi cho hắn.
“Chủ nhân yên tâm, Hạt nhi biết rồi.” Thiếu nữ áo đen liên tục gật đầu.
Liễu Minh lại khuyên nó mấy câu rồi quay về mật thất của hắn. Nhưng hắn không vội tu luyện mà lấy ra một ngọc giản màu xám.
Đây là thứ Âm Cửu Linh đưa cho hắn, bên trong là thông tin về Phù Đồ Cung và mật truyền đệ tử.
“Thông qua nhiều nguồn thông tin, chúng ta đã tìm ra nguyên nhân Minh Tộc xâm lấn Trung Thiên đại lục, đó là vì trong Minh tộc đã xuất hiện một con Minh Trùng Chi Mẫu…” Thiên Qua chân nhân ánh mắt lóe lên nhìn mọi người bên dưới rồi đem chuyện về Minh Trùng Chi Mẫu nói kỹ một lượt.
“Chuyện đó thì bốn vị Thông Huyền thái thượng của bản môn và các tu sĩ Thông Huyền của ba đại thái tông kia đã thương lượng và có kế hoạch ứng đối sơ bộ, có điều chuyện này tạm thời không thể công khai.”Thiên Qua chân nhân lộ vẻ chắc chắn nói.
“Hóa ra là thế, vậy thì tốt”.
“Như vậy thật quá tốt rồi.” Những chưởng tòa chung quanh nghe vậy bèn nhẹ nhàng thở ra, có điều không ít người vẫn mang thần sắc lo lắng, tựa hồ không quá yên tâm đối với tình hình hiện tai.
“Xét thấy quy mô xâm lấn lần này của Minh tộc quả thật quá lớn, toàn bộ đại lục Trung Thiên không có nơi này may mắn nằm ngoài tầm ảnh hưởng của nó vì vậy tứ đại Thái tông cùng bát đại thế gia và một số thế lực lớn đã quyết định hợp tác với nhau tạo thành liên minh để chung sức đối kháng kiếp nạn trước mắt. Tứ đại Thái tông cũng theo đó trở thành bộ phận hạch tâm của liên minh. Để giảm bớt thương vong đến mức tối thiểu, tứ đại tông môn chúng ta quyết định phái ra đệ tử tinh nhuệ tham gia tiếp ứng một số khu vực bị Minh trùng vây công. Trong lúc đó, những tu sĩ còn lại sẽ tìm cơ hội chia ra vây quét đại quân Minh tộc. Bởi vậy, kính xin chư vị chưởng tòa tận lực phái đệ tử tinh anh của chi phái. Chờ khi đại lục Trung Thiên sạch bóng quân thù, những đệ tử lập nhiều công lao sẽ được tông môn ban thưởng lượng lớn điểm cống hiến. Hơn nữa, những chi phái đạt được thành tích xuất sắc sẽ nhận được lượng lớn tài nguyên tu luyện.” Thiên Qua chân nhân cao giọng tuyên bố.
“Cẩn tuân hiệu lệnh của chưởng môn.” Chưởng tòa các chi phái cũng không có nhiều ý kiến với đối với quyết định vừa được ban bố, phần lớn bọn họ đều gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Cùng lúc đó, tình hình tương tự cũng diễn ra tại ba đại tông môn còn lại là Thiên Công Tông, Hạo Nhiên Thư Viện cùng Ma Huyền Tông. Lần xuất chiến này, lực lượng Nhân tộc gồm đệ tử đến từ tứ đại Thái tông, Thiên Yêu cốc, Bắc Đẩu các, bát đại thế gia. Thậm chí, tổ chức thập phần thần bí như Thiên Cung cũng bắt đầu điều động đệ tử tinh nhuệ xuất kích, tổ chức phản công, tiêu diệt Minh tộc các nơi. Chỉ có điều, thời gian lũ cự trùng kia tiến vào đại lục Trung Thiên quả thật không ngắn. Vô số Minh trùng sau khi nhờ vào thông đạo không gian tiến đến nơi này, đã cắn nuốt Thiên Địa nguyên khí cùng thi thể của đồng loại để trở nên ngày càng mạnh mẽ. Dù đã toàn lực xuất kích thế nhưng liên minh Nhân tộc cũng không thu được kết quả như mong muốn. Thậm chí, không ít chiến dịch còn khiến cho quân số của họ gánh chịu tổn thất nặng nề. Kể từ đó, với tư cách giai tầng hạch tâm của liên minh, tứ đại Thái tông đành phải liên tiếp điều động chiến lực của mình chia ra tiếp ứng chiến trường các nơi.
Một ngày nọ, sau khi dọn đến động phủ mới không lâu, chưa kịp tu luyện mấy ngày, Liễu Minh đã nhận được mệnh lệnh triệu tập của Thiên Qua chân nhân thông qua lệnh bài đệ tử Bí truyền. Chưởng môn tự mình ra lệnh, họ Liễu nào dám chậm trễ bèn mang theo Cốt Hạt rời khỏi động phủ tại Phù Đồ sơn sau đó hóa thành một đạo hắc mang bay về ngọn chủ phong của Thái Thanh Môn.
Nửa khắc đồng hồ về sau, hắn đã đến đai điện của ngọn núi chính, thần sắc không khỏi có chút nao nao.
Trên ghế chủ tọa, ngoại trừ Thiên Qua chân nhân, còn có một vị trưởng lão cấp Thiên Tượng. Hai người đang thấp giọng thảo luận gì đó. Hơn nữa, bên cạnh còn có không ít đệ tử Nội môn. Già Lam thân vận thanh y không ngờ cũng có mặt trong đó. Giờ phút này, nàng đang thì thầm to nhỏ gì đó cùng thiếu nữ áo bạc cạnh bên. Chỉ thấy đứng cạnh Già Lam là một cô gái với khí khái hào hùng đặc trưng, bên hông có đeo một chiếc túi kiếm màu bạc tản mát Kiếm ý lăng lệ ác liệt, không ai khác chính là Long Nhan Phỉ của Thiên Kiếm Phong.
Giờ phút này, Liễu Minh với trang phục đệ tử Bí truyền, vừa mới bước vào cửa điện liền thu hút toàn bộ sự chú ý của đám đông đệ tử Nội môn có mặt. Động tĩnh thu hút như thế tự nhiên cũng khiến Già Lam cùng Long Nhan Phỉ quay đầu nhìn lại. Vừa nhìn thấy Liễu Minh, nhãn tình Long Nhan Phỉ liền có chút sáng lên còn Già Lam sau một thoáng nao nao cũng nhìn sang với ánh mặt chất chứa một tia u oán.
“Bái kiến chưởng môn.”
“Liễu Minh, lần này gọi ngươi đến đây là vì một nhiệm vụ quan trọng cần các ngươi hoàn thành. Hiện tại mọi người còn chưa có mặt đông đủ, ngươi hãy tạm thời đứng sang một bên chờ trong chốc lát.” Thiên Qua chân nhân mang theo sắc mặt có chút trầm trọng, nhàn nhạt phân phó một câu.
“Vâng!” Sau khi gật đầu đáp ứng, Liễu Minh không chút chậm trễ đứng sang một bên.
Mọi người ở đây đều là đệ tử Nội môn, một mình họ Liễu mang trang phục của đệ tử Bí truyền thoạt nhìn giống hạc giữa bầy gà khiến cho đám đông xung quanh liên tiếp nhìn lại.
“Đã lâu không gặp Liễu sư đệ!” Một làn gió thơm bất chợt kéo tới, thì ra Long Nhan Phỉ mang theo Già Lam lặng lẽ tiến đến đồng thời mỉm cười chào hỏi.
“Đã lâu không gặp Long sư tỷ. Tu vi của ngươi quả thật tăng tiến không ít. Ồ, không nghĩ tới sư tỷ cũng đã luyện chế thành công Kiếm hoàn của bản thân, quả thật đáng mừng!” Sau khi lên tiếng chào hỏi Long Nhan Phỉ, Liễu Minh chợt nhìn lướt qua túi kiếm bên hông của nàng, ánh mắt theo đó không khỏi có chút kinh ngạc.
Bản thân hắn đang bồi dưỡng một quả Kiếm hoàn vì vậy vô cùng mẫn cảm đối với kiếm ý đặc biệt do vật này phát ra.
Long Nhan Phỉ nghe vậy chỉ cười mỉm đáp lời:
“Liễu sư đệ nói đùa. Với thời gian mấy chục năm ngắn ngủi, ngươi đã tu luyện đến cảnh giới Chân Đan trung kỳ. Ta làm sao bêu xấu trước mặt sư đệ ngươi chứ. Về phần Kiếm hoàn cũng là ta vừa may mắn luyện chế thành công.”
Liễu Minh nghe vậy chỉ cười ha hả chứ không nói gì thêm sau đó hắn liền quay đầu nhìn thẳng về phía Già Lam.
“Hôm qua, Âm sư bá đã đích thân đến Phiêu Miểu Phong một chuyến.” Già Lam giương đôi mắt đẹp nhìn lại Liễu Minh đồng thời thốt lên một câu không rõ đầu đuôi.
“Cái gì, Âm sư quả thật đã tiến đến Phiêu Miểu Phong?” Liễu Minh nghe vây liềm cảm thấy có chút ngoài ý muốn.