“Liễu trưởng lão quả nhiên là người thẳng thắn, kỳ thật Thanh mỗ cũng không phải nghi ngờ vấn đề huyết thống của đạo hữu… Lại nói tiếp, Liễu trưởng lão không chủ tu Thiên Huyễn Đại Pháp của bổn tộc cũng xem như một việc may mắn.” Tráng hán đầu vốn nhẹ gật đầu, khuôn mặt bỗng hiện lên thần sắc cô đơn.
“Thanh Cổ trưởng lão cớ sao lại nói như vậy? Vừa rồi giao thủ cùng Thanh Tung trưởng lão, Liễu mỗ phát hiện Thiên Huyễn Đại Pháp ẩn chứa uy lực vô cùng to lớn. Nếu không phải trong tay tại hạ vừa khéo có kiện Pháp bảo do tổ tiên truyền thừa xuống trùng hợp có thể chống cự Thiên Huyễn Đại Pháp, mười phần thì hết tám chín chỉ có kết cục thất bại mà thôi.” Liễu Minh nghe vậy không khỏi kinh ngạc hỏi lại một câu.
“Nếu xét riêng về uy lực đấu pháp mà nói, Thiên Huyễn Đại Pháp của bổn tộc quả thật thuộc về hàng ngũ Ma công nhất lưu. Hơn nữa, công pháp này còn mang lại tốc độ tu luyện cực nhanh. Không dối gạt Liễu đạo hữu, đừng nhìn Thanh mỗ đã tu luyện đến Thiên Tượng trung kỳ, ta cùng lắm chỉ mới hơn sáu trăm tuổi mà thôi.” Tráng hán đầu trọc nghe vậy bèn cười cười sau đó chậm rãi nói ra.
Liễu Minh nghe vậy càng cảm thấy giật mình. Phải biết rằng, tu sĩ Thiên Tượng cảnh mặc kệ là ở đại lục Trung Thiên hay là đại lục Man hoang, thậm chí là ở đại lục Vạn Ma cũng được xem là tu sĩ đẳng cấp cao vô cùng hiếm thấy. Bình thường, tu sĩ dù có tư chất tốt đến thế nào, cộng thêm tài nguyên tu luyện đầy đủ cũng cần tiêu phí thời gian nghìn năm mới có thể đạt tới. Kẻ sở hữu tư chất kém hơn một chút cần phải tiêu tốn hai ba nghìn năm cũng là chuyện bình thường. Nhân vật có thể đạt tới cảnh giới Thiên Tượng trong vòng nghìn năm tuyệt đối là thiên tài vạn người có một. Về phần hắn, bởi vì sở hữu lồng giam nên tự nhiên không thể phán đoán theo lẽ thường.
Dựa vào tư chất cùng huyết mạch, đại hán đầu trọc này cũng không được xem là đặc biệt xuất chúng. Dựa vào việc y có thể đạt tới Thiên Tượng trung kỳ trong vòng sáu trăm năm đủ để cho thấy uy lực nghịch thiên của Thiên Huyễn Đại Pháp.
“Không chỉ có tại hạ, hai vị trưởng lão còn lại của bổn tộc cùng Thanh Tông tộc trưởng cũng đều đạt đến cảnh giới Thiên Tượng trong vòng nghìn năm. Thế nhưng để đổi lấy tốc độ tu luyện kinh khủng này, Thiên Huyễn Đại Pháp cũng có khuyết điểm xem như chí mạng, chính là thọ nguyên của chúng ta không thể kéo dài. Dù là tu sĩ Thiên Tượng trung kỳ, ta cũng chỉ sống được không quá hai ngàn năm tuổi.” Tráng hán đầu trọc thở dài tỏ vẻ chán nản.
Liễu Minh lắp bắp kinh hãi. Theo hắn được biết, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thọ nguyên của tu sĩ Thiên Tượng cũng có thể đạt đến con số vạn năm. Sau khi suy nghĩ một chút, họ Liễu liền hỏi tiếp:
“Kính xin Thanh Cổ trưởng lão cho biết một chút, công pháp này tại sao lại như thế?”
Tráng hán đầu trọc nhìn quanh một lúc rồi phất tay đánh ra mấy đạo hắc quang tạo thành kết giới ngăn cách thanh âm sau đó nghiêm túc đáp lời:
“Việc này có quan hệ đến bí mật trong tộc, kính xin Liễu trưởng lão ngàn van không nên tiết lộ ra ngoài.”
“Dựa vào nội dung điển tịch mà Ma Thiên tổ tiên lưu lại, bản thân Thiên Huyễn Đại Pháp chính là một quyển công pháp không trọn vẹn, lúc tu luyện sẽ không tự chủ thiêu đốt sinh mệnh của bản thân để thúc đẩy việc tăng tiến cảnh giới tu vi. Tộc nhân bổn tộc chỉ thấy tu vi bản thân tiến triển nhanh chóng chứ không hề biết được thọ nguyên của họ cũng bị tiêu hao nhanh chóng.” Tráng hán đầu trọc thở dài một tiếng sau đó giải thích một cách từ tốn.
“Nếu như chư vị trưởng lão đã biết rõ chỗ thiếu hụt của Thiên Huyễn Đại Pháp, vì sao không để cho tộc nhanh tu luyện một loại công pháp khác? Dựa vào thực lực của Thanh gia, tìm kiếm một môn công pháp phù hợp cũng không phải là chuyện khó khăn?” Sau một thoáng trầm ngâm, Liễu Minh mới hỏi tiếp.
“Các đời tiền bối của Thanh gia sao lại không nghĩ đến biện pháp này chứ? Chẳng qua tu sĩ bổn tộc sở hữu tư chất vô cùng đặc thù, ngoại trừ Thiên Huyễn Đại Pháp, tu luyện những công pháp khác đều gặp phải khó khăn vô cùng. Đã từng có vị đại gia chủ chọn ra mười mấy tên đệ tử sở hữu tư chất xuất chúng để tu luyện môn công pháp khác. Thế nhưng tiêu phí thời gian mấy trăm năm vậy mà không có ai đủ khả năng đột phá Chân Đan cảnh.” Tráng hán đầu trọc cười khổ đáp lời.
“Còn có chuyện như vậy?” Liễu Minh tỏ ra kinh ngạc.
“Về sau, lại có mấy đại gia chủ thử qua nhiều lần. Đáng tiếc ngoại trừ Thiên Huyễn Đại Pháp, thủy chung không thể tìm được công pháp phù hợp nào khác. Ngược lại bởi vì nhiều lần thử nghiệm đã khiến bổn tộc thiếu hụt tu sĩ Thiên Tượng cảnh, suýt nữa dẫn đến kết cục diệt tộc vì vậy mọi người dần dần cũng đã buông tha ý nghĩ này.” Tráng hán đầu trọc thở dài.
“Chẳng lẽ việc này thật sự không có phương pháp khả dĩ nào sao?” Liễu Minh tỏ vẻ suy tư.
“Điều này cũng không hoàn toàn đúng. Nội viện Thanh gia chúng ta có giấu một đạo Thiên Huyễn bí cảnh. Tổ tiên đã từng nhắn lại, phương pháp giải quyết thọ nguyên ngắn ngủi của bổn tộc nằm ở bên trong bí cảnh. Địa phương này cứ mỗi nghìn năm lại mở ra một lần. Đáng tiếc tu sĩ các đời trước của Thanh gia tổng cộng đã tiến vào bí cảnh mấy chục lần thế nhưng vẫn không thể tìm ra biện pháp tổ tiên lưu lại. Có lẽ, lão nhân gia người chỉ là thuận miệng nói đùa một câu mà thôi.” Tráng hán đầu trọc tỏ vẻ bất mãn.
Nghe đến đây, họ Liễu đã có suy đoán của riêng mình bèn mỉm cười nói ra một câu:
“Có lẽ Ma Thiên tổ tiên muốn lưu lại biện pháp này cho người hữu duyên.”
“Có thể là như thế. Cho đến ngày nay, cứ mỗi nghìn năm đến khi Thiên Huyễn Bí Cảnh mở ra, thời điểm đó đã trở thành nghi thức tuyển chọn tộc trưởng của bổn tộc.” Tráng hán đầu trọc đột nhiên thay đổi chủ đề.
Liễu Minh nghe vậy thoạt tiên khẽ giật mình nhưng sau đó lập tức hiểu ra. Tình huống đặc biệt này đã khiến Thanh gia buộc phải thay đổi tộc sau mỗi ngàn năm.
“Tại sao lại như vậy?” Hắn không khỏi tỏ ra tò mò.
“Tình huống bên trong bí cảnh vô cùng nguy hiểm. Mỗi lần mở ra chỉ cho phép trưởng lão Thiên Tượng cảnh tiến vào trong đó. Hơn nữa thường thường đều có trưởng lão vẫn lạc bên trong… Có điều bên trọng bí cảnh lại tồn tại một loại Linh vật được xem là hạt giống Huyễn lực. Tu sĩ Chân Đan sau khi phục dụng thứ này liền có thể đề cao tỷ lệ tiến cấp Thiên Tượng. Đương nhiên bảo vật này cũng là thứ chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu. Trưởng lão Thiên Tượng cảnh nào tiến vào bí cảnh mà có thể mang về một quả hạt giống Huyễn lực liền có thể đảm nhiệm ngôi vị Tộc trưởng đời kế tiếp.” Tráng hán đầu trọc không nhanh không chậm trả lời.
“Thì ra là thế.” Liễu Minh chậm rãi gật đầu.
“Hai vị trưởng lão Thanh Tung Tử cùng Thanh Thường sở dĩ có chút căm thù Liễu trưởng lão thật ra là bởi ba mươi mấy năm sau chính là thời điểm Thiên Huyễn Bí Cảnh khai mở. Thanh Tung Tử đã thuyết phục Thanh Thường tương trợ từ đó khiến cho cơ hội trở thành tộc trưởng đời tiếp theo của y được tăng cao. Vì vậy, Thanh Tung Tử tự nhiên không hy vọng Liễu trưởng lão gia nhập vào lúc này từ đó có thể gây hại đến kế hoạch tranh đoạt ngôi vị tộc trưởng của y.” Tráng hán đầu trọc mỉm cười đáp lời.
“Thì ra là vậy. Tại hạ còn cho mình cư xử không khéo mới khiến nhị vị trưởng lão chán ghét.” Liễu Minh giật mình cười cười như đã hiểu ra gì đó.
“Những chuyện trong tộc tại hạ đều đã nói cho Liễu trưởng lão được biết. Thời gian tiếp theo, ta sẽ không quấy rầy việc tu luyện của đạo hữu.” Tráng hán đầu trọc nói xong, liền đứng dậy lên tiếng cáo từ.
Liễu Minh thấy vậy cũng không giữ y lại mà đứng dậy bày ra tư thế đưa tiễn.
Ầm ầm!
Đại môn động phủ từ từ đóng lại. Liễu Minh vẫn đứng tại chỗ, sắc mặt tĩnh lặng như đang suy nghĩ gì đó. Một lát sau, hắn mới bình tĩnh xoay người trở về đại sảnh. Đợi khi phóng xuất thần thức, xác nhân phụ cận không có gì khả nghi, hắn mới trầm giọng nói ra:
“Ma Thiên tiền bối, Thiên Huyễn Đại Pháp dẫn đến thọ nguyên của Thanh gia bị suy giảm cùng với sự tình bí cảnh Thiên Huyễn hẳn không phải trùng hợp như vậy, phải chăng tất cả đều là trò quỷ của ngươi?”
“Hắc hắc, nói như vậy kỳ thật cũng không sai. Những chuyện này đều do một tay ta an bài năm đó. Phải biết rằng, những hạt giống Huyễn lực kỳ thật chính là lợi dụng một ít cấm chế bên trong Bí cảnh đánh chết đám tu sĩ Thiên Tượng cảnh kia từ đó sử dụng tinh phách của chúng để luyện thành vì vậy tự nhiên có tác dụng vô cùng hữu ích đối với quá trình tiếp cấp Thiên Tượng.” Ma Thiên không hề cảm thấy bất ngờ, thản nhiên thừa nhận.
“Tiền bối làm như vậy chẳng lẽ là để chuẩn bị cho ngày hôm nay?” Liễu Minh nhíu mày hỏi lại.
“Đúng vậy, có được trợ giúp của ta, việc ngươi tiến vào trong đó để lấy hạt giống Huyễn lực sẽ trở nên dễ như ăn bánh từ đó việc tiếp nhận ngôi vị gia chủ Thanh gia cũng là sự tình thuận lý thành chương mà thôi.” Ma Thiên nói xong, giọng nói ẩn hàm vài phần tự đắc.
Liễu Minh ngoài mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh thế nhưng trong lòng lại âm thầm hít vào một hơi khí lạnh. Tuy rằng hắn đã biết việc này tất có quan hệ với Ma Thiên thế nhưng không ngờ khúc mắc bên trong lại rắc rối như vậy. Đối phương từ mấy vạn năm trước đã bố trí một kế hoạch vô cùng chặt chẽ vì vậy không khỏi cảm thấy cố kị hơn bao giờ hết.
“Ngươi yên tâm, biện pháp kéo dài tuổi thọ cho tu sĩ Thanh gia quả thật lưu lại bên trong bí cảnh. Đợi ngươi tiến vào trong đó, ta sẽ chỉ cách để ngươi lấy được vật ấy từ đó tạo thêm thuận lợi cho việc thống trị Thanh gia.” Ma Thiên không thèm để ý đến vẻ trầm mặc của Liễu Minh mà tiếp tục nói.
“Nếu như Ma Thiên tiền bối đã có chủ ý từ sớm, Liễu mỗ đến lúc đó chỉ việc nỗ lực hết sức là được.” Liễu Minh nhướng mày mặt không đổi sắc trả lời.
“Thời gian đến lần bí cảnh tiếp theo còn hơn ba mươi năm. Những ngày này ta sẽ giúp ngươi tiếp thêm một bước trong việc luyện hóa Hồn Thiên Bia. Bất quá ta phải nhắc ngươi chớ quên ước hẹn lúc trước giữa hai chúng ta.” Ma Thiên bỏ lại một câu rồi không nói thêm gì nữa.
Liễu Minh nghe vậy liền nhẹ gật đầu sau đó tiến vào mật thất, khoanh chân bắt đầu tĩnh tọa. Những ngày này một đường chạy trốn như điên không ăn không ngủ, lại vừa trải qua một trận đại chiến đã khiến hắn cảm thấy cần phải nghỉ ngơi thật tốt một phen.
Sáng sớm ngày hôm sau, họ Liễu xuất hiện bên ngoài cung điện Thanh gia. Đệ tử thủ vệ đã sớm biết trong tộc vừa có thêm một vị Liễu trưởng lão mang tu vi Thiên Tượng cảnh vì vậy không dám hỏi nhiều, cứ vậy để mặc cho hắn tiến vào. Trong đại điện lúc này, Thanh Tông đang ngồi ngay ngắn trên ghế chủ tọa, vừa thấy Liễu Minh tiến vào liền mỉm cười chỉ vào một cái ghế nhỏ bên cạnh ra hiệu cho hắn ngồi xuống nói chuyện.
“Gia chủ, Liễu mỗ lần này đến đây kỳ thật là có một chuyện muốn nhờ.” Sau khi thi lễ một cái, Liễu Minh liền tùy ý ngồi xuống.
“Liễu mỗ muốn tìm kiếm một ít tài liệu cần thiết cho việc tu luyện, phiền đến gia chủ có thể ra tay tương trợ một hai.” Liễu Minh nói thẳng.
Vừa dứt lời, hắn liền nhấc tay phóng ra một đạo hào quang màu xanh bay nhanh về phía Thanh Tông. Bên trong ngọc giản là một phần tài liệu cần thiết cho việc cải tạo Sơn hà Châu cùng ngưng tụ ma thân cho Ma Thiên. Sau khi nhận lấy ngọc giản, Thanh Tông liền dán lên trán xem xét. Sau một lát, y mới trả lời:
“Nếu là vật tầm thường, Thanh mỗ nhất định sẽ hết lòng trợ giúp. Nhưng tài liệu mà Liễu trưởng lão muốn có đều là bảo vật vô cùng quý hiếm, chỉ sợ cần phải tiêu phí không ít của cải.”
Liễu Minh nghe vậy không hề tỏ ra bất ngờ, chỉ chậm rãi trả lời:
“Việc này gia chủ không cần lo lắng. Chỉ cần có thể tập hợp đầy đủ tài liệu, mọi phí tổn nhất định sẽ do Liễu mỗ tự mình chi trả.”
“Tốt, đã như vậy, ta sẽ dặn dò tộc nhân từ nay về sau lưu ý đến những tài liệu này.” Thanh Tông nghe vậy liền nhận lời không chút do dự.
“Đa tạ gia chủ, Liễu mỗ còn có sự tình khác, xin cáo từ trước.” Liễu Minh đứng dậy thi lễ sau đó rời đi.