“Thì ra kẻ còn lại tên là Liễu Minh, hừ…. bất quá chỉ là một tên Thiên Tượng Sơ Kỳ thì làm được trò gì, xem ra ta đã đánh giá kẻ này quá cao rồi.” Nữ tử áo xám chớp chớp mắt cười mỉa mai một tiếng.
Thanh Thường nhìn đầu lâu Thanh Tung một cái sắc mặt có chút xám xịt, sau đó quay lại nhìn nữ tử áo xám với ánh mắt căm thù.
Bất ngờ Thanh Thường bay lên không gầm lên một tiếng tức giận, rồi lập lức lao tới công kích nữ tử áo xám.
Nữ tử áo xám thấy vậy cũng không chút khinh thường, lập tức ném đầu của Thanh Tung đi sau đó tung người bay lên không, quanh người hôi quang đại phóng ánh mắt chớp động không thôi.
“Thanh Cổ đạo hữu nhanh hợp lực cùng ta giết con yêu phụ này đi!”
Thanh Thường lơ lửng trên không nhàn nhạt nói một câu sau đó giơ một tay lên, một chiếc nhẫn màu bạc bay ra. Chiếc nhẫn đón gió cuồng trướng lớn hơn mười trượng mới bắt đầu ngưng lại, tiếp đó nàng bắt đầu niệm quyết, chỉ thấy chung quanh cái nhẫn chừng trăm trượng ngân quang lấp lánh, rồi từ đó bắn ra từng đạo tơ màu bạc, sau đó tạo thành một tấm lưới khổng lồ lao về phía nữ tử
Thanh Cổ thấy vậy sắc mặt có chút đờ đẫn trong mắt hiện lên một tia do dự. Cuối cùng y khẽ thở dài một tiếng sau đó xem như không có chuyện gì quay lưng bỏ đi.
“Bây giờ mới nghĩ đến chuyện bỏ chạy ngươi không thấy đã muộn rồi sao?”
Nữ tử áo xám thấy Thanh Cổ bỏ đi trong miệng cười hắc hắc một tiếng rồi nói. Sau đó tay áo ả run lên hôi quang quanh người bất ngờ ngưng tụ ra một hư ảnh cự mãng, cự mãng không chút do dự lao lên đánh vào tấm lưới khổng lồ đang ập tới.
Sau đó thân hình ả chớp động mấy cái liền đuổi theo Thanh Cổ.
Những tên này là người của Thanh Gia, nên một khi ả đã gặp thì nhất định không thể cho bọn họ sống mà rời đi, bởi Tam Quang Hà Lạc Đồ chưa luyện hóa xong, cho nên không thể để lộ chuyện này ra ngoài.
Tốc độ của nữ tử áo xám nhanh hơn Thanh Cổ cho nên chỉ sau mấy cái chớp động thì đã rút ngắn ngược khoảng cách, mấy hơi thở qua đi khoảng cách chỉ còn chừng trăm trượng.
Ánh mắt ả cực kỳ hung dữ, cánh tay nhanh như điện, năm ngón xòe ra thình lình bắn ra năm đạo quang mang đen kịt dài chừng vài thước, nhắm trên cổ Thanh Cổ lao tới.
Ngay lúc này, Thanh Cổ bất ngờ quay người lại hay tay giơ lên, lập tức có bảy tám đạo phù lục màu đỏ bay ra.
"Bạo!"
Thanh Cổ hét lớn một tiếng, rồi bắt đầu thúc giục pháp quyết, bảy tám đạo Phù Lục nhanh chóng bạo liệt ra, phát ra một tiếng nổ rồi từ trong đó bay ra một đạo Lôi Hỏa, bất ngờ đem cả nữ tử áo xám cùng mấy đạo quang mang đen kịt đều vây vào trong đó. Y tất nhiên sẽ không cho rằng chỉ với mấy tấm cao giai Phù Lục thì có thể đánh chết một gã Thiên Tượng cấp đỉnh phong, nên ngay khi phù lục bay ra khỏi tay thì hắn cũng đã lấy ra một thanh tiểu kiếm.
Giờ phút này hắn đang bắt đầu thúc giục kiếm quyết, tiểu kiếm màu đỏ bay lên không lập tức biến thành thanh cự kiếm dài đến hai ba chục trượng kiếm quang đỏ thẫm, nhắm về phía Lôi Hỏa chém xuống.
Đồng thời há mồm phun ra một vật màu đen có hình nón, vật này lượn một vòng sau đó cũng lao vào trong Lôi Hỏa
Sau khi cự kiếm cùng cái thứ màu đen kia chui vào trong Lôi Hỏa lúc đầu có phát ra vài tiếng trầm đục nhỏ nhỏ, sau đó cũng không còn âm thanh gì khác.
Thanh Cổ bày ra liên tiếp mấy loại thủ đoạn nhìn có chút đơn giản nhưng đó là công kích mạnh nhất của y rồi, cho nên thấy tình hình này y có chút lo lắng không biết bây giờ có nên bỏ chạy hay ở lại xem tình hình như thế nào.
Nhưng lúc này một tiếng trầm đục lại vang lên, cự kiếm từ trong Lôi Hỏa bay ra, linh quang thập phần ảm đạm bộ dáng đã chịu thiệt thòi không nhỏ.
Nhưng vào lúc này, Lôi Hỏa bất ngờ thu nhỏ lại từ trong đó phát ra một tiếng rú ghê rợn.
Một cái bóng đen cực lớn chậm rãi hiện ra, chính là một đầu cự mãng màu xám dài chừng mười trượng, quanh thân trải rộng lân phiến màu xám, đôi mắt màu xanh lá phát ra hàn quang nhàn nhạt nhìn chằm chằm vào Thanh Cổ
Tiếp đó một cái đuôi rắn to như cái vạc nước vung lên rồi đập vào Lôi Hỏa khiến nó lập lòe mấy cái rồi tiêu tán thành từng điểm hồng mang.
Vật màu đen trước đó Thanh Cổ ném ra thì ra là một thanh đoản chùy, bây giờ nó đang nằm trên mặt đất bị gãy thành mấy khúc, linh tính hoàn toàn biến mất.
Thanh Cổ nhìn đưa mắt nhìn cự mãng to như ngọn núi trước mặt, trong lòng có chút nôn nao tim như đang đánh trống, nhưng ngay sau đó hắn lại bắt đầu thúc giục kiếm quyết. Chỉ thấy cự kiếm lại bay lên không lượn quanh mấy vòng tức thì kiếm quang đại thịnh.
Cự mãng thờ ơ nhìn hành động của Thanh Cổ, cái lưỡi thè ra thụt vào cũng không có chút nào muốn tấn công trước.
Thanh Cổ biết đối phương muốn tìm cơ hội chỉ cần hắn lộ ra nửa điểm sơ hở nhất định sẽ trúng độc thủ của ả. Cho nên trong lòng hắn không dám có chút buông lỏng. Đồng thời hắn lại đưa mắt nhìn qua tràng chiến bên kia.
Chỉ thấy Thanh Thường đang thi triển gần như tất cả sở trường để chống đỡ với hư ảnh cự mãng. Mới miễn cưỡng giữ được thế cân bằng, trong khi chân thân của cự mãng đang đánh với Thanh Cổ ở đây, thì nhiều lắm là chỉ có bốn năm phần tinh thần đặt trên trận chiến với Thanh Tường mà thôi.
Pháp tướng cự mãng Thiên Tượng đỉnh phong thực sự mạnh hơn bọn hắn tưởng tượng rất nhiều.
Chỉ mới giao thủ mấy chiêu, Thanh Thường đã nhận ra thực lực bản thân với yêu phụ là một trời một vực, cho nên ý niệm muốn báo thù cho Thanh Tung Tử gần như biến mất khỏi đầu. Bây giờ chỉ hy vọng có cơ hội chạy trốn thôi
Trong lòng Thanh Cổ liên tục xoay chuyển các loại ý niệm, sau đó đó bất ngờ hét lớn một tiếng cánh tay điểm vào hư không một cái, cự kiếm bất ngờ biến thành thanh kiếm to hơn trăm trượng. Cùng lúc đó, sau lưng y phát ra ánh sáng màu đỏ, thình lình cũng hiện ra cự nhân pháp tướng màu đỏ cực lớn.
Hai tay Cự Nhân nắm chặt chuôi kiếm, Cự Kiếm lập tức phát ra hào quang chói mắt sau đó tạo thành một cột sáng màu đỏ chém tới đỉnh đầu cự mãng.
Ngay khi Cự Nhân Phát động công kích thì Thanh Cổ điểm chân một cái liền bắn ngược ra phía sau, trên môi mấp máy truyền âm.
Trong tai Thanh Thường bất ngờ vang lên tiếng của Thanh Cổ, khuôn mặt hắn hơi biến sắc, sau đó phất tay đánh ra mấy đạo pháp quyết, chiếc nhẫn phát ra hào quang nồng đậm hơn mấy lần rồi tiến tới ngăn cản công kích của pháp tướng cự mãng, đồng thời thân hình hắn nhoáng lên bay ra phía xa xa.
Cự mãng pháp tướng nhìn thấy Thanh Thường chạy trốn, ánh mắt lóe lên tia thanh quang trong cổ họng phát ra tiếng tiếng Hi..i...iiii, đồng thời há miệng rộng ra, từ trong đó tràn ra một cổ hấp lực mạnh mẽ.
Thanh Thường vừa mới bay đi được một đoạn ngắn thân thể bất ngờ bị giữ chặt lại.
Đất đá chung quanh đó cũng nhao nhao bay vào trong miệng cự mãng, thân hình của Thanh Thường lay động bộ dạng như sắp bay vào trong miệng cự mãng.
Thanh Thường sắc mặt đại biến hét lớn một tiếng, trên người bạch quang đại phóng, trên đầu bất ngờ hiện ra pháp tướng một cô gái lớn chừng năm sáu mươi trượng.
Cô gái này mặc áo bào trắng, trong tay cầm một cái dù hai màu xanh trắng, dưới chân nàng là một tòa bạch ngọc bộ dáng ung dung diễm lệ.
Cô gái vung một cánh tay ra, chiếc dù cũng theo đó bay ra xoay mấy vòng, bất ngờ tạo ra một đạo gió lốc màu trắng trực tiếp ngăn cản hấp lực của cự mãng.
Lập tức Thanh Thường thấy thân thể nhẹ bỗng tứ chi hoạt động lại bình thường.
Lúc này cô gái mới nhẹ nhành thở ra một hơi, cánh tay lại đánh ra một đạo pháp quyết. Mặt ngoài chiếc dù lóe sáng rồi nhanh chóng tỏa ra những luồng lốc xoáy khác điên cuồng lao về phía cự mãng pháp tướng.
Cự mãng pháp tướng vẫn tiếp tục phát ra hấp lực, cái đuôi khổng lồ phía sau không ngừng quẫy đập tản ra từng đạo tàn ảnh nhao nhao tiến lên nghênh đón từng cơn lốc xoáy.
Cả hai người bất ngờ lâm vào tình trạng bất phân thắng bại.
Thanh Thường trong nội tâm vô cùng lo lắng, cố hết sức thúc giục pháp tướng nhưng đáng tiếc pháp tướng của nàng tựa hồ không giỏi về công kích, thủy chung không cách nào thoát khỏi cự mãng pháp tướng.
Cùng lúc đó ở phía xa xa, Thanh Cổ cũng đang ngưng tụ ra cự nhân pháp tướng màu đỏ cầm Cự Kiếm trong tay, đang điên cuồng chém về phía cự mãng.
Nhưng cự mãng lại chẳng thèm tránh né chút nào, thân thể cự mãng sáng lên hình thành một tầng hào quang màu xanh dày đặc nhìn như dịch thể.
Một tiếng nổ mạnh vang lên!
Màu đỏ kiếm quang chém lên thân thể cự mãng, hôi quang đại phóng mạnh mẽ đánh bật cự kiếm ra ngoài.
Thanh Cổ lúc này đã bay ra xa hai trăm ba trăm trượng, gặp tình hình này sắc mặt lộ vẻ kinh hãi.
Bất quá hắn vốn cũng không hy vọng một kích này có thể đả thương cự mãng, cho nên hai tay hắn không ngừng bắt quyết thân hình thì liên tục lùi ra xa, ý định muốn điều khiển pháp tướng cuốn lấy cự mãng để hắn có đủ thời gian đào thoát..
Trong mắt cự mãng lóe lên hàn quang thân hình chợt ẩn chợt hiện, bất ngờ biến thành một hư ảnh màu đen, lóe lên mấy cái đã quấn chặt lấy pháp tướng cự nhân.
Tiếp theo cự mãng bất ngờ há miệng đớp lấy cự kiếm, từ trong răng nanh đột nhiên chảy ra một dòng chất lỏng đen như mực thấm vào cự kiếm.
Sắc đỏ trên cự kiếm lập tức phai nhạt, bộ dáng như đang bị ăn mòn chỉ qua mấy cái hô hấp thì màng hào quang đã biến mất hiện ra bản thể là một thanh tiểu kiếm.
Cự mãng lại há mồm phun ra một cỗ chất lỏng màu đen quấn lấy tiểu kiếm, bất ngờ màu đỏ trên tiểu kiếm hoàn toàn biến mất, linh tính hoàn toàn biến mất trở thành một đoạn phế vật.
Thanh Cổ sắc mặt trắng nhợt, phun ra một ngụm máu tươi, tiểu kiếm chính là bổn mạng Pháp Bảo của hắn, hôm nay bảo vật bị hủy thân thể hắn cũng chịu tổn thương không hề nhẹ.
Sắc mặt âm trầm, thân thể đình chỉ phi độn, pháp tướng bị cự mãng cuống lấy, cứ coi như là hắn chạy thoát đi mà pháp tướng bị hủy, tu vi của hắn cũng sẽ đại giảm thậm chí có khả năng rớt khỏi Thiên Tượng Cảnh.
Cự mãng sau khi hủy đi tiểu kiếm, vẻ mặt có chút đắc ý, thân thể nhẹ nhàng xiết chặt, rõ ràng là muốn dùng sức mạnh nhục thể bóp nát pháp tướng của Thanh Cổ.
Sắc mặt Thanh Cổ hết sức khó coi, Cự Nhân pháp tướng trong miệng phát ra từng trận gào thét, ra sức giãy giụa, nhưng thủy chung vẫn vô pháp thoát ra
Ánh mắt cự mãng phát ra một tia hàn quang, sau đó hôi quang đại phóng muốn lập tức phá hủy pháp tướng của Thanh Cổ
Nhưng ngay lúc này, dưới chân cự mãng mặt đất bất ngờ rung động kịch liệt, tỏa ra một tầng quang mang sau đó mặt đất bất ngờ mềm nhũn ra thân thể cự mãng thình lình cũng bị chìm vào trong đó.