Ma Thiên Ký

Chương 537: Thanh Ngưng Quả ngàn năm



Dịch giả: lizziehuongnguyen

Liễu Minh hiểu rõ giá quy định của loại bảo vật pháp bảo hình thức ban đầu này khi đấu giá không thể dưới hai ba trăm vạn linh thạch. Tuy ý định ban đầu của hắn không định mua bảo vật này nhưng khi xuất hiện bảo vật khác đúng ý thì cũng không thể bỏ qua cơ hội này được. Dù sao thì quy mô hội đấu giá như thế này cũng không thường xuyên thấy được.

Trước mắt muốn kiếm được một số lượng Linh Thạch trong vòng hơn một tháng thì chỉ có một con đường duy nhất là luyện chế thêm một ít Lãnh Ngưng Đan nhập phẩm. Nhất là Lãnh Ngưng Đan địa phẩm, mỗi viên đều có giá trị hơn mấy chục vạn, mặc dù không tiện bán ra trong thời gian ngắn nhưng chắc hẳn bên trong hội đấu giá cũng có thể kiếm được không ít linh thạch, hoặc là lấy vật đổi vật, đổi lấy vật cần thiết nào đó cho hắn cũng không phải không thể.

Trong nội tâm Liễu Minh khẽ quyết định rồi hỏi thăm hai người một chút về công việc cụ thể của đấu giá hội rồi liền cáo từ rời đi.Hắn không sốt ruột quay về Bách Luyện Các mà cải trang cách ăn mặc một lần nữa, hóa thành một đại hán mặt đen. Lúc này trong tay hắn không thiếu tài liệu luyện đan phụ trợ cần thiết nhưng tài liệu cần chủ đạo là Thanh Ngưng Quả lại không có. Liễu Minh suy nghĩ một phen liền cầm những đan dược nhập phẩm tìm cửa hàng Bức tộc lúc trước. Hắn vừa vào cửa hàng thì một nam tử Bức tộc mặc đồ đen tươi cười từ sau quầy đi ra, trực tiếp chạy ra đón.

“Các hạ, chúng ta lên lầu nói chuyện" Không chờ Liễu Minh mở miệng, vị chưởng quầy Bức tộc liền mời Liễu Minh lên phòng khách quý trên lầu. Liễu Minh nghe vậy mỉm cười, không nói thêm gì đi nhanh lên lầu.

Cùng lúc đó, một gã Dược Sư trung niên đang sửa sang lại dược liệu trong tiệm ngẩng đầu dùng hai mắt màu máu khẽ liếc nhìn đại hán mặt đen do Liễu Minh biến thành rồi cúi đầu tiếp tục làm việc. Thời gian ước chừng một chén trà sau, bên trong một gian mật thất tao nhã trong cửa hàng ba tầng, nam tử áo đen đăm chiêu nhìn Liễu Minh, trên bàn giữa hai người có để một hộp ngọc màu an mịt mờ, bên trong hộp ngọc chính là mười khối Lãnh Ngưng Đan cấp bậc phàm phẩm Liễu Minh gần đây mới luyện chế.

“Diệp đạo hữu, giá cả hơn mười khối Lãnh Ngưng Đan tuy rằng có thể đổi được một quả Thanh Ngưng Quả ngàn năm nhưng trong tộc đã chuẩn bị mang mấy quả Thanh Ngưng Quả ngàn năm đi đấu giá, tại hạ thực sự không có cách nào quyết định việc này được, mong đạo hữu thứ lỗi.” Vị chưởng quầy Bức tộc chậm rãi đẩy hộp ngọc quay về chỗ Liễu Minh.

Liễu Minh nghe vậy thì chân mày hơi nhíu, sờ cằm lộ tia suy nghĩ mông lung.

“Bất quá, nếu đạo hữu có thể xuất ra đan dược Địa phẩm trở lên để trao đổi thì có lẽ có thể thay đổi quyết định trong tộc. Ta nghĩ đại sư phía sau lưng đạo hữu có thể một lần xuất ra được nhiều đan dược Phàm phẩm như vậy chắc hẳn cũng sẽ có đan dược cấp Địa phẩm trở lên a.” Chưởng quầy bức tộc bỗng nhiên nhanh chóng mở miệng, thấp giọng thăm dò Liễu Minh.

Liễu Minh không có trả lời yêu cầu của đối phương mà trầm ngâm cầm chén trà nhấp một ngụm. Nam tử Bức tộc chờ đợi cũng có chút khẩn trương. Sau hơn nửa bữa cơm thời gian, Liễu Minh tựa hồ đã ra quyết định, thở dài khe khẽ, sau đó lấy ra một hộp ngọc tuyết trắng từ trong tay áo đặt ở trên bàn. Tay áo nhẹ nhàng khẽ vỗ, hộp ngọc từ từ mở ra, một đạo ánh sáng màu xanh nương theo một cỗ khí lạnh cuốn ra. Trong hộp ngọc có thể nhìn thấy được một viên đan dược màu xanh mờ mịt có bốn văn rõ ràng.

“Đan dược Địa phẩm!”

Chưởng quầy Bức tộc thét lên một tiếng kinh hãi rồi sắc mặt lập tức đại hỉ nói:

“Diệp đạo hữu xin chờ một chốc lát, ta liền hướng trong tộc bẩm báo.”

Chưởng quầy Bức tộc vừa mới nói xong, một tay giơ lên, một khối trận bàn chỉ xấp xỉ một tấc từ trong tay áo bay ra quay tít một vòng trên không trung hóa thành hơn một xích hạ xuống trong tay. Tiếp theo, nam tử lẩm bẩm bấm niệm pháp quyết, một nhóm chữ nhỏ lóe lên chui vào bên trong trận bàn, sau một khắc cuốn tay một cái. Trận bàn phát ra âm thanh vù vù hóa thành hơn một tấc bay trở về trong tay áo.

“Đạo hữu, ta đã đưa tin về trong tộc, rất nhanh sẽ có người được phái tới đây, kính xin chờ một lát.”

Liễu Minh gật gật đầu, thu hồi hộp ngọc, khép hai mắt lại, bình tĩnh điều tức. Một lát sau, một thiếu phụ trẻ tuổi mặc váy áo màu đen đeo khăn lụa che mặt đi lên lầu, nhẹ nhàng đẩy cửa vào. Thần niệm Liễu Minh khẽ đảo qua phát hiện khí tức của nàng sâu không lường được, ít nhất cũng có tu vi Hóa Tinh trung kì.

“Vị này chắc hẳn là Diệp đạo hữu rồi, tiểu nữ tới chậm, làm đạo hữu chờ lâu rồi.” Thiếu phụ khẽ cười, hướng Liễu Minh vén áo thi lễ.

“Không dám, không biết phu nhân là… “ Liễu Minh vội vàng đứng dậy, chắp tay, không dám lãnh đạm trả lời.

“Đạo hữu không cần khách khí. Nghe chưởng quầy nói lại đạo hữu muốn dùng Địa phẩm đan dược đối lấy Thanh Ngưng Quả ngàn năm, tiểu nữ thân là con gái tộc trưởng, đối với sự tình này có thể làm chủ một chút. Đạo hữu có thể đem đan dược Địa phẩm lấy ra để cho tiểu nữ chứng thực một phen.” Thiếu phụ áo đen khẽ cười nói, đồng thời quay đầu phân phó nam tử sau lung vài câu. Nam tử trung niên lúc này liền khom người thối lui ra khỏi nhã phòng còn tiện tay đóng cửa lại.

Liễu Minh liếc nhìn thiếu phụ trước mặt, suy nghĩ một chút rồi đem hộp ngọc tuyết trắng lấy ra lần nữa đặt trên bàn, vỗ tay đánh bật nắp hộp ra. Một cỗ mùi thuốc lập tức tràn ra. Thiếu phục áo đen thần sắc khẽ động, duỗi ngón tay thon dài nhẹ nhàng ngoắc, đan dược trong hộp ngọc bay vào trong tay. Hai mắt nàng híp lại, cẩn thận nhìn chằm chằm đan dược trước mắt hồi lâu, gật đầu tỏ vẻ mừng rỡ, cười hướng Liễu Minh:

“Diệp đạo hữu, một viên Lãnh Ngưng Đan Địa phẩm đủ đổi lấy một quả Thanh Ngưng Quả ngàn năm, không biết đạo hữu muốn đổi bao nhiêu, nếu có ba khối trở lên thì bốn điếm có thể thêm chút linh thạch cho đạo hữu.”

Liễu Minh dùng ngón tay nhẹ gõ bàn tròn trước người, thần sắc trên mặt như thường nhưng trong lòng nhanh chóng phân tích thiệt hơn.

“Diệp đạo hữu yên tâm, Bức tộc chúng ta luôn luôn tuân thủ tín nghĩa, thiếp thân có thể cam đoan sẽ không tiết lộ giao dịch này ra ngoài, sẽ không khiến đạo hữu rước tai họa vào thân.” Thiếu phụ áo đen tựa hồ nhìn ra Liễu Minh chần chờ một phen liền mở miệng nói lần nữa.

“Nếu như phu nhân đã nói đến như vậy thì Diệp mỗ cũng không che giấu. Trong tay tại hạ hiện có năm khối Lãnh Ngưng Đan Địa phẩm, muốn đổi một ít Thanh Ngưng Quả ngàn năm, nếu có thể đổi thêm một chút linh thạch cũng tốt.” Liễu Minh nghe xong, ánh mắt chợp động vài cái rồi thở dài một hơi nói. Tiếp theo hắn lấy ra từ bên hông hai hộp ngọc màu xanh độc nhất vô nhị bày ra trên bàn gỗ trước mặt.

“Năm khối!” Thiếu phụ áo đen trong mắt tràn ngập thần sắc sợ hãi thốt lên.

Nàng mặc dù đoán rằng Liễu Minh không chỉ có một viên đan dược Địa phẩm nhưng không nghĩ lại nhiều như vậy, phải biết rằng cho dù là đại sư Luyện Đan muốn luyện được đan dược Địa phẩm tỷ lệ cũng thực sự rất nhỏ, huống chi lại là Lãnh Ngưng Đan nổi danh khó luyện. Liễu Minh chậm rãi đem hai hộp ngọc mở ra, mỗi hộp ngọc có hai khỏa đan dược màu xanh mờ mịt. Thiếu phụ vẫy đem hộp ngọc vào trong tay liền cẩn thận kiểm tra đan dược từng khối một.

“Diệp đạo hữu xin chờ một lát.” Thiếu phụ áo đen kiểm tra hai hộp ngọc xong, xác định không có vấn đề gì thì thả lỏng người thở ra một hơi, vẻ mặt tươi cười nói rồi đi ra khỏi mật thất cùng chưởng quầy Bức tộc chờ ngoài cửa nói nhỏ vài câu. Nam tử Bức tộc nghe vậy liền cung kính đáp ứng rồi chạy như bay xuống lầu

“Ta đã sai người đi lấy cho Diệp đạo hữu năm quả Thanh Ngưng Quả ngàn năm cộng thêm một trăm vạn linh thạch, đạo hữu thấy như thế nào?” Thiếu phụ áo đen trở lại nhã phòng, khuôn mặt dịu dàng tươi cười hướng Liễu Minh nói ra.

Một trăm vạn Linh Thạch! Liễu Minh nghe vậy trong nội tâm cũng vui vẻ, tuy đối phương muốn giao hảo với mình nhưng một trăm vạn linh thạch cũng là vượt ngoài ý muốn. Đương nhiên nếu đối phương nguyện ý đưa thì hắn cũng không khách khí đáp ứng. Ước chừng một khắc, chưởng quầy Bức tộc tay bưng một hộp gỗ lại cầm một túi linh thạch đẩy cửa đi đến.

“Diệp đạo hữu, đây là năm quả Thanh Ngưng Quả ngàn năm cùng một trăm vạn linh thạch, ngươi kiểm tra lại chút đi.” Thiếu phụ áo đen giơ tay lên, hộp gỗ từ trong tay nam tử áo đen bay đến, vững vàng hạ xuống trước mặt Liễu Minh.

Liễu Minh không chút khách khí cầm túi da dùng thần thức quét qua liền gật đầu thu thập vào bên hông rồi lại mở ra kiểm nghiệm hộp gỗ chứa Thanh Ngưng Quả. Hắn vừa mới mở hộp gỗ thì một cỗ mùi thơm ngát thấm tới ruột gan ập tới, nhìn xuyên qua ánh sang xanh mờ mịt có thể thấy được năm khối trái cây màu xanh cỡ chừng nắm đấm ở bên trong.

Liễu Minh duỗi tay cẩn thận từng li từng tí bốc một quả cẩn thận kiểm tra. Thanh Ngưng Quả ngàn năm hỏa hầu so với Thanh Ngưng Quả năm trăm năm hỏa hầu không lớn hơn bao nhiêu nhưng linh văn mặt ngoài phát ra rõ ràng hơn và toàn thân tỏa ra một luồng khí lạnh lẽo. căn cứ theo ghi chép trong điển tịch thì loại khí lạnh này chỉ có thể phát ra từ Thanh Ngưng Quả hơn ngàn năm hỏa hầu, trong này rõ ràng có một quả tản mát khí lạnh rõ hơn những quả còn lại vài phần, căn cứ theo phán đoán của Liễu Minh thì có lẽ quả này ước chừng một ngàn ba trăm năm hỏa hầu. Nghĩ đến đây tim hắn không khỏi đập thình thịch hai cái.

“Quả nhiên là Thanh Ngưng Quả ngàn năm hỏa hầu trở lên“. Liễu Minh tán dương, mặt lộ vẻ hài lòng.

“Diệp đạo hữu thỏa mãn là tốt rồi, về sau nếu có số lượng lớn Lãnh Ngưng Đan bất kể phẩm cấp, Bức tộc chúng ta nguyện ý thu mua toàn bộ, cũng có thể tiếp tục cung cấp thêm Thanh Ngưng Quả ngàn năm. Nếu đạo hữu cần thì chúng ta có thể giúp ngay thu thập tài liệu phu trợ, thậm chí một số loại tài liệu khác. Thiếp thân có thể cam đoan tuyệt đối không tiết lộ tin tức ra ngoài. Về phần địa điểm giao dịch, nếu đạo hữu có thể tin tưởng thì liền giao dịch tại đây, nếu đạo hữu có ý kiến khác thì tùy đạo hữu lựa chọn.” Thiếu phụ áo đen thập phần chân thành nói.

“Cái này để ta suy nghĩ một chút.” Nội tâm Liễu Minh khẽ chuyển, nếu thật sự có thể như thế có thể tiết kiệm cho hắn không ít phiền toái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.