"Ồ! Phải chăng hai vị đạo hữu đến từ gia tộc Âu Dương! Đã sớm nghe qua Âu Dương gia có loại bí thuật phối hợp thi triển vô cùng uy lực, hôm nay nhìn thấy quả nhiên danh bất hư truyền." Nam tử áo đen nhìn thấy cảnh này, vốn là khẽ di một tiếng, nhưng chợt nhớ ra điều gì, khuôn mặt lập tức nở nụ cười chắp tay hướng hai cô gái vừa xuất hiện.
Liễu Minh ở bên nghe vậy thần sắc khẽ động, hắn vốn đã chú ý đến cô gái áo tím kia có vài phần giống với Âu Dương Thiến ngày đó gặp ở Bích Khung Huyễn Cung, lại nghe được lời của nam tử áo đen, chắn hẳn tám chín phần mười sẽ không sai rồi.
"Mộ Dung công tử, nơi này là trao đổi hội cũng không phải địa bàn của gia tộc Mộ Dung các ngươi. Vừa rồi vị đạo hữu kia đã bị ngươi đánh trọng thương, chắc cũng không còn ai dám cùng ngươi tranh đoạt Thiên Nhất Trần Thủy này, hà tất lại hùng hổ dọa người, nhất định phải lấy tính mạng của hắn, thậm chí thiếu chút nữa tổn thương đến người vô tội." Cô gái áo tím cũng không khẳng định thân phận của mình, ngược lại còn có chút bất mãn lên tiếng chất vấn.
"Âu Dương Tiên Tử nói không sai, tại hạ vừa rồi ra tay quả thật có chút lỗ mãng rồi. Vị đạo hữu này không biết có thể theo như điều kiện lúc trước cùng tại hạ trao đổi vật ấy?" Nam tử áo đen sau khi cười trừ một tiếng liền đem ánh mắt quẳng về phía trung niên áo bào trắng sắc mặt lúc này vẫn trắng bệch kia.
"Liền.. Liền trao đổi theo như đạo hữu đã nói." Sau khi chứng kiến thực lực nam tử áo đen, vị trung niên này nào dám nói chữ không, tức thì run rẩy đồng ý.
"Sảng khoái, cứ quyết định như vậy. Nhị vị tiên tử vậy xin phép cáo từ, hy vọng tại Thiên Môn Hội sắp tới lại có thể lĩnh giáo đại thần thông của hai vị." Nam tử áo đen ngáp một cái, liền dẫn theo Hắc Phượng cùng với tên áo bào trắng kia đi về một thạch ốc loại nhỏ bên cạnh.
Lúc này, thanh niên mộc mạc kia sớm đã theo Pháp trận truyền tống đi, đám đông vây quanh thấy đã không còn gì náo nhiệt cũng lập tức giải tán.
Mà từ đầu đến cuối cũng không có người nào của Thiên Cung ra mặt.
Liễu Minh thấy vậy, mới rõ ràng vì cái gì Long Nhan Phỉ nhất định phải lôi kéo mình đi theo, nơi đây hoàn toàn không phải nơi trao đổi bình thường, hoàn cảnh quả thật có chút hỗn loạn. Chỉ sợ chuyện ép mua ép bán cũng phát sinh không ít đấy.
Ngay khi Liễu Minh còn đang tại chỗ trầm ngâm suy nghĩ, cách đó không xa, nữ tử áo xanh không ngừng lôi kéo góc áo của cô gái áo tím, giọng nói còn có vài phần oán trách.
"Đều do tỷ tỷ không nhịn được mà ra tay khiến thân phận chúng ta hiện tại bại lộ."
"Không sao, chúng ta cũng đi thôi." Cô gái áo tím sau khi hờ hững nói một câu liền cùng cô gái áo xanh mất hút trong đám đông.
...
Đồng thời với trao đổi hội đang tiến hành, tại một sơn cốc đóng băng trên không cách tuyết sơn hạp cốc không xa, một đạo độn quang màu bạc theo sát một đạo khác màu lam, tiến về phía trước.
Đúng lúc này, hơi mười đạo bóng đen bỗng nhiên lóe lên rồi đột ngột xuất hiện phía trước, mơ hồ tạo thành một nửa vòng tròn vây kín xung quanh. Mười người nọ đồng loạt khoát tay, thả ra từng đạo Ma khí màu đen như sương mù ngưng kết trong hư không, hợp thành bức tường màu đen cao bảy tám trượng, đem độn quang màu bạc cứng rắn lưu lại.
Người trong ngân quang phản ứng cũng rất nhanh, độn quang ngưng lại cũng lập tức thu vào trong người, liền lộ ra một người áo bào màu bạc, đúng là La Thiên Thành!
Độn quang màu lam theo sát phía sau cũng theo đó dừng lại, lộ ra một thanh niên áo lam.
"Mấy vị là người phương nào, vì sao lại ngăn cản đường đi của chúng ta?" La Thiên Thành ánh mắt ngưng trọng quét qua những kẻ vừa xuất hiện, phát hiện những người đều mang áo đen che kín mặt, từ thân tỏa ra khí tức Hóa Tinh trung hậu kỳ, lúc này sắc mặt nghiêm trọng quát hỏi.
Thanh niên áo lam bên cạnh cũng tràn đầy đề phòng nhìn về phía những kẻ đối diện.
"Người chính là Liễu Minh?" Một nam tử cao lớn hơn so với đồng bạn, có vẻ là người cầm đầu, sau khi cẩn thận đánh giá La Thiên Thành, bỗng nhiên mở miệng dò hỏi.
"Sư huynh, ta tận mắt nhìn thấy người này trước đây không lâu đánh chết một đầu báo tuyết, chính là dùng Long Hổ Minh Ngục Công, tuyệt đối không sai. Không cần cùng hắn nói nhảm, trực tiếp đem tên kia giết đi vì Thiếu chủ mà báo thủ. Sau đó đem thủ cấp của hắn giao cho Trưởng lão, không biết chừng Đại trưởng lão cao hứng còn có thể ban thưởng thêm gì đó." Từ sau bức tường sương mù truyền ra một âm thanh khàn khàn.
"Cũng tốt, vậy ra tay đi."
Nam tử che mặt cầm đầu nghe vậy gật gật đầu, trong mắt tinh quang lóe lên, đưa tay ra hiệu hơn mười tên áo đen bịt mặt đồng thời ra tay, vô số cự chưởng đen kịt do Ma khí biến thành như mưa rơi đánh xuống La Thiên Thành.
Nam tử cầm đầu không chút do dự lấy ra một thanh cốt phiên dài hơn một xích, ném lên không trung. Cốt phiên sau khi xoay quanh một vòng, một đầu Quỷ lớn hơn mười trượng vẻ mặt dữ tợn liền từ đó thò ra, miệng phun ra ngọn lửa màu xám bắn về phía La Thiên Thành.
"Ma Huyền Tông các người, thật sự là không biết tự lượng sức mình. Sư đệ, ngươi cứ đứng một bên, một mình ta đối phó là đủ." La Thiên Thành thấy vậy giận dữ, cũng lười biếng lên tiếng giải thích, nhanh chóng hướng về phía thanh niên áo lam đứng sau truyền âm một câu, liền đó hai cánh tay áo đã run lên, khí bạc ngoài thân theo đó cuồn cuộn phát ra.
Thanh niên áo lam nghe vậy tức thì thân hình lui mình tránh ra xa.
Cùng lúc đó, La Thiên Thành mơ hồ hóa thành đạo hư ảnh màu bạc, không lùi mà còn tiến tới phía trước, sau mấy cái chớp động quỷ dị, liền tránh được những cự chưởng màu đen trước mặt.
Sau một khắc, tiếng rồng ngâm vang vọng chân trời truyền đến, bốn con Vụ Giao màu bạc dài hơn ba mươi trượng từ phía sau hắn đánh ra, lập tức gào thét đánh cự chưởng còn sót lại, sau đó bay về phía mặt quỷ màu đen đang phun ra tro khí.
"Oanh" một tiếng nổ mạnh!
Chỉ thấy bốn con Vụ Giao bị tro khí vây khốn, tưởng như không có cách nào thoát khỏi thì bỗng dưng sương mù màu bạc cuồn cuộn quay tròn ngưng tụ, liền hóa thành một cây thương dài màu bạc lóe lên rồi biến mất, dường như không thèm để ý đến tro khí đã đem mặt quỷ đằng sau đâm thủng.
Nam tử che mặt hơi chút nghiêng ngả, liền phun ra mấy ngụm máu tươi, hai mắt tràn đầy vẻ không thể tin được nhưng thần quang nhanh chóng trở nên ảm đạm, thân hình cũng trở nên mềm nhũn nhanh chóng rơi xuống, đồng thời một đám tinh hồn từ trong đầu lâu không ngừng tiêu tán.
"Còn muốn đi." La Thiên Thành lạnh lùng nói một câu, tay kia đã vung lên, một khí diễm màu bạc liền bọc lấy sợi tinh hồn kia, một tiếng kêu thảm thiết yếu ớt vang lên, tinh hồn này liền triệt để biến mất không còn tăm tích.
Chứng kiến một màn kinh người như thế, trong lúc nhất thời những kẻ bịt mặt còn lại đều vô cùng hoảng hốt. Tuy người đông thế mạnh nhưng nhất thời lại không ai dám ra tay.
Cùng lúc đó, La Thiên Thành cười đắc ý một tiếng, sau khi bóp nát trái tim trong tay, một tay lại bấm niệm pháp quyết, sau lưng liền hiện ra bốn đầu đầu Vụ Giao màu bạc cùng bốn con Vụ Hổ. Chúng hùng hổ lao đến bức tường do sương mù đen tạo nên, bên trong sương mù mơ hồ có ngân quang lóe lên theo đó những tiếng kêu thảm thiết cũng liên tiếp vang vọng.
"Oanh" một tiếng!
Sương mù màu đen lập tức sụp đổ, hóa thành Ma Khí tán loạn đầy trời. Chỉ thấy trong khí đen, bảy tám thi thể không trọn vẹn liên tiếp rơi xuống trên mặt tuyết.
"Không hổ là La sư huynh, những tặc tử Ma Huyền Tông này căn bản không chịu nổi một kích" Thanh niên áo lam kia chẳng biết từ lúc nào đã quay trở lại bên cạnh La Thiên Thành, thấy vậy không khỏi vui mừng.
Lúc này vẫn còn hai gã nam tử áo đen sống sót, khi thấy người cầm đầu cùng bảy tám tên đồng bọn đều bị La Thiên Thành nhẹ nhàng giải quyết, tất nhiên vô cùng sơ hãi, không ngừng thúc giục pháp quyết, hóa thành hai đạo hắc quang hướng về phía xa bỏ chạy thục mạng.
La Thiên Thành thấy thế, hai tay không chút khách khí ngưng tụ pháp quyết, đem bốn Vụ Giao màu bạc thu lại vào thân, sau đó liền muốn thúc giục độn quang phá không đuổi theo, lại bị thanh niên áo lam sau lưng thò tay ngăn lại.
"La sư huynh, những người kia dường như là chạy về phía Ma Huyền Tông, ta và ngươi không nên truy đuổi, tránh mắc phải mai phục của kẻ địch, huống hồ thời gian hẹn với Triệu sư huynh cũng sắp đến rồi, chúng ta hay là tiếp tục lên đường vậy." Người này lên tiếng nhắc nhở.
"Sư đệ nói có lý, chỉ có điều những kẻ này rõ ràng vì tiểu tử Liễu Minh mà tới, lại không rõ trắng đen đổ hết lên người ta, thật là có chút khó chịu." La Thiên Thành sau khi hừ một tiếng, liền dừng bước đáp lời.
Thanh niên áo lam kia sau khi khuyên giải vài câu liền cùng La Thiên Thành tiếp tục lên đường.
...
Sau nửa canh giờ, dưới chân núi tuyết, tại tầng cao nhất thuộc kiến trúc do Ma Huyền Tông tạm thời thiết lập, ngoài cửa một gian mật thất đen kịt, hai bóng đen bỗng lóe lên, vội vã quỳ một chân trên đất hướng về cửa lớn mật thất.
"Bẩm báo trưởng lão, chúng ta mai phục Liễu Minh thất bại, kẻ này..."
Còn chưa dứt lời, một luồng linh áp mạnh mẽ từ trong mật thất quét ra đem thân thể hai gã nam tử căng phồng lên, "Phanh" "Phanh" hai tiếng liền bạo thể mà chết, hóa thành máu tanh tung tóe khắp nơi.
"Các ngươi là một lũ vô dụng, Liễu Minh kia hơn hai mươi năm khi còn là tu sĩ Ngưng Dịch Kỳ đã mang thực lực Hóa Tinh, đến nay đã nhiều năm như vậy chắc hẳn thực lực lại tăng lên không ít, chỉ dựa vừa đám phế vật các ngươi bố trí mai phục đã nghĩ đánh chết được hắn thật sự không thể buồn cười hơn. Những kẻ ngu xuẩn như vậy bổn tọa còn giữ lại làm gì." Một âm thanh già nua từ trong mật thất truyền ra.
"Bất quá, dùng bọn hắn thăm dò qua cũng tốt, xem ra khi Thiên Môn hội chính thức bắt đầu phải để cho Long Hiên đích thân ra tay với Liễu Minh này, như thế mới có thể vì Tôn nhi của ta báo thù."
Một tràng cười nham hiểm qua đi, trong mật thất liền lặng ngắt như tờ.
...
Gần nửa ngày sau, trong đại sảnh Thiên Môn trao đổi hội.
Trải qua mấy canh giờ tấp nập kẻ đến người đi, cao trào dĩ nhiên đã qua, nhân số đã không còn được một phần ba so với ban đầu, chỉ còn một số đệ tử đang tranh thủ thời gian còn lại đổi lấy vật cần thiết cho bản thân.
Dù sao nơi này cũng tụ tập hầu như tất cả môn phái lớn đến từ Trung Thiên đại lục, đệ tử tinh anh các gia tộc cũng đều tụ tập, tài nguyên phong phú vượt xa quy mô phường thị hoặc đấu giá hội bên ngoài có thể đạt đến.
Lúc này, tại một gian phòng nhỏ tối tăm mờ mịt, Liễu Minh đang vuốt ve ba chiếc bình nhỏ xanh biếc trong tay.
Phía trên bình nhỏ, một phù lục màu vàng mơ hồ lóe Linh quang mà trong mỗi bình đều tồn tại hư ảnh thú con nhỏ xíu.
Cẩn thận quan sát có thể thấy một Hải mã loại nhỏ màu xanh, một con thỏ toàn thân óng ánh như tuyết trắng cùng một con rắn nhỏ toàn thân đỏ thẫm.
Trước mặt hắn, một thanh niên Yêu tộc khỏe mạnh kháu khỉnh thân trên trần trụi đang ngồi ngay ngắn, gắt gao nhìn chằm chằm vào viên đan dược màu trắng kẹp giữa hai ngón tay y.