Ma Thiên Ký

Chương 845: Núi Thanh Cương



Dịch giả: Dionysus

Liễu Minh cung kính nhận lấy, sau đó đánh giá quan sát sơ qua, chỉ thấy một mặt lệnh bài vẽ một con quái thú có tướng mạo kỳ lạ, thân thể thon dài, sau lưng có cánh, hình dáng có vài phần tương tự như Kỳ Lân trong lời đồn, mặt còn lại khắc một đồ án có bảy ngôi sao sắp thành hai hàng, hàng trên có ba ngôi sao, hàng dưới có bốn, dường nhu ẩn chứa một ý nghĩa đặc biệt nào đó.

Liễu Minh không tiện suy nghĩ nhiều, hắn cẩn thận đem lệnh bài thu vào Tu Di Giới.

Lệnh bài này xem ra còn quan trọng hơn cả hai kiện bí bảo bên trong Trữ Vật Phù của hắn.

Đa tạ sư tôn tương trợ, đệ tử tuyệt đối sẽ không làm ngài thất vọng, nhất định sẽ đột phá thành công tiến vào Giả Đan kỳ.” Liễu Minh nghiêm nghị thi lễ một cái.

“Ngươi có tâm niệm kiên định thế này thì rất tốt, nhưng cũng phải giữ tâm tính thật vững vàng, như vậy mới có lợi cho việc đột phá bình cảnh. Nếu như ở Âu Dương thế gia gặp phải việc gì thật sự không thể giải quyết được, hãy thúc dụng tấm phù lục này.” Âm Cửu Linh hơi do dự một chút, sau đó lấy ra một tấm phù lục màu vàng nhạt, sắc mặt hết sức nghiêm trọng đưa cho Liễu Minh.

“Đệ tử sẽ nhớ kỹ.”

Liễu Minh nhìn thấy thần sắc của Âm Cửu Linh trịnh trọng như vậy, lẽ nào lại không biết giá trị của tấm phù lục này nên y vội vàng trân trọng thu lấy.

Phía trên tấm linh phù màu vàng này chỉ có vài đạo phù văn đơn giản, trông không gì bắt mắt, giống như là một tấm phù lục truyền tin mà thôi.

“Chẳng lẽ tấm phù này là phù lục truyền tin của một đại nhân vật trong Âu Dương thế gia…”

Liễu Minh âm thầm suy đoán, nhưng thấy Âm Cửu Linh không giải thích tác dụng của tấm phù nên hắn cũng không tiện hỏi thăm.

“Tốt rồi, bây giờ ngươi có thể lui!” Âm Cửu Linh khoát tay, nhàn nhạt nói.

Liễu Minh cúi người thi lễ rồi xoay người lui ra.

Nửa tháng sau, một đạo độn quang hình chu thuyền đỏ thẫm vạch ngang phía chân trời như sao xẹt, đây là Liễu Minh trên đường đi tới Âu Dương thế gia.

Những nơi hắn đi qua, phía dưới là một mảnh núi rừng trải dài cùng bình nguyên xanh thắm mênh mông, rất hiếm thấy dấu chân người qua lại.

Nơi đây đã là Tề Quốc thuộc trung phần của Trung Thiên Đại Lục.

Mục đích của Liễu Minh lần này là Âu Dương thế gia ở tại Thần Quốc, cách nơi đây còn hơn vạn dặm. Từ Vạn Linh sơn mạch phải vượt qua hơn mười quốc gia lớn nhỏ của phàm nhân.

Trung Thiên Đại Lục là nơi nhân tộc sinh sôi nảy nở, diện tích bao la bát ngát, nhưng nơi các tu sĩ chọn để tiềm tu, sinh hoạt chỉ chiếm một bộ phận rất nhỏ, các nơi khác vì linh khí mỏng manh nên dĩ nhiên rất ít tu sĩ nguyện ý tới đó thường trú.

So với Đại Huyền quốc ở đảo Vân Xuyên trước kia có phần không giống, các quốc gia của phàm trên đại lục Trung Thiên có quan hệ chặt chẽ với các tông môn tu sĩ, rất nhiều hoàng thất kỳ thật là do các đại tông phái cùng các gia tộc âm thầm phù trợ, thậm chí có thể là bàng chi của một gia tộc nào đó.

Trong Bát đại thế gia có hai gia tộc có chi thứ là hoàng thất ở quốc gia của phàm nhân trên Trung Thiên Đại Lục.

Tuy Âu Dương thế gia không phải là hai gia tộc trên, nhưng tại Thần quốc cũng có quan hệ rất chặt chẽ.

Liễu Minh khống chế Đái Nguyệt Ngọc Chu một đường đi đến, ngày đêm không ngừng nghỉ, hắn cũng không tiếc linh thạch để truyền tống vài lần, nhưng lúc này cũng chỉ được chưa đến một phần ba lộ trình.

Vào một ngày, trong lúc hắn đang thúc dục Phi Chu thì bên trong Dưỡng Hồn Đại bỗng nhiên truyền ra một hồi bạo động bất an.

Liễu Minh trong lòng khẽ động, Dưỡng Hồn Đại kia là của Phi Lâu.

“Phi Nhi, ngươi bị làm sao vậy?” Liễu Minh phủ một tay lên phía trên túi, thông qua tâm thần liên hệ vội vàng hỏi.

“Chủ nhân, ta cũng không rõ lắm, không biết vì sao ta lại cảm thấy một cảm giác kỳ lạ làm tim đập nhanh hơn.” Từ bên trong truyền ra âm thanh bất an của Phi Lâu.

Liễu Minh sau khi nghe xong liền nhướng mày suy nghĩ, sau đó bỗng nhiên đánh một đạo pháp quyết lên phi chu.

Độn quang của Đái Nguyệt Ngọc Chu lập tức chậm lại.

Lúc này, Liễu Minh đem thần thức phóng ra khắp bốn phía.

Cốt Hạt và Phi Lâu không phải là những linh sủng bình thường, thậm chí về phương diện linh giác so với thần thức của hắn còn linh mẫn hơn một phần, nếu Phi Lâu đã nói như vậy chắn hẳn không phải là bắn tên không đích.

Chẳng lẽ lại có người đang mai phục tập kích hắn?

Sự tình hai người Kim Ngọc Tông lừa gạt, bất ngờ đánh lén hắn lúc trước vẫn còn rõ trong tâm thức, hơn nữa Vô Quang Lão Tổ của Ma Huyền Tông còn phát ra Ma Huyền Lệnh đối với hắn.

Nhưng sau khi Liễu Minh thả thần thức dò xét trong phạm vi vài chục dặm chỉ phát hiện một thành nhỏ bình thường có linh khí mỏng manh của phàm nhân.

Địa phương như thế, theo lý mà nói tự nhiên không tồn tại tu sĩ cấp cao.

Nhưng hắn không vì vậy mà buông thả, tiếp tục dùng thần niệm dò di xét lại mấy lần, nhưng vẫn không phát hiện điều gì khác thường.

Liễu Minh trầm ngâm một chút, sau đó vỗ một tay vào Dưỡng Hồn Đại bên hông, đem Phi Lâu phóng ra.

Một luồng khí đen cuồn cuộn thổi ra, sau đó hóa thành một gã đồng tử áo xanh lục.

“Chủ nhân, cảm giác này giống như … là từ dưới đất truyền tới, hình như có một loại liên hệ gì đó với ta, hơn nữa loại liên hệ này lại rất quan trọng.” Không đợi Liễu Minh mở miệng, sau khi động đậy mũi vài cái có vẻ như ngửi được điều gì, khuôn mặt của Phi Nhi liền có chút thần sắc mê man.

Sắc mặt của Liễu Minh hơi đổi, tựa hồ như đang trầm ngâm suy nghĩ.

Tuy hắn nóng lòng đi đến Âu Dương thế gia, nhưng Phi Lâu là linh sủng trọng yếu của hắn, nên tự nhiên không thể bỏ qua cảm giác của nó.

Sau khi cân nhắc một chút, hắn liền thúc dục pháp quyết, đem Đái Nguyệt Ngọc Chu hạ xuống.

Ở không xa phía trước là tòa thành nhỏ của phàm nhân, vì không muốn mọi người chú ý nên Liễu Minh đem phi chu đáp xuống ở một cánh rừng phong thưa thớt ở gần đấy.

Hồng quang lóe lên, hắn đã thu lại phi chu, rồi giẫm chân hóa thành một đám mây đen, chớp động vài cái đã ra khỏi rừng cây chỉ còn cách thành nhỏ trên một ngọn núi thấp hơn vài trăm trượng.

“Đây là…”

Lúc trước ở trên không trung, hắn không có cảm giác gì, nhưng lúc này ở trên mặt đất Liễu Minh lại cảm nhận được bên trong lòng đất ẩn chứa âm sát chi khí rất đậm đặc.

Liễu Minh đứng trên mặt đất, trong miệng lầm rầm niệm vài câu chú ngữ, lập tức một vòng ánh sáng màu đen từ trong tay hắn cuộn ra, rồi nhanh chóng biến mất vào trong lòng đất.

Lúc này trong mắt hắn bỗng mơ hồ nổi lên một vầng hào quang đen kịt.

Đây là thần thông U Minh Sưu Hồn Thuật, do hắn trong thời gian bế quan mười năm nghiên cứu từ Long Hổ Minh Ngục Công tìm hiểu được bí thuật mới này.

Bí thuật này không phải là bí thuật có tính công kích, chỉ là có thể phát hiện chấn động linh lực ở xung quanh, dù cho chấn động cực kỳ yếu ớt cũng có thể cảm giác được.

Long Hổ Minh Ngục Công là loại công pháp quỷ đạo, nên đối với những chấn động có thuộc tính âm thì khả năng dò xét cũng tăng lên vài phần.

Lại nói tiếp, U Minh Sưu Hồn Thuật vốn không phải là thuật dò xét bình thường như vậy, mà nó là một bí thuật truy tung rất ảo diệu.

Dựa theo điển tịch Long Hổ Minh Ngục Công ghi lại, một khi thuật này tu luyện tới cảnh giới cao nhất, chỉ cần đối phương lưu lại một chút pháp lực thì dù cách xa nghìn dặm cũng có thể dò xét được phương vị đại khái của đối phương.

“Là ở hướng Đông…”

Ánh sáng đen âm u trong mắt Liễu Minh tán đi, rồi hắn từ từ ngẩng đầu quan sát chăm chú ở phía xa xa của hướng đông.

Ở phía đông có một ngọn núi, quan sát kỹ bầu trời ở phía trên hắn cảm thấy một cảm giác âm trầm, đám mây trên không trung có vẻ như bị nhiễm một tia ảm đạm âm u, tựa như bầu trời trước cơn mưa.

“Phi Nhi, ngươi cảm thấy dị tượng khí tức phải chăng là từ hướng đông truyền tới?” Liễu Minh quay lại hỏi đồng tử đang đứng phía sau.

Phi Lâu nghe vậy lập tức nhắm mắt lại, sau một lúc dò xét rồi mở hai mắt trả lời:

“Chủ nhân minh giám, quả là từ hướng này truyền tới.”

Liễu Minh im lặng gật đầu, sau khi cân nhắc thoáng qua hắn không trực tiếp bay về phía ngọn núi có âm lực hội tụ ở hướng Đông mà lại đi về phía cửa thành. Vừa đi hắn vừa khẽ vẫy tay, lập tức Phi Nhi hóa thành một đạo ánh sáng đen bay vào Dưỡng Hồn Đại bên hông của hắn.

Cùng lúc đó, hắc khí quanh thân hắn tuôn ra, khuôn mặt lưu chuyển một hồi, sau đó bỗng nhiên biến thành một khuôn mặt xa lạ đen sì.

Mặc dù Liễu Minh chỉ dò xét đại khái vị trí của âm lực, nhưng hắn nghĩ điều này cực kỳ không đơn giản, với thực lực của Phi Lâu mà còn cảm thấy hồi hộp lo lắng thì dĩ nhiên sự tình ở đó không thể đoán trước như thế nào, không khéo lại đánh rắn động cỏ.

Thành ở dưới núi rất nhỏ, tường thành chỉ là những tảng đá lớn thô sơ xếp lên, bên trong có hơn ngàn hộ, chỉ có một con phố chính nối liền từ đông qua tây, xem ra không có bao nhiêu sinh khí, nói là thành nhỏ có vẻ không hợp, chỉ là một trấn nhỏ mà thôi.

Lúc nãy ở trên không trung dùng thần thức quét qua, Liễu Minh phát hiện xung quanh thành hơn mười dặm đều hoang vu, mặc dù thổ nhưỡng ở đây cũng không có vẻ cằn cỗi, nhưng chẳng biết tại sao lại có ít người sinh sống như vậy.

Liễu Minh tùy ý đi một vòng trong thành, sau đó từ trong tay áo huyễn hóa ra mấy khối ngân lượng, rồi đi vào một tửu lâu trên phố chính.

Lúc này đang giữa trưa, nhưng sinh ý của tửu lâu cũng không quá tốt, chỉ có hai ba bàn có khách, Liễu Minh chọn một bàn ở gần cửa sổ rồi ngồi xuống.

“Vị khách quan này muốn dùng gì ạ?” Một tên điếm tiểu nhị liền nhanh nhảu chào mời.

Liễu Minh trong tâm khảm bỗng dâng lên một cảm xúc khó tả, đã thật lâu hắn chưa từng thưởng thức mùi vị của nhân gian rồi, lúc này chẳng biết tại sao lại có một cảm giác muốn nếm thêm lần nữa.

Hắn không kiềm chế cỗ dục vọng này mà tùy ý chọn vài món nhẹ, cả chay lẫn mặn, sau đó gọi thêm một bình thanh tửu.

Sau khi nếm qua mấy miếng, hắn thấy mùi vị thức ăn của tửu lâu có vài phần đặc thù của địa phương, riêng rượu ở chỗ này khi uống vào thì thấy cổ họng mát lạnh, hương vị đậm đà ngọt lịm, mùi vị còn hơn những loại linh trà, linh tửu mà hắn đã thưởng thức trước kia.

“Xem trang phục thì khách quan là người ở xứ khác đến, gần đây những người ở nơi khác đến Thanh Tước Thành của chúng ta ngày càng hiếm. Nhưng nhắc đến Bách Lý Túy của chúng ta thì trong vòng nghìn dặm đều phải công nhận là đệ nhất tửu! Hôm nay trùng hợp là ngày đầu tháng nên mới có rượu để bán, nếu ngài đến muộn mấy ngày thì không thể được thưởng thức loại rượu đặc sản này của chúng ta.” Điếm tiểu nhị đứng ở một bên thấy thần sắc say mê của Liễu Minh lập tức tươi cười nói.

“Hử? Vì sao lại như thế?” Liễu Minh bỗng cảm thấy một chút hứng thú nên hỏi lại.

“Bách Lý Túy này là loại rượu dùng Thanh Quất quả trên Thanh Cương Sơn ở cách đông thành hơn hai trăm dặm mà chế luyện thành, nhưng vì loại Thanh Quất này sản lượng rất ít vậy nên loại thanh tửu này chế luyện được rất ít, toàn bộ bên trong thành cũng chỉ có riêng bổn điếm mới có thể cung ứng loại mỹ tửu này.” Điếm tiểu nhị một hồi giải thích, trong lời nói có chút ý tự hào.

Liễu Minh nghe vậy trong lòng khẽ động, nguồn gốc của âm khí chính là cách hai trăm dặm về phía đông của thành này.

Hắn liền tùy ý nói:

“Quả thật tại hạ chưa từng nghe qua Thanh Quất Quả, nhưng loại thanh tửu này đúng là tuyệt vời, không biết Thanh Cương Sơn cụ thể ở đâu để tại hạ có thể đến đó mở mang kiến thức một phen, được chăng?”

Điếm tiểu nhị nghe lời này, sắc mặt liền biến đổi một lần nữa, hướng về phía Liễu Minh khoát tay nói:

“Khách quan, tuyệt đối không thể đi Thanh Cương Sơn được đâu!”

“Vì sao như vậy? Hay là trên núi có sài lang hổ báo gì đó?” Liễu Minh thản nhiên nói.

“Ái cha, nếu như chỉ là mấy con dã thú thì không nói làm gì! Người ở đây gọi nơi đó là Thanh Sát Khẩu, quanh năm đều có sương mù bao phủ, chỉ vẻn vẹn có mấy ngày giữa tháng thì sương mù bớt đi chút ít, nhưng dù vậy cũng chỉ có người ở thung lũng Diệp gia mới có thể đi đến phía bên ngoài hái chút ít Thanh Quất Quả thôi, còn những người khác thì chỉ có đi mà không có về.” Vẻ mặt của điếm tiểu nhị có chút sợ hãi.

“À, có chuyện như vậy nữa sao, tại hạ rất muốn nghe thêm một chút về điều này.” Liễu Minh khẽ nhướng mày cười cười nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.