Ma Thiên Tiền Truyện

Chương 28: Hung đảo thiên (28)



Lão giả họ Vân gương mặt vẫn còn chút đỏ ửng, ánh mắt như đao, lạnh lùng nhìn Liễu Minh.

"Hai vị bang chủ, dựa theo ước định mà hai người vừa nói thì thứ này sẽ thuộc về ta có phải không?" Liễu Minh thản nhiên đối mặt với ánh mắt hai người, cúi xuống nhặt thanh đoản kiếm của đại hán áo đen, lạnh nhạt nói.

"Nếu như Liễu huynh đệ đánh chết người này, vậy thì đương nhiên có thể lấy toàn bộ những vật trên người y." Ánh mắt Thượng bang chủ hiện chút tinh quang, chợt khẽ cười nói.

"Đa tạ bang chủ." Liễu Minh vuốt nhẹ thân kiếm một lát rồi mới cẩn thận cất vào túi bên hông.

Thượng Bang chủ liếc Liễu Minh một cái rồi quay người chạy sang các chiến đoàn khác, lão giả họ Vân và hai bang chúng Hạc Pha Đường Bang cũng lạnh lùng nhìn hắn vài lần rồi mới đi ra.

Khi thấy mấy người này đi xa, Liễu Minh mới thở dốc một hơi, sắc mặt tái nhợt đi. Một kích đánh chết đại hán áo đen vừa rồi, hắn đã vận dụng bí thuật kích phát tiềm năng, lúc này chỉ cảm thấy toàn thân vô cùng đau nhức, có lẽ sự cắn trả đã bắt đầu diễn ra. Cũng may trong cơ thể hắn đã hình thành Nguyên lực, bây giờ một dòng khí xanh biếc đang chầm chậm chảy xuôi trong các kinh mạch hắn, làm giảm bớt sự đau đớn do cắn trả tạo ra. Chậm rãi hít thở vài cái, sắc mặt hắn mới hồng hào lên một chút. Tiếp đó, hắn khẽ động thân mình, chạy về hướng một nhóm người khác.

Đại hán áo đen vừa chết, những giáp sĩ còn lại đã không còn chút ý chí chiến đấu nào cả, dưới công kích của đông đảo tù phạm Hung Đảo, lần lượt từng người một ngã xuống.

Thượng bang chủ rút đoản thương ra khỏi ngực một tên giáp sĩ. Lúc này, trên bờ biển đã không còn mấy người còn sống nữa. Chém giết liên tục như vậy, tới tù phạm Hung đảo cũng chỉ còn lại sáu bảy mươi người mà thôi.

"Thắng rồi! Chúng ta đã đoạt được thuyền Ô Mộc!" Trên mặt một tên tù phạm ngẩn ngơ một chút rồi lập tức lộ ra nét vui sướng. Niềm hân hoan mau chóng lan ra khắp những tên tù phạm, trong phút chốc, đám tù phạm sống sót hoan hô vang cả bãi biển. Thượng Bang chủ, lão giả họ Vân và Độc Nhãn Long cũng nhìn nhau, trong mắt lộ nét hưng phấn. Có thuyền Ô Mộc, tức là bọn họ đã có thể trở về thế giới bên ngoài, không cần cả ngày lo lắng hãi hùng trên Hung Đảo này nữa, cũng không cần sống trong chém giết nữa.

Trong mắt Liễu Minh cũng hiện nét vui mừng, thế nhưng hắn vẫn có thể kiềm chế, hít một hơi thật sâu, mắt nhìn hai chiếc thuyền Ô Mộc đang neo gần đó, sắc mặt chợt biến đổi.

"Không tốt, trên thuyền có người!" Chẳng biết từ lúc nào, từ trên thuyền Ô Mộc bỗng bốc lên từng đợt khói xanh và ánh lửa mờ mờ đang nhen nhúm.

"Có người đốt thuyền!" Sắc mặt Liễu Minh đại biến, thân hình khẽ động, lao như bay tới một chiếc thuyền.

Tiếng hoan hô im bặt lại, đám tù phạm cũng thấy ánh lửa trong thuyền, sắc mặt ai nấy tái mét đi.

"Nhanh, nhanh!" Lão giả họ Vân gấp giọng thúc giục, trên mặt tràn đầy lo lắng, đám tù phạm cũng vô cùng sợ hãi chạy thục mạng về hai chiếc thuyền Ô Mộc. Thân ảnh Liễu Minh như một làn khói xanh, chỉ nhấp nhô mấy cái đã nhảy lên một chiếc thuyền gần đó, chỉ thấy tình cảnh nơi đó làm hắn giật mình.

Lúc này, trong khoang thuyền tràn ngập khói mù, một nam tử áo xám tay cầm thùng gỗ, đang liên tục đổ một loại chất lỏng màu đen vào trong khoang thuyền. Ngọn lửa bén vào chất lỏng màu đen, mau chóng lan ra, đã bắt đầu cháy tới cột buồm.

"Dừng tay!" Liễu Minh giận dữ, cực nhanh vọt tới trước người nam tử áo xám.

Nam tử áo xám ngẩng đầu nhìn Liễu Minh, nhưng không thèm thay đổi, vẫn tiếp tục đổ dòng chất lỏng màu đen xuống sàn thuyền.

Liễu Minh trong lòng rùng mình, vung tay lên, đoản kiếm trong tay nhanh như chớp ném tới. Nam tử áo xám linh hoạt giơ thùng gỗ ngăn trước người, đoản kiếm 'Phập' một tiếng đã đâm phải thùng gỗ. Thấy vậy, nam tử áo xám mặt không chút biểu tình, tay vung thùng gỗ, một đám chất lỏng đen thui liền bắn vào người Liễu Minh.

Một mùi gay mũi truyền tới.

"Dầu hỏa!" Nhận ra dòng chất lỏng này, Liễu Minh giật mình hoảng sợ. Bây giờ xung quanh hắn đã ngập trong biển lửa, nếu như hắn lại bị giội dầu hỏa, kết cục chỉ còn đường chết. Hắn cúi người lăn sang một bên, tay phải rung lên, cốt đao đã hóa thành một bóng trắng bắn ra, vèo một tiếng đâm thẳng qua bàn tay nam tử áo xám. Đối phương dường như không ngờ động tác của Liễu Minh lại linh hoạt tới vậy, thùng gỗ trong tay lập tức rơi xuống khoang thuyền.

"Chết đi!" Liễu Minh nhảy lên, tay phải cầm đoản kiếm của đại hán áo đen, đâm về hướng cổ họng nam tử áo xám. Bây giờ thuyền Ô Mộc đang bốc cháy, không còn thời gian cho hắn giao đấu với nam tử kia nữa, phải tốc chiến tốc thắng, nghĩ vậy, Liễu Minh lập tức dùng kiếm pháp mà hắn khổ luyện lâu nay, đâm qua yết hầu đối phương. Tay phải huy động đoản kiếm, đồng thời Nguyên Khí trong cơ thể hắn cũng không tự chủ mà chuyển động liên tục, một dòng nhiệt lưu lập tức theo cánh tay của hắn đổ vào trong đoản kiếm. Trên đoản kiếm chợt hiện ra mấy đường vân đỏ như máu, hàn quang lóe lên, một đạo khí mang vô hình lập tức bắn ra. Cổ họng nam tử áo xám liền hiện ra một vết rách, hai mắt y lồi ra rồi cả người ngã xuống đất, chỉ kịp vùng vẫy mấy cái đã không còn chút sinh cơ nào nữa.

"Vừa rồi là chuyện gì xảy ra? Phù Khí này tại sao. . ." Liễu Minh cực kỳ kinh ngạc nhìn thi thể nam tử áo xám rồi lại liếc sang đoản kiếm trong tay.

"Chẳng lẽ nhiệt khí trong cơ thể ta đã kích phát lực lượng của Phù Khí này sao?" Nghi vấn này chỉ thoáng qua đã bị hắn ném ra sau đầu, cổ tay rung lên, cốt đao đã bay về tay. Một khắc sau, hắn tranh thủ thời gian cởi quần áo ngâm nước biển, dốc sức liều mạng dập lửa trong khoang thuyền.

"Nhanh cứu hoả!" Lúc này, đám tù phạm đã leo lên thuyền Ô Mộc, thấy tình cảnh trước mắt, liền cởi quần áo thấm nước dập lửa, số còn lại thì mau chóng tìm thùng gỗ, cố gắng cứu hỏa. Cũng may mà thế lửa trên thuyền cũng không lan ra, xung quanh lại tràn đầy nước biển nên lửa rất nhanh đã được dập tắt, thuyền không bị tổn hại nhiều, có điều cột buồm đã bị đốt trụi mà thôi. Nhưng chiếc thuyền còn lại lại không được may mắn như thế, lửa bén lên thân thuyền làm cho đám tù phạm không cách nào lên cứu hỏa được.

"Chúng ta tổng cộng chỉ có hơn sáu mươi người, có một chiếc thuyền là đủ rồi." Lão giả họ Vân và đám người Thượng Bang chủ lập tức leo lên thuyền, thấy thân tào không có chuyện gì mới nhẹ nhàng thở ra một hơi nói.

Mọi người hai mặt nhìn nhau, đều thầm hô may mắn. Nếu như chiếc thuyền này bị thiêu hủy, bọn họ thực sự là chết không nhắm mắt.

Lão giả họ Vân đi tới cạnh thi thể nam tử áo xám, kiểm tra thân hình y một chút rồi cau mày lại.

Liễu Minh hơi trầm ngâm, kể lại chuyện đánh chết người này ra sao, đương nhiên hắn không kể chuyện xảy ra với Phù Khí.

"Người này có lẽ là tử sĩ nước Đại Huyền được Hình Bộ bồi dưỡng, theo tàu vận lương tới nơi này. Khi thấy chúng ta đoạt thuyền ô Mộc thì lập tức ra tay thiêu thuyền." Lão giả họ Vân tìm thấy một hình xăm màu đen trên cánh tay y, thở dài một hơi nói.

Liễu Minh nghe vậy nhẹ gật đầu, nhưng trong nội tâm lại thầm giật mình.

Tuy rằng có chút sự cố, nhưng cuối cùng bọn họ vẫn lấy được một chiếc thuyền Ô Mộc, tuy rằng buồm đã bị đốt cháy, thế nhưng vẫn có thể sử dụng được. Đối với đám tù phạm Hung Đảo trải qua muôn vàn đau khổ thì chuyện nhỏ này thực sự là chẳng coi vào đâu cả. Có điều trận hỏa hoạn vừa rồi đã thiêu hơn nửa lượng lương thực trên thuyền, chỉ còn một ít mà thôi.

"Bây giờ hãy đi lấy nước trong đến đây đi. Lấy nhiều một chút!" Độc Nhãn Long ra lệnh.

Bờ biển này cách Hạc Pha Đường Bang gần nhất, thế nên y liền tự mình đưa mười tên tù phạm xuống thuyền, tới nơi đóng quân lấy nước trong. Còn về lương khô thì lúc trước đám giáp sĩ đã chuyển không ít xuống dưới nên không bị thiêu chút nào. Lúc này, đám tù phạm đang sửa sang lại chiếc thuyền, đồng thời tới rừng cây bên cạnh chặt xuống một ít làm mái chèo.

Trên thuyền chỉ có tám mái chèo, quả thực là không đủ.

"Cuối cùng cũng có thể rời khỏi cái nơi quỷ quái này rồi!" Thượng Bang chủ đứng trên đầu thuyền, nhìn ra mặt biển.

Lão giả họ Vân cũng cảm khái không thôi, đang muốn nói chuyện. Đột nhiên toàn bộ Hung Đảo chợt chấn động, mặt đất vỡ ra, nước biển sôi trào, cuộn lên từng cơn sóng lớn.

"Thế nào. . ." Mọi người trên thuyền cố gắng ôm lấy những thứ xung quanh, thuyền Ô Mộc cũng theo cơn giận dữ của biển, lắc lư liên tục.

"A!" "A!" Mấy tiếng kêu thảm thiết liên tục truyền tới.

Đám người Độc Nhãn Long về đảo lấy nước và một số tù phạm dưới thuyền Ô Mộc đều liều mạng chạy về hướng thuyền, thế nhưng dưới cơn giận dữ của trời đất, con người trở nên vô cùng nhỏ bé, chỉ trong phút chốc đã bị mặt đất chôn vùi.

"Không!" Trong mắt Độc Nhãn Long tràn ngập nét không cam lòng, mặt đất dưới chân y đột nhiên rạn nứt, cả người bị chôn sống vào bên trong.

"Hung đảo sắp chìm! Mọi người mau thả thuyền!" Thượng Bang chủ tóm lấy dây mỏ neo, cố sức kéo lên.

Thế nhưng mỏ neo thuyền cũng bị mắc vào một khe nứt, khóa sắt như một bàn tay khổng lồ, níu chặt lấy thuyền Ô Mộc, muốn kéo theo tất cả mọi người xuống địa ngục.

Liễu Minh cũng ôm chặt lấy cột buồm, trong đôi mắt nhìn về hướng Hung đảo hiện lên nét sợ hãi.

Lúc này cây cối trên đảo liên tiếp đổ xuống, khắp nơi hiện ra vô số vết nứt, mặt đất vỡ ra từng mảnh, những âm thanh của sự hủy diệt bao trùm toàn bộ hòn đảo. Trên đảo, vô số dã thú, Yêu thú, phi cầm gầm lên thảm thiết, cố sức chạy trốn, thỉnh thoảng lại có con bị những cây đổ thụ đè phải, lập tức biến thành thịt nát, lại bị đám thú đằng sau chạy tới dẫm đạp lên, những mảnh thịt nát xen lẫn chút tơ máu và đất cát bị cuốn đi khắp nơi.

Bầu trời mau chóng bị bao phủ bởi mây đen, lát sau đã trút xuống một màn huyết vũ, tạo ra một cảnh tượng đáng sợ như tận thế.

Lúc này nếu còn ở trên đảo thì chỉ còn con đường chết, chỉ có tranh thủ thời gian rời xa Hung đảo này mới còn một chút đường sống.

"Tránh ra!" Lôi Mãnh cầm một cái rìu to, gạt Thượng Bang chủ ra, 'Keng!" một tiếng đã chém vào khóa sắt. Chỉ thấy tia lửa bắn ra bốn phía, chiếc khóa to như cánh tay đã bị chặt đứt.

"Tốt, mau chèo thuyền rời khỏi nơi này!" Thượng bang chủ ôm một mái chèo gầm lên.

Đám tù phạm thấy vậy cũng cố gắng ổn định thân thể, tóm lấy một mái chèo gần mình rồi liều mạng chèo thuyền.

Lúc này, trên mặt biển đã hiện ra vô số cột nước. Cũng may mà thuyền Ô Mộc đã đi được một quãng nên cũng không bị ảnh hưởng nhiều. Trên mặt biển, chợt hiện ra một vòi rồng cực lớn, phát ra âm thanh như dã thú gầm rú, làm cho người nghe run sợ.

"Đừng bị chúng ảnh hưởng! Chèo nhanh lên!" Lão giả họ Vân tuy rằng tuổi già nhưng cũng chen vào đám người, bắt đầu chèo thuyền.

Cuối cùng dưới sự hợp lực của mọi người, thuyền Ô Mộc đã vượt qua giai đoạn nguy hiểm nhất, từ từ rời khỏi Hung đảo. Tuy rằng nước biển xung quanh vẫn đang cuồng bạo, thế nhưng thân thuyền đã từ từ bình ổn lại.

"Bây giờ còn chưa an toàn! Tiếp tục chèo!" Lão giả họ Vân tiếp tục thúc giục.

Dưới sự hợp lực của mọi người, thuyền Ô Mộc cho dù không có buồm nhưng vẫn mau chóng rời khỏi hải vực Hung Đảo.

"Nhìn Hung đảo kìa!" Một tên tù phạm chỉ về hướng Hung đảo, ánh mắt lộ nét sợ hãi.

Mọi người ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy lúc này trên mặt đất Hung đảo đã hiện ra hơn mười khe hở, mặt đất không những không sụp xuống mà còn giống như bị một cự nhân xé ra làm mấy mảnh. Mấy ngọn núi cao cũng như bị ai đó bẻ đôi, nước biển tràn vào. Cột nước trong lòng khe hở dâng lên, đẩy mấy ngọn núi đổ lên, rồi lại rơi xuống biển bắn ra vô số bọt nước.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.