Ma Thú Lãnh Chúa

Chương 291: Âm hồn bất tán



Nếu nói, An Tháp Lợi Á còn trẻ như vậy đã có thể biến thành Lôi điểu vương cửu giai, vậy Dương Lăng không mất chút sức lực nào mà lấy được thắng lợi, càng khiến mọi người rung động không thôi.
Mặc dù sớm nghe nói qua thực lực của Lĩnh chủ Dương Lăng thâm sâu khôn lường, nhưng không ai có thể ngờ được hắn lại cường đại đến mức như vậy.
Chỉ triệu hai con Ma thú ra là có thể giết chết một con Lôi điểu vương, vậy nếu triệu Ma thú đại quân ra, vậy thì ??
"Sách sách, lợi hại, nếu ta có một nửa bản lãnh của Lĩnh chủ đại nhân, thật là tốt biết bao"
"hắc hắc, chết đi, làm người không thể quá tham lam. Chỉ cần có một con Hạt Sư vương làm chiến sủng, thì sẽ có bản lãnh kiếm được rất nhiều Tinh tệ, thậm chí đạt được tước vị"
Nhìn Thú một sừng và Hạt Sư vương cường đại bên cạnh Dương Lăng, mọi người đều hưng phấn bàn tán. Nhất là vài tên Thợ săn vừa gia nhập Công hội, nghĩ đến tương lai có cơ hội có được Liệp ma tạp phiến, có một con Hạt Sư vương làm chiến sủng, trong lòng vô cùng kích động.
"Hết rồi, tất cả đã hết rồi"
Mọi người vô cùng hưng phấn, chỉ có một mình bà chủ quán rượu lại khóc lóc. Nhìn đám bàn ghế vỡ nát, rượu ngon thì vỡ tan thành, lòng nàng như bị cắt thành mảnh vụn.
Những năm gần đây, nàng rất vất vả mới kiếm được một khoản. Nghe nói Ma thú lĩnh tiền đồ rộng lớn, khắp nơi trên Lãnh địa đều là Tinh tệ, nàng cắn răng bỏ ra tất cả Tinh tệ mở một quán rượu. Vì giảm bớt chi phí, nàng sử dụng loại gỗ bình thường nhất làm ghế, chỉ là dát một tầng gỗ sơn ở bên ngoài mà thôi; vì kiếm tiền, nàng vắt hết óc, không sợ mất thể diện của bà chủ, tự mình chiêu đãi phục vụ khách.
Đáng tiếc, tất cả đều đã hết.
Sau một trận kịch chiến, nhìn bàn ghế vỡ nát, tất cả rượu đều bị đập vỡ, ngay cả tường và mặt đất mới trang trí không lâu cũng bị đạp tan thành từng cái hố, cái hầm.
Mấy tên Đức Lỗ Y bị giam vào đại lao, tìm bọn họ đòi tiền bồi thường hiển nhiên không có khả năng, nắm kẻ có tóc chứ ai lại túm kẻ trọc đầu. Nhưng Lĩnh chủ Dương Lăng quyền cao chức trọng, có ai dám tìm hắn đòi bồi thường?
"Ai, Tát Thiết Nhĩ phu nhân thật đáng thương. Đồ vật đều bị phá hủy hết."
"Đúng vậy, một quả phụ không có nơi nương tựa, thật không dễ dàng"
Chú ý đến nước mắt trên mặt bà chủ quán, mọi người lắc đầu, thì thầm nói với nhau. Bàn ghế bị đánh gãy rất đáng giá, nhưng các bình rượu ngon cất kỹ càng đáng giá hơn, đột nhiên tất cả đều bị đập vỡ, đừng nói Tát Thiết Nhĩ phu nhân chỉ là một thương nhân ít vốn, mà ngay cả người có tiền bình thường cũng không chấp nhận nổi.
Quả phụ không có nơi nương tựa?
Nhìn theo ánh mắt của mọi người, rất nhanh, Dương Lăng chú ý đến Tát Thiết Nhĩ phu nhân.
Trên trấn không có ít quán rượu, nhưng quán rượu trang trí xinh đẹp như vậy là lần đầu tiên hắn thấy. Nữ phục vụ hào phòng nhiệt tình, đèn chùm như hoa lan, ánh sáng vừa vặn. Còn có bàn ghế đóng rất thông minh, tất cả đều biểu hiện ông chủ của quán rượu đã phí không ít tâm huyết.
Nếu nói trang trí của quán rượu làm cho người ta thấy mới lạ, thì bà chủ Tát Thiết Nhĩ phu nhân của quán rượu càng làm người ta thích thú.
Quần dài màu tối, ống rộng thùng thình, rồi phần thắt lưng đột nhiên co rút lại, cho người ta chú ý đến cái eo thon nhỏ và bờ mông tròn trĩnh gợi cảm của Tát Thiết Nhĩ phu nhân. Trước ngực thêu một bông hoa hồng Tây Bá Lợi Á, làm nổi bật lên bộ ngực gợi cảm, trắng mịn màng. Thật là một vưu vật khiến cho người ta nổi lòng ham muốn.
Một người đàn bà biết cách ăn mặc.
Thất thần một lát, Dương Lăng gật gật đầu, nhìn bộ trang phục của Tát Thiết Nhĩ phu nhân liền hiểu ra trang trí của quán rượu tuyệt đối do nàng nghĩ ra. Xinh đẹp thì hay thấy, nhưng người đàn bà như vậy thật hiếm có.
"Tát Thiết Nhĩ phu nhân, đây là quán rượu của ngươi?" Ngay khi bà chủ thất thần, vô lực tựa ở tường, Dương Lăng không biết đi đến trước mặt nàng từ lúc nào: "Quán rượu được trang trí rất tốt, tổn thất lần này sẽ do Lãnh địa gánh chịu. Cùng với bọn lính thống kê rõ ràng, ngươi có thể đến Duy Sâm tòa thành, tìm Lão quản gia Mục Nhĩ Bá Kỳ của ta lấy tiền bồi thường"
Đối với Tát Thiết Nhĩ phu nhân không có nơi dựa dẫm mà nói, thì tổn thất lần này quả thực khó có thể thừa nhận, nhưng đối với Dương Lăng mà nói, từng đó tiền cơ bản chẳng đáng cái gì.
"Cảm ơn Lĩnh chủ đại nhân, cảm ơn người"
Kinh hãi trôi qua, Tát Thiết Nhĩ phu nhân vội vàng khom lưng hành lễ, bộ ngực no tròn trắng như tuyết lộ ra, Dương Lăng nhin thấy không khỏi cảm thấy huyết khí dâng lên. Hai ngọn núi hai bên, giống như bánh bao vừa mới ra lò, nhún nhẩy như hai con thỏ trắng làm hắn hơi rung động.
"Hoan nghênh đến với Ma thú lĩnh, sau này gặp vấn đề gì cứ đến Duy Sâm tòa thành tìm ta"
Sau khi thu hồi Thú một sừng và Hạt Sư vương, Dương Lăng nhanh chóng rời đi. Tuy nhiên, đi được một đoạn mà trong đầu thi thoảng vẫn hiện lên bộ ngực trắng phau của Tát Thiết Nhĩ phu nhân. Không hề phát hiện ra trong một góc tối, có một tên Tinh linh cầm cung tiễn trong tay đang từ từ hiện thân.
"Hừ, Ma thú lĩnh, hãy đợi cơn phẫn lộ của dũng sĩ Hương Mạt chúng ta"
Nhìn Dương Lăng đang nhanh chóng rời đi, nghĩ đến Thiếu gia An Tháp Lợi Á bị thương nặng, tên Tinh linh cắn chặt răng. Ngâm nga một lát, thông qua Ma pháp truyền tin truyền lại chuyện phát sinh trong quán rượu về Hương Mạt bộ lạc. Ma thú lĩnh rất cường đại, nhưng nếu so sánh với Hương Mạt bộ lạc truyền thừa mấy ngàn năm, cơ bản không đáng giá nhắc đến.
Không nói đến Đức Lỗ Y cao nhất bảo vệ thần điện mấy ngàn năm, mà chỉ cần Đại thiếu gia Đỗ Tạp Tư vừa tiến vào mật cảnh tu luyện cũng có thể phá hủy Ma thú lĩnh, lấy máu trả máu. Một người Đức Lỗ Y cao cấp có khả năng biến thành Hoàng kim cự long, tuyệt đối có khả năng để cho tên Lĩnh chủ Dương Lăng hiểu được ai mới là kẻ ngu xuẩn.
Trên thế giới có một số việc, càng làm càng thích thú.
Bị Tát Thiết Nhĩ phu nhân khơi dậy dục vọng, Dương Lăng nhanh chóng nhớ đến Vưu Na đang cùng làm việc với đám người Cổ Đức. Nhớ đến căn phòng nhỏ bên trong Không gian Vu tháp của hai người, nhớ đến những lúc hai người mây mưa ở bên hồ, ở thảo nguyên và trong rừng rậm.
Trở lại Duy Sâm tòa thành, sau khi ăn bữa cơm mà người hầu mang lên, hắn tận dụng thời gian tu luyện. Vốn định ngày mai tự mình đi vào rừng rậm, tiếp ứng cho đám người Cổ Đức và Vưu Na, để tránh cho bọn họ gặp phải Thi vu vương thì phát sinh chuyện ngoài ý muốn. Không ngờ được rằng, sáng sớm bọn họ đã quay lại.
Mọi người vừa vào ngồi trong phòng họp, chuẩn bị bàn bạc kế hoạch tiếp theo, A Tư Na Ma đã dẫn tộc nhân quay lại, vẻ mặt buồn bã. Thì ra, bởi vì trong Sơn động có quá nhiều thông đạo, bọn An Cách Tư gia tộc vừa vào Sơn động đã không thấy bóng dáng, bọn họ khổ cực tìm kiếm cả nửa ngày rồi đánh phải buông tha nhiệm vụ.
Đáng tiếc, bỏ phí mất một cơ hội tốt như vậy.
Biết được đám Cáp Lý Sâm tránh được một kiếp, Dương Lăng thầm kêu đáng tiếc. Là gia tộc tu luyện Vong linh Ma pháp hiếm có trên đại lục, An Cách Tư gia tộc hành tung kỳ bí, không ai biết rốt cuộc hang ổ bọn họ ở đâu. Trăm ngàn năm qua ngay cả Giáo Đình với thế lực khổng lồ như vậy cũng không tìm được nơi trú ngụ của bọn họ, người bình thường càng không cần phải nói.
"Đại nhân, chúng ta có thể kiến tạo các tòa tháp hải đăng dọc theo bờ biển để tránh bị Hải đạo tập kích, còn có thể chỉ định phương hướng cho các đội thuyền qua lại trong tương lai" Trầm ngâm một lát, Cổ Đức nói ra ý kiến của mình đầu tiên.
"Đúng, phía Nam Ma thú lĩnh đường biển trải dài, phải xây dựng tháp Hải đăng" A Tư Na Ma lớn tiếng đồng ý, dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Ngọn hải đăng có thể tránh được tập kích của Hải đạo, nhưng muốn giải quyết vấn đề thì cần phải thành lập một đội hải quân tinh nhuệ"
"Đúng, phải sớm thành lập hải quân tinh nhuệ, mở thông đường hàng hải từ Lãnh địa đi đến các Đại thành thị loài người như Ba Phạt Lợi á"
Sau một phen thảo luận, mọi người nhất trí cần phải nhanh chóng thành lập một đội hải quân tinh nhuệ, cẩn thận tính toán, vì Lão quản gia Mục Nhĩ Bá Kỳ kiêm việc quản lý tài chính đã đi đến Tinh linh bộ lạc ngay trong đêm, nên lần này ít có tiếng phản đối.
Tuy nhiên, các Thương hội vào ngày càng nhiều, quy mô phát triển của Duy Sâm thương đội ngày càng mở rộng, theo việc khai thác của Ngũ thải quáng mạch, tài chính của Lãnh địa đã chuyển biến rất tốt. Đấu giá khoáng sản thu lợi rất nhiều, bán Ma pháp trượng đạt được rất nhiều lợi nhuận, Đấu giá đất cũng kiếm được rất nhiều, lấy một khoản Tinh tệ thành lập một đội Hải quân, hẳn là không có vấn đề gì.
"Ngao".
Trong khi mọi người chuẩn bị rời khỏi, đột nhiên, chân trời truyền đến một tiếng gầm rú, càng ngày càng gần Tòa thành, tốc độ rất nhanh.
"Phi long, trời ại, Phi long khổng lồ như vậy"
"Nhanh, Cung tiễn thủ, chuẩn bị, nhanh"
Điểm đen trên bầu trời đến gần, mọi người phát hiện đúng là một con Phi long người đầy vết máu, thân hình khổng lồ, khuôn mặt dữ tợn. Kinh hãi, đám người hầu hai chân nhũn ra, hoảng sợ chạy ẩn nấp xung quanh, bọn binh lính lại dưới sự chỉ huy của thống lĩnh giơ cung tên sắc bén lên.
Sắc Lôi Tư?
Nhìn Song túc Phi long càng lúc càng gần, nhìn vết thương rất lớn trên ngực nó, Dương Lăng chấn động trong lòng, ra lệnh cho bọn binh lính buông cung tên ra. Sắc Lôi Tư thân là Phi Long vương cửu giai, thực lực vô cùng cường đại, ngay cả Cường giả thánh giai bình thường cũng không phải đối thủ của nó, vậy ai khiến hắn bị thương nặng?
"Chủ nhân, Thi vu vương, Thi vu vương nhảy vào Hắc Thủy thành, nhanh, đi nhanh"
Phi Long vương vừa nói vừa lao xuống, vừa chạm phải mặt đất liền hóa làm hình người. Sắc mặt tái nhợt, người đầy máu, trên ngực có một vết thương rất lớn, sâu thấy cả xương.
Hừ, tên âm hồn bất tán. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Thu Phi Long vương vào Không gian Vu tháp dưỡng thương, Dương Lăng hừ lạnh một tiếng, sắc mặt âm trầm. Ở Địa hạ mê cung đánh trọng thương Thi vu vương, hắn còn tưởng rằng hắn chạy trốn khỏi sự truy sát của đám người Hoàng mông diện Gia Tây Á và trưởng lão Khắc Lỗ Y Phu cách Lãnh địa của mình càng ngày càng xa. Không nghĩ được rằng hắn vẫn ở xung quanh Lãnh địa.
Ma Thú Lĩnh Chủ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.