Ma Thú Lãnh Chúa

Chương 314: Đột Thứ



Nhìn thấy Kiếm Hoàng Ái Duy Tư đang trần truồng ngồi trên thân thể của một lão thái bà. Không nghĩ tới không nhìn thấy cái gì là thích khách mà chỉ chứng kiến được một cảnh vô cùng xấu xa.
Biến hóa bất ngờ ập đến, Kiếm Hoàng Ái Duy Tư cả người rung lên, hạ thân từ hỏa thụ nhanh chóng biến thành một tiểu mao trùng, ý thức cũng từ từ tỉnh lại.
Xấu hổ, phẫn nộ, điên cuồng.
Cuộn lấy áo choàng đang nằm trên mặt đất, Ái Duy Tư hung hăng trừng mắt liết Dương Lăng một cái, như một trận cuồng phong nhanh chóng rời đi.
"Đại nhân, có muốn hay không" Chứng kiến Ái Duy Tư trước khi đi còn bạo nộ hung hăng trừng mắt, Thi vu vương giận dữ không thôi, chuẩn bị đuổi theo giết chết hắn.
" Hừ, ngươi lặng lẽ từ của sau đi ra, xa xa theo dõi hắn, nhưng đừng vội ra tay!" Dương Lăng hừ lạnh một tiếng, tiếp theo nhỏ giọng nói: " Nhớ kỹ, ẩn thân mà xem ký biến, không được vội vàng xuất thủ!"
Mặc dù thực lực chỉ mới khôi phục 7 thành, nhưng Thi vu vương cũng đủ thực lực đối phó Kiếm Hoàng Ai Duy Tư. Bất qua, không tới tình huống vạn bất đắc dĩ, Dương Lăng cũng không muốn để cho hắn ra tay.
Mằc dù, Giáo Đình hay Hắc Ám hiệp hội, hai phương thế lực lớn đều cũng đã rút lui, nhưng vẫn còn ẩn núp không ít tai mắt tại Duy Sâm Trấn. Giết chết Kiếm Hoàng Ái Duy Tư, vạn nhất Thi vu vương bị phát hiện thân phận thật, vậy tương lai càng thêm phiền toái. Đến lúc đó, bất cứ ai cũng sẽ hoài nghi thần khí nằm trong tay mình!
Cũng bởi vì lo lắng phương diện này, trước đây Dương Lăng mới không cho Thi vu vương trực tiếp ra tay với sự khiêu chiến của Ai Duy Tư, phải sử dụng một biện pháp khác.
" Hỗn đãn, không nghĩ tới, thực sự quá hỗn đãn!" Nhìn thương nhân mập mạp đang quỳ trên mặt đất, lại nhìn vẻ mặt đỏ bừng vừa mặc quần áo lại xong, Dương Lăng lắc đầu: " Ngươi đến, kêu hai người bọn họ đứng lên!"
" Đại nhân, tha mạng, tha mạng a!"
"Đại nhân, ta…"
Bì vài tên dã man nhân thị vệ cầm cự hình phủ đầu bắt đứng lên, đại mập mạp lớn tiếng cầu xin. Lão thái bà hữu khí vô lực sắc mặt tái nhợt, đến bây giờ, cũng còn chưa từ trong kình hoàng phục hồi lại tinh thần.
Chẳng lẻ đây chỉ là giấc mộng?
Đầu tiên là gặp phải một ngưu hoàn cường trán, có thể so với dâm trùng trong truyền thuyết Ai Duy Tư, sau đó đại chiến thể xác một hồi kinh thiên động địa. Cuối cùng, vách tường bị đạp đổ tạo thành lỗ hổng thật lớn, rồi có mấy người khổng lồ dữ tợn tiến vào.
" Sách sách, biến tháii, thật không ngờ lại cùng với một lão thái bà!"
" Đúng vậy, truyền thuyết nói Ai Duy Tư mấy trăm năm trước có một thê tử vô cùng xinh đẹp, chẳng biết vì sao hai người trong đêm tân hôn lại xích mích với nhau. Sau đó Ai Duy Tư rời nhà lên đường hành tẩu, bên ngoài tu luyện mấy trăm năm. Chẳng lẽ đây là nguyên nhân gây ra chuyện đổ vỡ năm đó?"
Nhìn lão thái bà bị áp giải ra ngoài. Nhớ tới tới một màn hoang đường vưa rồi, mọi người đều sôi nổi bàn luận. Nhất là đám quý tộc nhàn rỗi đến đây để nghỉ ngơi. Đem chuyện xưa của Kiếm Hoàng Ai Duy Tư đỉnh đỉnh đại danh nói ra hết.
Nói vài câu khách sao, mời mọi người uống vài chén rượu. Dương Lăng dưới sự bảo vệ của thủ hạ nhanh chóng rời đi. Dương Lăng vừa ra khỏi cửa, một trận cuồng phong màu hoàng kim vọt đến, chính là Gia Tây Á cùng các võ sĩ của hắn. Nguyên lai, biết được bên trong tửu quán có thích khách, hắn nhanh chóng chạy lại đây để tránh Dương Lăng có chuyện gì ngoài ý muốn.
Phân phó binh linh nghe tin đang lũ lượt chạy đến tả ra, tăng cường tuần tra, Dương Lăng cùng Gia Tây Á nhanh chóng quay về Duy Sâm tòa thành. Mặc dù có không ít thị vệ, nhưng để đảm bảo an toàn, đám thương nhân cùng quý tộc nhân cùng đường đi ngay phía sau họ để tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Trãi qua thời gian lâu như vậy, đêm đã về khuya, người bình thường đã sớm đi vào mọng đẹp. Một trận gió lạnh mang theo bông tuyết thổi qua khiến Áo Lan Đa phải rét run rụt cổ.
Đây là thời điểm giao mùa từ đông sang xuân, cũng là thời điểm lạnh nhất của mùa đông, khí trời vô cùng rét lạnh.
" Dương Lăng huynh đệ, vừa rồi thích khách đến có phải Kiếm Hoàng Ai Duy Tư không?" Sau khi biết được tin tức, Gia Tây Á dùng tật phong bộ nhanh chóng chạy lại đây, không nghĩ đến là ngay cả thân ảnh cũng không thấy được.
" Này.."
Nhìn Gia Tây Á chưa hiểu rõ tình hình, Dương Lăng trầm ngâm trong chốc lát. Chính khi hắn đang cố săp xếp từ ngữ để trả lời Gia Tây Á, đột nhiên Thi vu vươnh truyền hồi một đạo tin tức. Kiếm Hoàng Ai Duy Tư dưới sự nổi giận, không có cao chạy xa bay, ngược lại chẳng biết chết sống, ẩn núp phục kích trên đường về Duy Sâm tòa thành của Dương Lăng.
Hừ! muốn chết!
Hừ lạnh một tiếng, Dương Lăng liền vận chuyển hộ thể vu lực, hương rừng cây nhỏ phía trước đi nhanh tới. Kiếm Hoàng thực lực rát cường đại, nhưng chỉ cần hắn ra tay, Kiếm Hoàng chỉ có thể đến mà không thể về.
Xao sơn chấn hổ!
Chỉ cần làm cho Kiếm Hoàng Ai Duy Tư trọng thương hoặc chết, thì ngày sau khi đàm phán với dong binh công hội càng thu được nhiều lợi ích. Ai Duy Tư rất kiêu ngạo, chẳng biết chết sống, dám chận trước tòa thành đại môn khiêu chiến, nếu là bình thường tội không đến nỗi chết, đáng tiết hắn không chọn lúc mà đến.
Ngươi có chút đáng thương! Nhưng muốn trách chỉ có thể trách mình qua xui xẻo!
" Tên hèn hạ, đi tim chết đi!"
Còn chưa đi vào rừng cây, Ai Duy Tư hai mắt đỏ bừng đã không kịp đợi, trực tiếp phóng đến, trường kiếm sắc bén hướng tim của Dương Lăng mà đâm đến, hận không được phải chém Dương Lăng thành từng mảnh nhỏ. Sau khi bình tĩnh trở lại, hắn rất nhanh hiểu được tất cả mọi chuyện là do Dương Lăng sắp đặc, căm hận cằn chặt răng.
" Hừ một kích trí mạng!"
Dương Lăng động tác đã rất nhanh, nhưng Gia Tây Á tốc độ còn nhanh hơn "Ba" một tiếng rút ra trường kiếm sắc bén của mình, như một cơn cuồng phong nghênh đón đòn tấn công hung hãng của Ai Duy Tư, song phương khó phân biệt được ai cao ai thấp.
Ai Duy Tư được xưng là thánh giai đỉnh phong, lĩnh ngộ phong đích pháp tắc nên có tộc độ cực nhanh. Mà Gia Tây Á thuở nhỏ tu luyện kiếm pháp gia truyền từ Kiếm Thần truyền lại, thêm vào đấu khí độc đáo, nhắm vào Ai Duy Tư công kích liên tục.
" Tranh ra, đi tìm chết!"
Ngươi điên!
Mắt thấy đôi phương không tiếc đồng quy vu tận, Gia Tây Á cắn chặt răng. Thân thể nhoáng một cái tránh thoát một kiếm đồng thời đâm một kiếm vào hạ phúc của Ai Duy Tư, bức hắn phải lùi bước, cũng không hề kỳ vọng đâm trúng chổ yếu hại của đối phương.
Không ngờ Ai Duy Tư cũng không thèm màng đến tinh không kiếm đang đâm tới. Quát lớn một tiếng, liều mạng nhận một kiếm của Gia Tây Á phía trên tiểu phúc, một kiếm đâm vào vai trái của hắn.
Nhanh, song phương tốc độ đều cực nhanh như thiểm điện!
Trong nháy mắt, Gia Tây Á cùng Ai Duy Tư đều lưỡng bại câu thương, máu chảy ròng ròng.
Mạnh mẽ vượtqua truy cảng của Gia Tây Á, Ai Duy Tư không để ý hết thảy, gia tăcng tốc độ hướng về phía Dương Lăng công kích. Xem bộ dạng điên cuồng của hắn, vì muốn giết chết Dương Lăng mà bỏ mặt chuyện sinh tử.
" Tại sao, tại sao không dám công bình đánh với ta một trận, tại sao lại sử dụng thủ đoạn hèn hạ này đối phó ta?" Nhìn Dương Lăng cách đó không xa, Ai Duy Tư hai mắt đỏ ngầu.
" Trên thế giới không có cái gì tuyệt đối công bằng!" Ra lệnh cho Áo Lan Đa lui ra, đối mặt với Ai Duy Tư đang điên cuồng, Dương Lăng sắc mặt không đổi: "Từ khi người dám chận trước đại môn của Duy Sâm tòa thành, việc đó của ngươi đã không còn là khiêu chiến bình thường nữa rồi. Nếu có trách, vậy chỉ có thể trách chính mình nghe vào lời sàm ngôn của dong binh công hội, chọn một nơi sai lầm, thời gian sai lầm, cũng lưa chọn một địch nhân sai lầm!"
Dong binh công hội?
Nghe Dương Lăng nói như vậy, Ai Duy Tư thân hình bất động trầm tư một lát chợt hiểu ra, hiểu được mình trong lúc vô ý đã lao vào vòng phân tranh của Ma Thú Lĩnh cùng dong bonh công hội, buồn bã thất sắc. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Từng là một gã quý tộc, mặc dù đã rời xa thế tục mấy trăm năm, nhưng Ai Duy Tư rất rõ ràng, khi hai thế lực vì lợi ích của mình mà đấu tranh, tuyệt sẽ không tránh khỏi dùng đến âm mưu quỷ kế, thủ đoạn hèn hạ.
" Không phải ngươi chết thì ta chết!"
Mặc dù hiểu được tới cùng chuyện gì xảy ra, nhưng Ai Duy Tư vẫn khó có thể kiếm nén nộ hỏa trong lòng, hít một hơi thật sâu, trường kiếm sắc bén trực tiếp đâm về phía Dương Lăng cách đó không xa.
" Hừ, muốn chết!"
Nhìn chằm chằm trường kiếm đang càng ngày cang gần, Dương Lăng chợt quát một tiếng, tinh thần lực cùng vu lực khổng lồ phát ra, gai nhọn trên các đốt ngón tay của Băng Phong Khôi Giáp lập tức dài ra, nháy mắt xuyên qua quần áo, xuất hiện trước mặt mọi người.
Lạnh… lạnh như băng!
Trong chớp mắt, nhiệt độ xung quanh kịch liệt giảm xuống, những người vây xem xung quanh đều lạnh trung cả người. Ai Duy Tư tiểu phúc máu chảy không ngưng, thân thể bị kiềm hãm, phảng phất như trúng phải đóng băng ma pháp, tiến lên nữa bước cũng vô cùng khó khăn!
Bây giờ hoặc không bao giờ!
Thấy Ai Duy Tư hành động bị trì hoãn trong nháy mắt, Dương Lăng làm sao bỏ qua cơ hội, nghiêng người tránh thoát một kiếm của hăn, lập tức một quyền hung hăng nện vào vết thương trên tiểu phúc của Ai Duy Tư. Ngay sau đó, gai nhọn trên đỉnh đầu của Băng Phong Khôi Giáp nhanh chóng đột phá hộ thể đấu khí của Ai Duy Tư, nhanh chóng đi vào thân thể của hắn.
A….
Kêu lên một tiếng thảm thiết, Ai Duy Tư ôm lấy vết thương nhanh chóng lùi về phía sau. Đáng tiết, khi bị gia nhọn đâm trúng, cả người đều lạnh như băng, da tay bị bao phủ bởi một băng, tốc độ càng thêm trì trệ. Có lẽ tốc độ của Ai Duy Tư trong mắt người khác lúc này cũng không phải là chậm, tương đương với một chiến mã, nhưng trong mắt Dương Lăng, so với oa ngưu không nhanh hơn được bao nhiêu.
Quyền đấm, cước đá, lên gối, giật chỏ… thừa dịp Ai Duy Tư hành động trì hoãn, thân bị thương nặng, Dương Lăng trong nháy mắt tấn công dũng mãnh như cuống phong.
Gai nhọn sắc bén, lực lượng kinh người, tốc độ quỷ mị, mỗi một kích đều có đóng băng trì hoãn thuật.
Vốn tưởng rằng Dương Lăng chỉ là một triệu hồi sư, Ai Duy Tư dưới sự công kích như cuồng phong của Dương Lăng không kịp ứng phó. Trong chớp mắt đã bị đột thứ sắc bén liên tục đã thương, cả người đày vết máu.
Đối với người bình thường mà nói, hộ thể đấu khí của Ai Duy Tư khó có thể công phá, nhưng với Dương Lăng có gia nhọn sắc bén của Băng Phong Khôi Giáp, khả năng chống đỡ cực ý yếu . Trong khi cố găng chống chọi, mỗi lần trúng một kích của Dương Lăng, lại chịu thêm một đóng băng trì hoãn thuật, tầng tầng nối tiếp, tốc độc càng ngày càng chậm.
" Phong chi kiếm vực, phá!" Lại một lần nữa chịu phải một đòn công kích nghiêm trọng của Dương Lăng, Ai Duy Tư hiểu được nếu như để tình trạng này kéo dài không phải là biện pháp, không để ý hậu quả, mạnh mẽ xuất ra phong chi kiếm vực mà mình không hoàn toàn nắm rõ.
Trong nháy mắt, không trung xuất hiện hiện ngàn vạn kiếm khí sắc bén, xẹt qua người Dương Lăng đụng phải Băng Phong Khôi Giáp phat ra từng trận âm thanh "Đinh đinh" chói tai, cây cối hay binh lính không kịp chạy trốn trong nháy mắt bị cắt thành từng mảnh nhỏ. Mọi người nhanh chóng chạy ra xa, định thần nhìn lại, Ai Duy Tư lúc nãy điên cuống phản kích giờ không thấy đâu.
"Dương Lăng huynh đệ, ngươi không việc gì chứ, ta lập tức đuổi theo!" Mắt thấy Ai Duy Tư như vậy đào tẩu, Gia Tây Á có chút không cam lòng!
" Hừ, quên đi, tha cho hắn một mạng, đi thôi!"
Đối với địch nhân như Ai Duy Tư, tự nhiên không thể nào buông tha để tránh lưu lại hậu họa. Nhưng nhìn thấy đông đảo thương nhân cùng đại quý tộc đang vây xung quanh, Dương Lăng trong lòng vừa động, mặt ngoài giả vờ ngăn cản Gia Tây Á đang không cam lòng, trong lòng lại truyền lệnh cho Thi vu vương âm thầm hành động.
Trong nháy mắt, tin tức Kiếm Hoàng Ai Duy Tư bị trọng thương sẽ nhanh chóng được truyền đi, như thế đã đủ làm kinh động mấy lão chấp sự của Dong binh công hội, đối phương sẽ trọng thị mình. Thi vu vương âm thầm hành động có thể lén lút giết chết Ai Duy Tư đang bị thương nặng. Như vậy mình sẽ không có chút liên quan, tránh có chuyện phiền phức sau này.
Ma Thú Lĩnh Chủ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.