Ma Thú Lãnh Chúa

Chương 44: Thải lạn hắn đích mệnh căn



Thấy đám dong binh không biết chết sống đòi đánh đòi giết, Dương Lăng lạnh lùng cười cười, nói nhỏ với thị vệ A Cổ Tô vài câu, người sau lĩnh mệnh đi. Rất nhanh, dũng sĩ môn bố trí năm người một tổ, năm tổ một đội phân tán ra, Dương Lăng phía sau liền hình thành một khoảng đất trống.
Chẳng lẽ, đối phương muốn bao vây mình ?
Thấy hành động cổ quái của đối phương, Cơ Nỗ Duy Tư cau mày, không rõ Dương Lăng đang muốn làm gì. Cùng lúc đó, đám dong binh và mạo hiểm giả vây xem lại ẩn ước hiểu rõ dụng ý của Dương Lăng, không hẹn mà cùng lùi về phía sau, chẳng ai muốn trở thành mục tiêu của ma thú quân đoàn.
Lúc Cơ Nỗ Duy Tư vẫn còn đang nghi hoặc không giải thích được thì Tang Đức Lạp đầy vẻ thỏa mãn, cước bộ hư phù bước ra :
-Sảng, hôm này thật là thống khoái !
Tang Đức Lạp vừa mới bước tới mọi người đều đã nhận ra hắn, đều chỉ vào hắn mắng chửi.
-Y Bỉ Lợi Tư, chính là tên đáng chết này, thiếu chút nữa đã hại chết Đại Thước Ma !
-Đúng vậy, chính là hắn! Giết tên không bằng súc sanh này đi !
Nghe mọi người càng ngày càng chửi to, Cơ Nỗ Duy Tư đã hiểu chuyện gì xảy ra, đã biết con trai từ nhỏ được nuông chiều, lớn lên càng thêm ỷ vào lão mà hỗn hào, nhưng lão vạn vạn không ngờ mới tới đây có một buổi tối, con lão đã gây ra đại phiền toái này.
-Đại nhân, có lẽ chúng ta có hiểu lầm rồi, nếu không, ngươi cho một cái giá đi. Chúng ta Tật Phong dong binh đoàn không có nhiều nhưng mấy ngàn mai tinh tệ không thành vấn đề !
Thấy đám dong binh chung quanh không hẹn mà cùng lui lại, Cơ Nỗ Duy Tư thân kinh bách chiến chợt có cảm giác không ổn, nhưng nếu giao ra Tang Đức Lạp, chuyện đó tuyệt đối không có khả năng. Tang Đức Lạp là đứa con duy nhất của lão, cho dù lão thiên thác vạn thác, cũng không thể giao ra.
Tật Phong dong binh đoàn?
Nghe Cơ Nỗ Duy Tư nói như vậy vừa nói, mọi người vây xem lúc này mới chú ý tới dấu hiệu đầu cự lang mà Cơ Nỗ Duy Tư treo trên trướng bồng, tất cả đều hít một ngụm lãnh khí.
Tật Phong dong binh đoàn thực lực hùng hậu, ở Ban đồ đế quốc hoành hành nhiều năm, cho tới bây giờ chưa từng nghe bọn họ nhường bước ai, mỗi lần thực hiện nhiệm vụ đều chém rất đắt. Nghe đồn, bọn họ tại đế đô còn có chỗ dựa đằng sau, làm chuyện gì đều vô pháp vô thiên. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Bất ngờ khiến những dong binh cùng mạo hiểm giả đang vây xem thầm kinh hãi không thôi. Tật Phong dong binh đoàn hung ác thành danh, thực lực hùng hậu, so với Dương Lăng cũng không kém hơn chút nào. Thân phi trọng giáp dã man nhân, vận tiến như thần tinh linh sâm lâm, còn có ma thú đại quân kinh khủng. Bọn họ không ai đoán trước được lưỡng cường chạm nhau rốt cuộc ai là người có thể cười cuối cùng.
Nhìn đại đội nhân mã đối diện, Tang Đức Lạp lại dương dương nheo con mắt. Hắn không có hứng thú gì với đánh giết, mỗi ngày chỉ thích tìm vui với nữ nhân, thầm tìm mục tiêu trong đám người xem có nữ nhân nào thích hợp hay không. Đột nhiên, trước mắt hắn sáng ngời, thì ra đã nhìn thấy Tiểu cô nương tối hôm qua nhảy xuống vách núi . Hắn vừa vui mừng lẫn sợ hãi kêu lên :
-Di, tiểu mỹ nhân, tối hôm qua đã nghĩ mất ngươi, hôm nay như thế nào lại tự động đưa lên cửa ?
Biết Dương Lăng suất đại quân vì mình làm chủ nên Đại Thước Ma cũng theo lại đây, nàng muốn nhìn thấy quả báo của Tang Đức Lạp. Thấy tên dâm tặc kia không chỉ có không nhận tội, ngược lại còn xuất lời khinh bạc, tức giận đến thân thể nhoáng lên, thiếu chút nữa đã ngất xỉu. Nhất thời, mọi người tức giận đến huyết khí dâng lên, hận chưa thể bắt Tang Đức Lạp dùng loạn côn đánh chết.
Lúc bọn Tạp Tây tức đến gần bốc lửa, tất cả đều mong được xuất chiến ngay thì Cổ Đức lén lút đi tới bên cạnh Dương Lăng, nhỏ giọng nói :
-Đại nhân, hết thảy đều đã chuẩn bị xong, tuyệt đại bộ phận dong binh cùng mạo hiểm giả đều đã lại đây , nên động thủ ngay bây giờ ạ !
Để giết gà dọa khỉ, chấn nhiếp những dong binh và mạo hiểm giả đang càng ngày càng làm càn Dương Lăng đã ngầm sai Cổ Đức mang người đi tuyên truyền gọi tuyệt đại bộ phận dong binh cùng mạo hiểm giả đều kéo đến xem cuộc chiến. Chỉ cần sau khi đả kích Tật Phong dong binh đoàn, tin tưởng những nhóm dong binh còn lại sau này cũng phải thu liễm hành động của mình hơn.
-Đoàn trưởng, giao thủ cấp tên kia ra đây, sau đó mang nhân mã của ngươi rời khỏi Duy Sâm trấn. Nếu không, hắc hắc, đừng trách chúng ta không khách khí !
Chỉ vào Tang Đức Lạp vẫn đang dương dương tự đắc không biết chết đến nơi, hàn quang trong mắt Dương Lăng chợt lóe.
Muốn giao đầu của mình sao ?
Sau một lát kinh ngạc, Tang Đức Lạp ha hả cười to, phảng phất nghe được mẩu chuyện hài lớn nhất đại lục :
-Thúi lắm, mới sớm đã chạy tới hô hoán làm ta còn tưởng đại nhân vật nào tới. Không ngờ chỉ là một đầu Toa La trư ngu xuẩn!
Mắt thấy Tang Đức Lạp không biết chết sống, đám đông vây xem đều lắc đầu. Bên quân của Dương Lăng thân phi trọng giáp, hiển nhiên có chuẩn bị mà đến, còn thành viên Tật Phong dong binh đoàn có tên còn đầu trần chân đất, có tên còn chưa kịp cả mặc quần dài, căn bản là không có chuẩn bị gì. Cho dù dong binh môn thực lực có cường thịnh hơn thế nữa thì sợ rằng cũng vẫn chịu nhiều đau khổ dưới tay của Dương Lăng mà thôi.
-Huynh đệ, ba trăm hắc tinh tệ, cược Tật Phong dong binh đoàn có thể an toàn trở ra hay không toàn thân, cân không cân ?
-Y Bỉ Lợi Tư, ba trăm quá ít, ta áp một ngàn, đổ Tật Phong dong binh đoàn toàn quân bị diệt !
-Hắc hắc, ta áp năm trăm, đổ song phương bình thủ !
Thấy đại chiến chuẩn bị diễn ra, mê cá cược thành tánh chúng dong binh môn đều bắt đầu xuất tiền. Còn có mấy tên đã từng chứng kiến sự lợi hại của Tật Phong dong binh đoàn cá rằng bọn họ sẽ đại thắng, cho rằng ở khoảng cách gần như vậy thì Dương Lăng khó có thể phát huy sự lợi hại của ma thú đại quân.
Nhìn Tang Đức Lạp đang tự đắc Dương Lăng hừ lạnh một tiếng, một hơi triệu hồi tất cả tà nhãn cùng giác phong thú đi ra. Tà nhãn chủ công, mà tốc độ bay nhanh giác phong thú phụ trách phòng thủ.
-Bất hảo, mau lập vòng phòng ngự ma pháp, khoái !
Thấy Dương Lăng trong nháy mắt đã triệu hồi được đại quần ma thú, Cơ Nỗ Duy Tư kinh hãi thất sắc, vội vàng hạ lệnh. Cơ Nỗ Duy Tư lời còn chưa dứt, những thủ hạ ma pháp sư kinh nghiệm phong phú của lão đã liên thủ thi triển ra một vòng phòng ngự ma pháp, đối với những nguy hiểm bất ngờ bọn chắc chắn mẫn cảm hơn so với những tên võ sĩ ở phía trước. Nhưng chúng còn không có đánh giá được hết độ nghiêm trọng của do quang đạn của tà nhãn bắn ra, một trận quang đạn dày đặc xuất hiện khiến vòng phòng ngự thổ hệ cao cấp trong nháy mắt đã tan thành mây khói.
-Y Bỉ Lợi Tư, xông lên !
Nghiêng người tránh khỏi một chuỗi quang đạn rồi Cơ Nỗ Duy Tư phản ứng nhanh chóng, lão giục ngựa lên trước, nhanh như chớp lao về hướng Dương Lăng. Toàn lực vận chuyển đấu khí trường kiếm sắc bén của lão phát ra hồng quang chói mắt.
Cùng lúc đó, hơn mười danh tinh duệ dong binh lĩnh lệnh lão cũng vọt lên nhanh như cắt, lao thẳng tới Dương Lăng đang cách đó không xa. Trường kiếm hàn quang lòe lòe đấu khí rợp trời khiến tất cả mọi người xung quanh đều cảm thấy lãnh khí. Hơn mười danh cao cấp kiếm sư, quả nhiên thực lực hùng hậu.
Đám đông vây xem khẩn trương không ngớt, chỉ có Dương Lăng là vẫn bình tỉnh, mặt không đổi sắc. Sau khi tiến giai lên linh vu giác phong thú cùng tà nhãn đều cũng tiến bộ hơn rất nhiều, hắn tin tưởng trừ phi bị đột nhiên tập kích, nếu không, chỉ cần có thời gian để hắn thả giác phong thú ra hộ thể, người bình thường tuyệt đối không cách nào lại gần hắn.
Một kiếm chém chết hắn thành hai khúc, hay là bắt hắn lại rồi từ từ hành hạ ?
Nhìn Dương Lăng vẫn không nhúc nhích tựa hồ bị dọa đến chếp khiếp Cơ Nỗ Duy Tư lạnh lùng cười xông tới với tốc độ càng nhanh hơn. Mặc dù không rõ tại sao Dương Lăng đột nhiên có thể triệu hồi nhiều ma thú như vậy nhưng lão tin với thực lực của lão chỉ cần tới gần được thì Dương Lăng tuyệt đối không thể có cách hoàn thủ. Trong lúc vội vàng, lão hồn nhiên không phát giác ra toàn thân tà nhãn càng ngày càng hồng rực lên.
Ngay khi Cơ Nỗ Duy Tư giơ thanh kiếm trong tay lên chuẩn bị phát ra nhất kích trí mạng thì một chuyện kỳ lạ đột nhiên xảy ra ! Cả đàn tà nhãn vẫn đợi ở phía sau Dương Lăng đều nhất tề phát ra một đạo cường quang, một đạo bạch quang chói mắt, mãnh liệt.
Thoáng chốc đám đông quanh đó đều cảm giác hai mắt một trận trận đau đớn, phảng phất như bị kim châm , khó chịu vô cùng. Về phần Cơ Nỗ Duy Tư càng cảm giác đôi mắt như bị một con dao sắc chém vào, trong khoảng thời gian ngắn, hoàn toàn trở thành người mù, không thể nhìn thấy gì nữa.
Đạn ánh sáng ?
Nhìn toàn thân Cơ Nỗ Duy Tư đã thành một tổ ong đúng nghĩa, Dương Lăng cũng không khỏi sợ hãi thầm than cho uy lực của quang đạn do tà nhãn xạ tuyến. Thấy đối phương loạn thành một đoàn, Dương Lăng liền chỉ huy đông đảo giác phong thú rất nhanh phác tới. Thời gian địch nhân mất thị lực mặc dù ngắn ngủi nhưng đối với tốc độ của giác phong thú mà nói vậy đã quá đủ rồi.
Dưới hàm răng sắc bén và châm độc của chúng đám dong binh không có trọng giáp bất lực hệt như tiểu cô nương lõa thể đối mặt với một sắc lang cường tráng vậy.
Thảm bại, một trận thảm bại hồ đồ !
Do đại ý khinh địch, hơn nữa ứng phó không kịp nên thành viên của Tật Phong dong binh đoàn chỉ miễn cưỡng mở to đôi mắt chạy trốn khắp chung quanh, chịu thảm bại lớn nhất từ trước đến giờ. Đồng thời trận chiến diễn ra quá nhanh nên ma pháp sư còn không kịp thi triển những ma pháp uy lực cường đại, còn đội quân võ sĩ môn làm sao có thể ứng phó được với giác phong thú, căn bản là không thể phát huy được thực lực thật sự của bọn họ. Bọn họ dù thế nào cũng không nghĩ tới Dương Lăng lại sở hữu vũ khí bí mật kinh khủng đến vậy.
-Lên, bắt hết chúng lại đi !
-Y Bỉ Lợi Tư, cắt đứt cái chân chó của bọn chúng !
Thấy toàn đội dong binh đã không còn lực hoàn thủ toàn bộ trấn dân đều nhất tề xông lên. Quyền đấm cước đá, đánh cho kêu cha gọi mẹ, bất thành nhân dạng. Về phần Tang Đức Lạp, càng được bọn họ trọng điểm chiếu cố.
Đến khi Dương Lăng phái người bắt tên dâm tặc Tang Đức Lạp này lên thì hắn đã sớm cả người đầy máu, hơi thở khi có khi không. Cổ đã bị vặn gảy, mệnh căn làm ác nơi hạ thân đã bị đạp thành một khối nhục tương, sợ rằng dù là đại la kim tiên đến đây, cũng không cách nào cứu chữa.
Ma thú Lãnh Chúa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.