Sau khi phục dụng mặc tinh tinh tủy hiếm có, ma thú tập trung chung quanh vu tháp, đắm chìm trong đám sương trắng tĩnh tọa từ từ hấp thu năng lượng tinh tủy, quyết tâm đột phá lên bình cảnh. Nhất là đám Tử thử Băng Băng, Thiên diện huyễn điêu và Cự viên vương, thân đã là cửu cấp ma thú trung đỉnh, giờ chỉ còn tiến lên thành siêu giai ma thú. Mặc tinh tinh tủy ẩn chưa năng lượng cường đại vừa qua khỏi miệng, bọn chúng đã biết đây là của hiếm khó cầu, thấy được hy vọng tiến giai thành siêu giai ma thú rõ ràng hơn trước.
Tử thử Băng Băng hai mắt khép hờ, ngồi bất động trên mặt đất, chìm trong sương trắng tản mát ra xung quanh một vòng hàn khí bức người, lạnh đến thấu xương, phạm vi ngày một rộng. Khiến đám cự viên và Phi long đang dưỡng thương chịu không thấu phải chạy ra xa mà ngồi.
Thiên diện huyễn điêu như 1 con thỏ trắng cuộn mình, tản mát ra một trận năng lượng ba động mênh mông, thân thể không ngừng biến ảo. Khi thì toàn thân đỏ bừng, lúc lại đen nhánh, thậm chí có lúc trong suốt như biến mất, một lúc sau mới tái hiện nguyên hình.
Khác với Tử thử Băng Băng và Thiên diện huyễn điêu, Cự viên vương lại vác một khối đá lớn lởm chởm đi tới đi lui, cả người lúc co rút, lúc bành trướng cứ thế không ngừng, rồi lực lượng toàn thân bùng phát, quát 1 tiếng ném tảng đá lên trời đợi nó rơi xuống lại chụp lấy ném lên, tung hứng mỗi lúc một cao.
Đảo vài vòng quanh vu tháp, thấy Thi vu vương và Hắc Long vương đang tĩnh tâm tu luyện, Dương Lăng gật đầu hài lòng, thông qua thổ độn vu thuật trong nháy mắt biến mất, thuấn di đến nguyên thủy sâm lâm cách đó ngàn dặm, dễ dàng tìm thấy dong binh và mạo hiểm giả đã lập thành bộ lạc. Bên ngoài vu tháp thuấn di càng xa thì tiêu hao tinh thần lực và vu lực càng nhiều nhưng chẳng biết vì sao trong không gian vu tháp lại hầu như không bị hạn chế bất kỳ điều gì, chỉ cần trong lòng vừa động là có thể xuất hiện cách đó ngàn dặm.
Sau cơn kinh hãi và bàng hoàng ban đầu, dong binh và mạo hiểm giả đã hợp lại thành một bộ lạc nguyên thủy, tay trắng bắt đầu, dựng nên 1 sơn trại đơn giản. Tuy nhỏ nhưng khá hòan chỉnh, có những căn nhà gỗ, chăn thả súc vật trên bãi cỏ, thậm chí có cả hàng rào gỗ để ngăn ngừa ma thú.
Dong binh và mạo hiểm giả phần lớn là nam nhân nhưng cũng có hơn 10 nữ nhân. Không lâu sau đã kết đôi phu phụ, thậm chí có vài nhà sinh ra được mấy tiểu hài tử. Nằm trong lòng mẹ cứ khóc oa oa, làm cho mọi người quýnh quáng cả lên. Nhưng tất cả những đứa bé này đều mặt vàng thân thể nhỏ bé, đầu lớn hơn thân.
Đứng trên ngọn 1 cây đại thụ, Dương Lăng quan sát tình hình của bộ lạc. Nhìn thấy những người lệ rơi đầy mặt, những phụ nữ ốm yếu, thấy được mười mấy thợ săn bị thương bởi ma thú đang nằm trên giường rên la đau đớn. Xem tình hình này, thấy bộ tộc thứ nhất sống trong không gian vu tháp tuy đường lối phát triển đã tương đối ổn định nhưng cuộc sống còn rất nhiều khó khăn.
Sinh mệnh và tự do, rốt cuộc thì cái nào quan trọng hơn?
Nhìn cái bộ lạc nguyên thủy đến đơn sơ ấy, Dương Lăng lắc đầu. Lúc trước trong lăng mộ dưới đất lâm vào cấm chế liệt hỏa, đối mặt với liệt hỏa tinh linh, lửa cháy ngập trời, dong binh và mạo hiểm giả vô cùng tuyệt vọng quỳ gối trước cấm chế khẩn cầu mình cứu mạng. Sau khi chuyển qua không gian vu tháp, bọn họ tuy thoát được 1 kiếp nhưng phải nỗ lực thích ứng với môi trường sống mới, mất đi tự do, không cách nào rời khỏi không gian này được.
Vu tháp không gian chính là sức mạnh của mình, là cái phao cứu sinh cuối cùng. Trước khi chính thức trở thành cường giả, Dương Lăng tuyệt đối không muốn để lộ ra sự tồn tại của không gian vu tháp này. Nếu đám dong bình và mạo hiểm giả này thóat ra ngoài, chẳng ai biết được chuyện nguy hiểm gì có thể xảy ra, vừa có thể bị lộ bí mật khiến có cường giả kéo lại cướp đoạt, rất phiền phức. Mặc dù không thể phóng thích đám dong binh và mạo hiểm giả, nhưng xem cuộc sống gian khổ của bọn chúng Dương Lăng cảm thấy mình phải nên làm 1 điều gì đó.
Trầm ngâm chốc lát, Dương Lăng lấy từ không gian giới chỉ ra 1 lá ngũ trảo kim long kỳ, từ trên cao cắm xuống cổng sơn trại. Sau đó lấy ra một ít lương thực và vũ khí đặt cạnh lá cờ. Lần trước lúc thu hoạch chiến lợi phẩm ở Cương giác tòa thành, đồ quý hiếm không nói nhưng lương thực và vũ khí thì rất nhiều.
Ngũ trảo kim long kỳ này ẩn chứa 1 tia thần thức của chính mình, phàm cao giai ma thú trong không gian vu tháp vô luận là đã thuần hóa hay dã sanh đều không xa lạ gì với thần thức của mình. Có ngũ trảo kim long kỳ, mười dặm xung quanh bộ lạc sẽ không bao giờ xuất hiện cao giai ma thú, đảm bảo sự an toàn trước đây chưa từng có. Với chừng này lương thực, bộ lạc hẳn sẽ ổn định được cuộc sống trong một thời gian. Có đao kiếm, khôi giáp và nỗ tiễn, thực lực bộ lạc sẽ tăng lên, có thể đi săn để cung cấp lương thực cho mọi người.
"Trời ơi, đây là cái gì?""Đại nhân, chính là lĩnh chủ đại nhân rồi!"Thấy trước cổng sơn trại đột nhiên xuất hiện Ngũ trảo kim long kỳ và vô số vật tư, nhìn Dương Lăng phiêu phiêu lãng lãng trên ngọn cây cách đó không xa, mọi người đều rúng động đứng lên, chạy đến ngày càng nhiều. Một lão nhân dẫn đầu mọi người hướng về phía Dương Lăng quỳ mọp xuống đất lớn tiếng cầu khẩn. Trong lòng bọn họ, Dương Lăng không chỉ đơn giản là 1 lĩnh chủ mà đã thành vị thần thủ hộ của bộ lạc.
Nhìn đầu người nhấp nhô quỳ bái trên mặt đất, Dương Lăng cũng đâm ra hơi hoảng hốt, trong giây lát hắn dường như có cảm giác từ vu tháp xuyên qua thời gian đến một thế giới hồng hoang khác. Một tia nguyện lực tinh thuần từ mọi người tản mát ra, xuyên não bộ nhập vào cơ thể, linh hồn kim dịch từ từ chuyển thành linh hồn chi hải.
Ở xa xa, vu tháp thần bí tản mát ra 1 vòng quang mang màu trắng, truyền ra một trận gào rít rung trời, khí tức hồng hoang tỏa ra như cơn lũ, trên tháp phù điêu của kỳ lân và Ngũ trảo kim long ngày càng rõ ràng. Phía dưới, Thi vu vương, Hắc long vương và Cự viên vương cùng mọi người theo bản năng vụt quỳ xuống không nhúc nhích trước vu tháp.
Nguồn truyện: Truyện FULL"Ngũ trảo kim long kỳ sẽ phù hộ cho bộ lạc các ngươi đời đời bình an. Hãy trở một gã đại vu, vĩnh viễn sau này không có cao giai ma thú dám bén mảng đến gần nơi ở của bộ lạc các ngươi nữa! " Sau khi tỉnh táo, Dương Lăng lưu lại một lời nói rồi phiêu nhiên rời đi, trong nháy mắt đã biến mất khỏi ngọn cây.
Sau lưng Dương Lăng nhiều người vẫn đang kích động không thôi, nhìn lá cờ Ngủ trảo kim long đang bay phần phật trong gió, thấy vũ khí và lương thực chất như ngọn núi nhỏ, trên gò má những dòng lệ đang tuôn rơi. Mặc dù Dương Lăng đã đi xa nhưng trong tai bọn họ vẫn vang vọng 2 chữ đại vu. Kể từ đó về sau, bọn họ lao tâm khổ tứ cố gắng phấn đấu, đời đời truyền thừa, xưng là truyền nhân vu môn.
Chẳng lẻ đây là lực lượng tín ngưỡng, lợi ích của việc hấp thu tín ngưỡng?
Thuấn di qua biển rộng, Dương Lăng cảm nhận cơ thể có sự biến hóa. Hấp thu nguyện lực do mọi người cầu khẩn mang lại, hắn phát hiện linh hồn kim dịch trong nháy mắt đã tăng lên gấp ba so với việc hấp thu linh hồn của ác ma hay thiên sứ còn mạnh hơn nhiều. Sau khi mừng rỡ, rốt cuộc đã hiểu được Lôi Bố Lạp Tạp trưởng lão nói không sai. Nếu không nhầm, Vân Trung thành sở dĩ ủng hộ giáo đình tại Thái Luân đại lục truyền giáo mục đích chính là muốn hấp thu tín ngưỡng lực của tín đồ, Hắc ám hiệp hội cũng tương tự.
Dời càng nhiều người vào vu tháp không gian thì vu môn càng được truyện giáo rộng rãi.
Không cần suy nghĩ nhiều, Dương Lăng nhanh chóng thấy được con đường tốc độ tu luyện của mình rộng lớn khang trang hơn. Mọi người theo tín ngưỡng đại vu, không chỉ để cho mình nhanh chóng tu luyện thành thần giai cường giả trên Thái luân đại lục, mà điều quan trọng là giúp mình nhanh chóng đột phá cảnh giới hồn vu, thao khống linh hồn, nắm giữ vu thuật, hoàn tòan có thể chạm đến bản chất lực lượng trong thiên địa
Vu thuật chính là cội nguồn sức mạnh, ma thú chính là nền móng cơ bản.
Mặc dù lĩnh ngộ Băng phong lĩnh vực và lực lượng lĩnh vực, có khả năng tiến giai thành thần giai cường giả, nhưng Dương Lăng vẫn xem vu thuật là hướng đột phá chính của bản thân. Dựa vào vu thuật và quân đoàn ma thú, cao cấp thần vu đã có thể đối phó với hạ vị thần của thế giới này, căn cứ phương tiêm bi giải thích tiếng giai thành hồn vu thực lực sẽ tăng gấp vài lần, đến lúc đó , có lẻ trung vị thần cuả thế giới này cũng chưa phải là đối thủ. Không thể tưởng tượng được tu luyện thành hồn vu rồi lại đột phá thành Vu thần, lực chiến đấu sẽ tăng đến mức nào.
Trong khi chờ mong ngày mai tươi sáng sẽ đến, Dương lăng đi đến đại lao nhốt thiên sứ, chuẩn bị luyện hóa trí nhớ của thiên sứ cao cấp, phá giải thiên sứ chiến trận huyền bí. Nếu có thể áp dụng thiên sứ chiến trận với quân đoàn ma thú, với cao giai ma thú thậm chí hàng ngàn hàng vạn đầu ma thú cấp thấp thì lực lượng cũng sẽ tăng lên, lực chiến đấu của quân đoàn ma thú sẽ đạt tới một mức kinh khủng không thể ngờ.
"Ác quỷ, ngươi muốn làm gì, thả chúng ta ra!""Thả chúng ta ra, tiết độc một cao giai thiên sứ, chủ thần sẽ không tha cho ngươi đâu!"Nhìn Dương Lăng nhìn trên người mình với vẻ không có ý đồ tốt, thiên sứ bản năng cảm giác được nguy hiểm đang đến gần, hoảng sợ kêu to. Đáng tiếc sau khi trọng thương thực lực chỉ còn 7,8 phần, dưới áp lực của giam cầm cấm chế căn bản là vô phương dãy dụa.
"Dưới bầu trời của đại vu, cho dù chủ thần của các ngươi có tới cũng vô pháp cứu các người ra ngoài!" Nhìn đám nữ thiên sứ dung nhan mỹ miều thanh xuân tươi mát, trông bộ dạng mắm môi nghiến lợi của các nàng, Dương Lăng cười cười một cách tà khí
"Ta làm gì ư, các ngươi sẽ biết rất nhanh thôi. Ma quỷ gì thì cũng ham muốn điên loan đảo phượng cả ha ha!"Nữ thiên sứ da trắng như tuyết, vóc người yểu điệu lả lướt đến mê người, nếu trở về thế kỷ 21 chắn chắn sẽ là siêu mẫu. Nhìn đôi ngọc thố nhấp nhô theo từng nhịp thở, núng nính theo những cử động dẫy dụa, cái eo thon nhỏ mãnh khảnh hợp với kiều đồn căng tròn làm nên một tuyệt tác vô song mê người, khổng hổ được xưng tụng thiên sứ thuần khiết xinh đẹp.
Thiên sứ rất đẹp, mỗi người một vẻ, đáng tiếc các nàng đã chọn sai đường. Vì phá giải bí mật thiên sứ chiến trận, Dương Lăng đành chỉ nuốt nước miếng ừng ực, không ngại trở thành tồi (1) hoa sứ giả, từng bước từng bước tiến về phía các nàng
(1) 摧 tồi: có nghĩa là diệt. Ý ở đây Dương Lăng trở thành một tên không biết thương hoa tiếc ngọc xuống tay với các nữ thiên sứ xinh đẹp động lòng người. Giá mà để ta duyệt qua trước chút nhỉ:00 (79):
Ma Thú Lĩnh Chủ.