Ma Thú Lãnh Chúa

Chương 54: Thông linh pháp thuật



Sau khi đặt sinh mệnh thụ miêu ở phía đông bắc của sân, Tác Phỉ Á nói :
-Bình thường mà nói, chỉ cần một ngàn năm sinh mệnh thụ miêu có thể tiến hóa tới trí tuệ cổ thụ, đến lúc đó mỗi ngày đều thu được vài giọt Táng mạng chi tuyền.
Một ngàn năm?
Vừa nghe Tác Phỉ Á nói như vậy, Dương Lăng thiếu chút nữa ngất xỉu. Một ngàn năm là khái niệm thế nào? Phỏng chừng đợi được cây thụ miêu này cho ra Táng mạng chi tuyền thì mình sớm đã biến thành đất bụi rồi.
-Ta đời này không có hy vọng, có lẽ cháu bốn đời của cháu bốn đời may ra còn có hy vọng nhìn thấy!
Nhìn cây sinh mệnh thụ miêu thấp bé, Dương Lăng lắc đầu cười khổ. Bây giờ hắn rốt cuộc hiểu được Táng mạng chi tuyền tại sao lại hiếm thấy đến như vậy, vì sao ngay cả Tinh linh bộ lạc cũng coi như mạng sống.
-Đối với người thường mà nói, tối thiểu cũng phải mất một ngàn năm, đây cũng là nguyên nhân khiến cho các Tinh linh bộ lạc quy mô nhỏ không có Táng mạng chi tuyền .
Thấy Dương Lăng lắc đầu thở dài, Tác Phỉ Á nói tiếp:
-Nhưng hai ngày trước, khi ông nội xem qua một cuốn sách cổ, thì phát hiện có cách rút ngắn
Rút ngắn?
Trước mắt Dương Lăng sáng ngời lên, Táng mạng chi tuyền có rất nhiều tác dụng. Không những có thể làm cho tốc độ tu luyện nhanh hơn, hơn nữa có thể xúc tiến ma thú tiến hóa cùng với hóa giải Đả hồng hoàn của An Tạp gia tộc, nếu có thể nhanh chóng thu được số lượng lớn Táng mạng chi tuyền, tuyệt đối có rất nhiều chỗ tốt.
Cẩn thận quan sát tình huống bốn phía, Tác Phỉ Á cẩn thận dực dực từ trong lòng ngực lấy ra một miếng da thú, Dương Lăng định thần nhìn kỹ thì thấy mặt trên là rất nhiều chữ nhỏ. Mới nhìn có vẻ giống như chữ giáp cốt của trung quốc nhưng nhìn kỹ lại cảm giác thấy không giống.
-Dương đại ca, ông nội nói đây là thông linh pháp thuật mà thượng cổ mục thụ nhân tu luyện. Sau khi nắm bắt được, có thể liên lạc được với tất cả thực vật, triệu hồi khô mộc chiến sĩ, cũng có thể khiến cho thực vật lớn nhanh hơn, ngươi nhất định phải cất giấu cẩn thận đó!
Sau khi kiểm tra xung quanh không có người, Tác Phỉ Á nhẫn nại và cẩn thận dạy cho Dương Lăng đọc được ngôn ngữ tinh linh trên tấm da. Căn cứ theo bản ghi chép, mục thụ nhân cùng tinh linh đều sử dụng thượng cổ tinh linh ngữ, quan hệ vô cùng mật thiết. Mặc dù đến nay người có thể biết được chữ viết tinh linh cổ còn rất ít, nhưng mà cẩn thận vẫn hơn.
Suy nghĩ một lát, Dương Lăng mặc dù trong khoảng thời gian ngắn không rõ tu luyện cụ thể như thế nào, nhưng cảm giác tựa hồ đây không phải là một loại ma pháp của thế giới này, mà là một khẩu quyết tu luyện khác.
Khác với vu quyết hấp thu thiên địa linh khí, mà thần bí thông linh pháp thuật chủ yếu hấp thu sinh mệnh năng lượng ẩn chứa trong cây cỏ. Nhưng có điều kỳ quái đó là quỹ tích vận hành năng lượng lại phần lớn là giống nhau, khác nhau rất ít tựa hồ giữa cả hai có sự quan hệ nào đó.
Chẳng lẽ đây là một loại vu quyết đặc biệt?
Sau mấy lần mặc niệm thông linh pháp thuật, Dương Lăng trong lòng vừa động. Mục thụ nhân có thể triệu hồi số lượng lớn khô mộc chiến sĩ, chính mình cũng có thể lấy máu thuần hóa các cây cổ thụ có linh tính, nói không chừng ở thời kỳ thượng cổ mục thụ nhân chính là vu sư, cho nên mới có nhiều chỗ giống nhau đến như vậy.
Chẳng lẽ chính mình trong lúc vô ý đi đến thế giới này, cũng có liên quan đến mục thụ nhân ở thời kỳ thượng cổ.
Dưới sự nghi ngờ, Dương Lăng suy nghĩ liên miên, đến khi Tác Phỉ Á gọi vài lần mới lấy lại tinh thần.
Dương Lăng nghi hoặc không giải thích được, cùng lúc đó thấy hắn rất nhanh nhớ kỹ khẩu quyết, Tác Phỉ Á hâm mộ không thôi. Ngôn ngữ tinh linh cổ vô cùng phức tạp, khó thuộc, đừng nói là loài người mà chính là tinh linh sâm lâm bình thường cũng phải mất hơn mười ngày mới nhớ được.
-Dương đại ca, ông nội nói pháp thuật này huyền ảo vô cùng, có lẽ đối với ngươi có rất nhiều chỗ tốt, ngươi nên dành nhiều thời gian nghiên cứu. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Nhìn vẻ trầm ngâm của Dương Lăng, Tác Phỉ Á có chút xấu hổ. Kỳ thật, nàng hiểu được ông nội sỡ dĩ đem tấm da này đưa cho Dương Lăng, ngoại trừ hy vọng hắn có thể nhanh chóng đề cao thực lực, cũng có sự ích kỷ.
Trong lúc vô ý tại bên dưới tế đàn phát hiện ra pháp thuật mà mục thụ nhân tu luyện, ông nội liền tập hợp mấy trưởng lão của bộ lạc đều không thể phá giải bí mật trong tấm da, mặc dù mỗi chữ đều nhận thức biết, nhưng khi tu luyện thì lại không có phản ứng gì. Bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là đặt hy vọng lên trên người Dương Lăng.
Theo truyền thuyết thì mục thụ nhân cùng tinh linh quan hệ vô cùng mật thiết, cho dù Dương Lăng xem không hiểu, nhưng có lẽ gia tộc hắc có biện pháp phá giải. Mà chỉ cần Dương Lăng đột phá, thực lực được tăng cường tin tưởng Tinh linh bộ lạc cũng có thể có lợi. Cái khác không nói, chỉ cần hắn có thể hỗ trợ triệu tập vài tên khô mộc chiến sĩ cường hãn cũng là rất tốt.
-Hành, giúp ta cảm ơn tinh linh trưởng lão nhé !
Dương Lăng cất tấm da thú thần bí đi, mặc dù Tác Phỉ Á cố gắng che dấu, nhưng hắn vẫn nhạy cảm nhận thấy bên trong còn có ẩn tình khác.
Tuy nhiên, hắn tin tưởng tinh linh trưởng lão sẽ không có ác ý, nhiều nhất chỉ là hy vọng tranh thủ một chút chỗ tốt từ trong tay mình mà thôi. Dù sao, tại trong lòng của tinh linh trưởng lão thì sau lưng mình còn có một gia tộc thượng cổ triệu hồi sư với thế lực khổng lồ. Nếu có thể được gia tộc mình tương trợ thì tinh linh bộ lạc tuyệt đối có rất nhiều chỗ tốt.
Hiều lầm. hiểu lầm quá lớn.
Dương Lăng hiểu được cả tinh linh, Dã man nhân, dong binh và người dân bình thường trong trấn, tại trong mắt bọn họ mình phi phú tức quý, xuất thân từ một gia tộc có thể lực khổng lồ. Tuy nhiên nếu mọi người đều cho rằng như vậy, hắn sẽ không nói thêm cái gì. Dù sao trước mắt xem ra, sự hiểu lầm này có thể mang đến cho mình rất nhiều chỗ tốt, có tiện nghi không chiếm, đúng là một kẻ ngu ngốc.
Đưa mấy quả tùng cho Dương Lăng ăn, thấy trời không còn sớm, Tác Phỉ Á chào tạm biệt, đêm nay Quán rượu Dạ lai hương còn có rất nhiều chuyện phải xử lý. Căn cứ hiệp nghị với Dương Lăng, mỗi một bình Lãng mỗ tửu bán được thì Tinh linh bộ lạc sẽ được một nửa lợi nhuận. Mấy ngày trở lại đây, cuộc sống, trang bị vũ khí của bộ lạc đều được cải thiện không ít, khiến cho ông nội vô cùng mừng rỡ.
-Dương đại ca, ngày mai ta trở lại thăm người .
Tác Phỉ Á miễn cưỡng chia tay, vốn còn muốn nói thêm hai câu, nhưng nhìn nụ cười xấu xa của Dương Lăng, không khỏi nhớ tới tình cảnh xấu hổ ở phòng tắm lần trước. Đôi mắt trong veo như nước trừng mắt nhìn hắn một cái, xoay lại cái lưng mảnh khảnh, nhanh chân bước đi.
Sau khi nhìn thấy tinh linh mỹ nữ đã đi xa, Dương Lăng tiếp tục nghiên cứu số vu phù còn lại. Đến khi vào đến trong phòng thì trời đã sớm đầy sao, ban đêm rất yên tĩnh.
Chính khi hắn chuẩn bị khoanh chân ngồi xuống tu luyện vu quyết, thì đột nhiên có một tia lục quang nhàn nhạt hấp dẫn sự chú ý của hắn. Đi qua nhìn lại, hóa ra cây sinh mệnh lúc trước chỉ cao bằng cái đũa giờ đã cao đến đầu gối, tốc độ sinh trưởng rất nhanh. Ngoài ra, thiên địa linh khí ở chung quanh thụ miêu còn nhiều hơn cả trong phòng, tựa hồ thụ miêu còn có thể tự động hấp thu thiên địa linh khí.
Tốc độ sinh trưởng như tên lửa?
Dưới sự nghi hoặc, Dương Lăng quyết định khoanh chân ngồi ở bên cạnh sinh mệnh thụ miêu, vô ý mặc niệm thông linh khẩu quyết. Rất nhanh, đại thụ ở chung quanh tản mát ra một tia sinh mệnh năng lượng màu xanh biết, sau khi hấp thu thì nó hòa chung cùng với vu lực trong cơ thể, vận chuyển theo một quỹ tích huyền ảo.
Cùng lúc đó, dưới sự kích thích của thông linh pháp thuật, các cây đại thụ chung quanh điên cuồng hấp thu thiên địa linh khí nồng đậm bên trong tụ linh trận. Cứ như vậy, đại thụ hấp thu thiên địa linh khí, mà Dương Lăng lại hấp thu sinh mệnh năng lượng màu xanh biếc do đại thụ đưa ra, hai bên đều có lợi.
Từ xa nhìn lại, đại thụ trong sân không gió tự động, ngay cả dong binh đóng trại ở bìa Đặc Lạp Tư sâm lâm cũng cảm giác được bầu trời Duy Sâm tòa thành đột nhiên ngưng tụ ma lực khổng lồ.
Chẳng biết qua bao lâu, Dương Lăng cảm giác một trận gió mát thổi qua, chậm rãi khôi phục lại tinh thần. Vừa mở to mắt nhìn, chỉ thấy sinh mệnh thụ miêu không biết lúc nào đã cao tới eo mình, nhánh cây còn mọc ra một cái chồi non. Cùng lúc đó, vu lực trong cơ thể dung hợp thêm năng lượng màu xanh biếc.
Cho dù hắn nhắm lại hai mắt, hắn vẫn có thể cảm giác được gió thổi cỏ động trong phạm vi vài chục bước chân. Mỗi cây đại thụ, mỗi cái rễ cây thậm chỉ cả mạch tư thảo tùy ý có thể thấy được ở trong sân như hóa thành con mắt cùng xúc tu của hắn.
Lúc này, nếu có người đi ngang qua, sẽ phát hiện thấy trên ngời Dương Lăng phát ra một vòng lục quang nhàn nhạt. Từ xa nhìn lại, giống như một tảng đá bị bám đầy rêu, cùng với hoa cỏ cây cối trong sân dung nhập làm một thể.
Ma Thú Lĩnh Chủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.