Ma Thuật Bị Cấm

Chương 8



"Quả nhiên là có nhắc đến dự án Siêu trung tâm công nghệ cao." Kusanagi nhăn nhó khi nghe Utsumi Kaoru báo cáo.

"Quả nhiên là sao?"

Kusanagi nhìn xuống tập tài liệu trên tay.

"Dự án Siêu trung tâm công nghệ cao là kế hoạch biến Mitsuhara thành điểm tập kết các cơ sở nghiên cứu sử dụng kỹ thuật khoa học tiên tiến nhất. Nơi ăn chốn ở cho các nhà nghiên cứu thì khỏi phải bàn, nhưng nghe đâu họ còn dự định xây cả khu giải trí có ứng dụng khoa học và khách sạn nữa. Khẩu hiệu quảng cáo của họ là "Chào mừng đến với thành phố của khoa học" đấy."

"Một kế hoạch khiến những người làm bên ngành xã hội chỉ cần nghe cũng thấy nóng máu rồi nhỉ." Utsumi Kaoru cười khổ sở.

"Đúng đấy. Tài liệu với máy tính trong phòng nạn nhân có nhiều thứ liên quan tới dự án Siêu trung tâm công nghệ cao này lắm. Có lẽ đó là mục tiêu thu thập tài liệu chính trong thời gian gần đây của anh ta."

"Theo lời kể của Watanabe thì Nagaoka sinh ra ở thị trấn Mitsuhara và anh ta phản đối dự án này."

"Hình như vậy. Đọc cái này đi." Kusanagi đưa tài liệu đang cầm trên tay cho Utsumi Kaoru. "Bản in phần nội dung còn sót lại trong máy tính cá nhân của Nagaoka."

"Về kế hoạch ST... à?" Utsumi Kaoru đọc dòng chữ trên giấy.

"Đây là ghi chép về nội dung chi tiết của dự án Siêu trung tâm công nghệ cao, quá trình xây dựng dự án, các cá nhân và tổ chức có liên quan tới việc thành lập dự án

và mối liên hệ giữa họ thì phải. Đọc cái này xong sẽ hiểu Nagaoka đã thu được nhiều tư liệu chi tiết đến thế nào."

Là một cây viết tự do, Nagaoka ký hợp đồng với các tạp chí, tuần san, và có vẻ làm rất nhiều loại công việc. Nhưng thường những việc đó đều là do khách hàng nhờ, chứ chưa chắc anh ta đã quan tâm tới chúng. Tuy nhiên, chỉ riêng việc điều tra về dự án Siêu trung tâm công nghệ cao là có vẻ anh ta đã chủ động tiến hành. Việc này có lẽ đúng là có liên quan tới việc anh ta xuất thân từ Mitsuhara như lời Utsumi Kaoru nói.

Trong máy tính vẫn còn những báo cáo khác. Và trong những báo cáo đó, Nagaoka chỉ trích những điểm như: chi phí duy trì tốn kém, nhiều khả năng dẫn đến kết cục lãng phí tiền thuế; tuy kêu gọi các cơ quan nghiên cứu từ khắp cả nước nhưng chưa chắc đã thành công tuyệt đối nên có xây dựng được trung tâm nghiên cứu tiên tiến nhất hay không thì vẫn còn là vấn đề. Anh ta cũng rất quan tâm tới việc phá hoại môi trường. Phần lớn các khu vực nằm trong danh sách địa điểm dự kiến xây dựng cơ sở đều trùng với khu vực bảo tồn các loại sinh vật hoang dã, và nếu các công trình này được khởi công thì e rằng hệ sinh thái sẽ thay đổi đáng kể. Anh ta đặc biệt quan tâm đến công trình được gọi là Tòa nhà G, dự định sẽ xây tại khu Itoyama, có vẻ đó là một cơ sở nghiên cứu kỹ thuật xử lý chôn chất thải phóng xạ cấp cao đã được thủy tinh hóa, nếu không may xảy ra sự cố thì có nguy cơ rò rỉ phóng xạ ra ngoài hay không?

"Này," Mamiya cất tiếng gọi. Kusanagi và Utsumi Kaoru cùng ra đứng trước mặt cấp trên.

"Sao rồi? Tình hình cô bạn gái của nạn nhân ấy?" Mamiya hỏi.

Utsumi Kaoru báo cáo tóm tắt lời kể của Watanabe Kiyomi. sắc mặt Mamiya không được tươi tắn lắm, có lẽ vì chẳng có manh mối nào đáng kể.

"Không chỉ điện thoại di động mà máy tính bảng, sổ tay với máy ghi âm, tất cả dụng cụ tác nghiệp đều biến mất thì quả là đáng lưu tâm đấy." Kusanagi nói. "Thủ phạm mang chúng theo, thì hẳn trong đó phải chứa thông tin nào đấy gây bất lợi cho hắn, đúng không?"

"Cũng có thể." Mamiya khoanh tay, nét mặt căng thẳng, ông ngước lên nhìn nhóm Kusanagi. "Vừa nãy có báo cáo, không chỉ dự án Siêu khu vực công nghệ cao, nạn nhân còn điều tra rất kỹ về cá nhân nghị sĩ Oga nữa đấy."

"Nghị sĩ Oga... Oga Jinsaku? Nguyên bộ trưởng bộ Giáo dục ấy à?" Utsumi Kaoru khẽ nói như thể hoang mang.

"Đúng vậy. Đó là người gợi ý đề xuất dự án Siêu trung tâm công nghệ cao." Kusanagi đáp. "Thị trấn Mitsuhara là quê của ông ta."

"Ổ, thảo nào."

"Dường như đó là mong mỏi từ thời giữ chức bộ trưởng Bộ giáo dục của ông ta. Ông ta muốn biến vùng quê xa xôi hẻo lánh và chẳng có ngành sản xuất nào đáng kể ấy thành căn cứ khoa học tối tân." Kusanagi nói thêm rồi lại nhìn Mamiya. "Có phát hiện điều gì mới không ạ?"

"Có bằng chứng cho thấy anh ta tìm hiểu khá tí mỉ về những dự án công mà nghị sĩ Oga được cho là có liên quan trong quá khứ. Anh ta còn thu thập cả tài liệu về văn phòng của nghị sĩ, nhóm hậu thuẫn và các tập đoàn nữa. Có lẽ anh ta định tìm cho ra việc làm phi pháp nào đó rồi lợi dụng nó để đạp đổ dự án Siêu trung tâm công nghệ cao."

"Quả là cây bút chuyên nghiệp. Làm được rất nhiều việc đấy chứ. Thế rồi có tìm được gì không?"

"Nói sao nhỉ. Tôi đã giao cho mấy người khác tìm hiểu cụ thể nhưng đến giờ vẫn chưa thấy điểm nào đặc biệt đáng chú ý. Có điều..." Mamiya nhấc tập tài liệu đặt bên cạnh lên.

"Trong máy tính có mấy bức ảnh kỳ lạ."

"Ảnh à?"

"Đúng thế." Mamiya rút từ tập tài liệu ra hai bức ảnh và đặt lên bàn.

Đó là ảnh chụp từ phía sau một chiếc ô tô đang chạy. Một tấm chụp trên đường phố, tấm còn lại là khi chiếc xe đi vào một nơi như bãi đỗ xe.

"Ngoài ra còn có hơn hai mươi tấm ảnh khác nữa. Cùng một chiếc xe, và tất cả đều là ảnh chụp từ phía sau. Từ biển số xe họ đã tra ra được đó là ô tô của nghị sĩ Oga. Ngày tháng trên ảnh cho thấy những bức ảnh cũ thì cũng được chụp cách đây gần hai năm rồi. Hẳn là anh ta đã bám đuôi ông ta."

"Hay anh ta định bắt tại trận một vụ nhận hối lộ?" Kusanagi vặn vẹo cổ.

"Không thể nào." Mamiya nhăn mặt, xua tay. "Đành rằng anh ta bám đuôi nhưng cũng không thể thu được bằng chứng ghê gớm đến thế. Có lẽ anh ta chỉ định tìm hiểu đời tư của nghị sĩ Oga và thu thập một scandal nào đó thôi."

"Kiểu như quan hệ với phụ nữ?"

"Có thể lắm chứ. Kiểu người như ông ta dễ sẽ có nhiều ham muốn về chuyện ấy." Mamiya cất ảnh vào tập tài liệu. "Dù sao đi nữa, trước hết cứ hỏi thẳng ông ấy xem sao."

"Ý anh là Oga Jinsaku ấy à?"

"Đừng gọi trống không tên của nghị sĩ. Còn ai vào đây nữa? Không sao đâu. Cấp trên cho phép rồi."

"Vậy cũng được nhưng để ai đi bây giờ? Để cấp dưới đi có sợ thất lễ không?"

"Đương nhiên. ít nhất cũng phải là tổ phó tổ điều tra." Mamiya chỉ tay vào mũi Kusanagi. "Tóm lại chính là cậu."

"Ơ..."

"Đừng lo. Tôi sẽ đi cùng."

"Đành chịu vậy. Dù tôi rất ngại các chính trị gia..." Kusanagi chán nản.

"Xin lỗi," Utsumi Kaoru nói. "Tôi xin phép một chút được không?"

"Sao vậy?" Mamiya hỏi.

"Tôi hơi băn khoăn về đoạn phim kia. Đoạn phim quay cảnh bức tường một tòa nhà đột nhiên bị thủng có trong thẻ nhớ tìm thấy được ở phòng Nagaoka ấy ạ."

"Cái đó à?" Mamiya tỏ vẻ ngán ngẩm. "Cô có vẻ quan tâm tới đoạn phim ấy nhỉ. Có vấn đề gì à?"

"Trên đoạn phim có hiển thị thời gian ghi hình. Lúc đó là hơn 1 giờ sáng ngày 21 tháng Hai."

"Hình như vậy. Thế thì sao?"

"Lần cuối cùng Watanabe Kiyomi gặp anh Nagaoka là đêm ngày 20. Anh ta nói có chút thời gian rảnh trước khi đi thu thập dữ liệu nên mới đến nhà cô ấy."

Mặt Mamiya đến giờ mới thể hiện chút quan tâm.

"Tức là ngay trước khi quay phim à?"

"Vâng. Có khi việc thu thập dữ liệu đêm hôm đó chính là quay thước phim kia."

"Cũng có thể lắm. Sao nữa?"

"Theo lời Watanabe, đêm hôm đó Nagaoka đã nói mấy câu khá kỳ lạ. Kiểu tuổi trẻ đáng sợ thật đấy thì phải."

"Hả?" Mamiya đăm chiêu. "Là sao?"

"Tôi cũng không hiểu, đâm hơi lăn tăn. Nagaoka quay đoạn phim đó để làm gì? Bản chất đoạn phim đó là gì?"

Mamiya im lặng, chừng như không biết nói gì. Đúng lúc ấy một điều tra viên khác bước vào, thì thầm gì đó vào tai Mamiya.

Kusanagi bèn đánh mắt ra hiệu giục Utsumi Kaoru rời khỏi đó. "Chờ đã," nhưng Mamiya lại gọi họ lại.

"Tôi cần hai người đến một nơi."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.