Viên đàn chủ là Tổng đàn chủ Huyền Uyên Tông, tiếp xúc với Văn Nhân Ách nhiều nhất, nghiền ngẫm ý người trên cũng giỏi nhất, thấy Tôn chủ lộ ra ánh mắt "Lũ vô dụng" liền vội tiến lên:
"Tôn chủ người hỏi đến chuyện con gái sao? Chuyện con gái ấy mà, hỏi Thư hộ pháp và Cừu đàn chủ không có ích mấy đâu, người nên đến tham khảo thuộc hạ đây này."
Thư Diễm Diễm và Cừu Tùng Tuyết quay sang nhìn Viên đàn chủ, kêu là chuyện con gái mà hỏi các cô lại vô dụng? Các cô không phải con gái à?
Viên đàn chủ không để ý đến bốn ánh mắt sắc như kim châm kia, tiếp tục nói: "Thuộc hạ cả gan hỏi một câu, tôn chủ muốn cô gái ấy trở thành như thế nào?"
"Bằng bất cứ cách nào, quên được tên đàn ông kia là được." Văn Nhân Ách nói.
Viên đàn chủ béo lùn chắc nịch, giống như đại thúc mập hàng xóm, lúc cười lên đôi mắt nheo lại nhìn rất hiền lành, lời nói ra lại chẳng có điểm hiền lành nào:
"Thuộc hạ nghĩ là có hai cách. Thứ nhất là, giết phắt gã đàn ông đó đi; thứ hai, tìm một gã đàn ông khác, để cho cô gái đó thay lòng đổi dạ, không phải quá tốt rồi sao?"
Văn Nhân Ách nghĩ ngợi, biện pháp thứ nhất trước mắt không được. Bách Lí Khinh Miểu yêu mê mệt Hạ Văn Triều, bây giờ mà Hạ Văn Triều chết đi sẽ thành nốt chu sa máu đầu tim của Bách Lí Khinh Miểu, tình kiếp nghiệt ngã, Tâm ma Nguyên anh làm sao mà qua được. Biện pháp thứ hai trái lại nghe rất ra gì, chỉ là đi đâu tìm đàn ông cho Bách Lí Khinh Miểu đây?
"Ngược luyến phong hoa" nam 1 - Hạ Văn Triều, nam 2 - Văn Nhân Ách, nam 4 - Ân Hàn Giang, đây đó bỏ qua được rồi, nam 5 - trước mắt chưa đầy một tuổi, tạm thời không nên sử dụng, chỉ còn lại nam 3 - Chung Ly Khiêm.
Nhưng thật ra Chung Ly Khiêm lên sân khấu còn muộn hơn nam 5. Hắn ta tận đến khi Hạ Văn Triều kết hôn với Tử Linh Các chủ, làm đại biểu cho đệ nhất thế gia Tu chân giới Chung Ly gia đến chúc mừng mới gặp được Bách Lí Khinh Miểu đang có ý đồ bỏ trốn bị Hạ Văn Triều chặn lại, thời gian từ nay đến đó còn 50 năm nữa.
Văn Nhân Ách không có kiên nhẫn chờ 50 năm, hắn định rằng sau Chính Ma đại chiến, thương thế của mình khỏi hẳn sẽ đến Chung Ly thế gia, đem Chung Ly Khiêm trói lại đem tới ném vào một chỗ với Bách Lí Khinh Miểu, từ từ bồi dưỡng ra tình cảm đi thôi.
"Biện pháp cũng được đấy." Văn Nhân Ách tán thưởng nhìn Viên Đàn chủ một cái, "Việc này tạm để đấy không nói, ta trước cứ tập trung vào Chính Ma đại chiến, sau chiến sự luận công ban thưởng."
"Vâng!" Năm người cùng nói.
Kế tiếp Hội nghị, Thư Diễm Diễm trình bày an bài của chính đạo, vài vị đàn chủ mỗi người lại nêu nên ý kiến của mình, cuối cùng định ra kế hoạch nghênh chiến, phân công nhiệm vụ chiến đấu của từng người rồi rời đi.
Sau khi rời khỏi phòng nghị sự, Viên đàn chủ đến cạnh Thư Diễm Diễm dò hỏi: "Thư hộ pháp, tôn chủ thích cô nương nào rồi à?"
"Làm sao?" Thư Diễm Diễm lườm Viên Đàn chủ, "Ngươi muốn nhân tình kiếp của Tôn chủ để ám hại hắn à?"
Thư Diễm Diễm nói đến ngang ngược, Viên Đàn chủ xua tay: "Không có không có, sao mà có chuyện đó được."
Trong lúc hai người đối thoại, ba vị đàn chủ khác cũng ló sang, ngay cả Cừu Tùng Tuyết chỉ còn sót lại một cái đầu lạnh như băng cũng thể hiện biểu tình "Nếu ngươi đang nói đến việc ám sát Ma tôn thì ta đây lúc nào cũng có tinh thần", bốn đôi mắt nhìn chăm chằm Thư Diễm Diễm.
Thư Diễm Diễm thở dài nói: "Các ngươi nghĩ nhiều rồi, theo như kinh nghiệm nhiều năm của ta, hẳn là không phải Tôn chủ coi trọng cô gái kia, muốn thu đồ đệ thì đúng hơn. Hắn cứ nhất quyết muốn một môn nhân chính đạo tu Vô tình đạo. Chả hiểu kiểu gì!"
Bốn vị đàn chủ lập tức khuyết thiếu hứng thú, đồ đệ thì có gì hay. Ma tu không chú trọng truyền thừa môn phái như Chính đạo. Tâm pháp tu luyện của họ là đoạt, lúc tâm trạng tốt cũng sẽ truyền thụ cho thuộc hạ, còn đệ tử thì để làm gì?
"Thế Tôn chủ muốn thu đồ đệ làm gì? Hắn tu Sát lộ đạo, chẳng lẽ còn muốn chờ đệ tử lên chém mình?" Viên đàn chủ khó hiểu nói.
"Ta biết làm sao được, dù gì tư chất của cô gái kia tốt thật, mười tám tuổi Trúc cơ, cùng năm đó đạt Kim đan, mỗi tội đầu óc lớn lên đều chỉ dính lên người đàn ông." Thư Diễm Diễm nhún vai, bước nhanh rời khỏi tổng đàn, nàng vẫn còn một đống mỹ thực đang chờ đến thưởng thức đây.
Mấy vị đàn chủ nghe được tốc độ tu luyện của Bách Lí Khinh Miểu xong cũng xôn xao gật đầu, tư chất như vậy đáng chú ý thật. Thấy người ưng ý liền muốn thu làm đệ tử cũng không phải không có.
Thuộc hạ đi rồi, phòng nghị sự chỉ còn Văn Nhân Ách và Ân Hàn Giang, hắn nói:
"Từ giờ đến Chính Ma đại chiến cũng còn hai ba tháng, trong lúc này ngươi hãy nỗ lực đột phá Cảnh hư kỳ đi, cũng là một phần chiến lực."
"Vâng." Ân Hàn Giang nói.
"Bản tôn đưa ngươi đến chỗ này." Văn Nhân Ách đứng dậy, đưa Ân Hàn Giang đến sau núi Huyền Uyên Tông.
Sau núi có một sơn cốc, nhìn chỉ thấy đen kịt một mảnh, căn bản chẳng thấy được phía dưới có gì, điều này hơi không hợp lý. Người bình thường dưới ánh sáng mặt trời đều có thể nhìn được, càng không phải nói đến những tu giả thần thức cường đại, cho dù mắt không nhìn thấy vật cũng có thể dùng thần thức thăm dò. Văn Nhân Ách nhảy xuống sơn cốc, Ân Hàn Giang theo sát sau đó cũng nhảy xuống, hoàn toàn không vì vực núi quỷ dị mà dừng bước chân.
Y thấy mình bay khoảng mấy chục mét liền dẫm lên một mặt kiên cố bằng phẳng, cảm xúc không giống như mặt đất.
"Đây là đâu ạ?" Ân Hàn Giang chần chừ hỏi.
"Dưới chân ngươi là Phần Thiên Cổ." Văn Nhân Ách nói, "Chí bảo của Huyền Uyên Tông. Nếu không phải năm đó lão tông chủ vì đối phó với bản tôn mà gọi ra Phần Thiên Cổ, bản tôn còn chẳng biết ma binh thế mà lại giấu ở đây."
Đây là ma khí mà chỉ tông chủ Huyền Uyên Tông mới có quyền dùng, Ân Hàn Giang không nghĩ tới Tôn chủ lại tín nhiệm mình đến thế, lại mang mình đến xem Phần Thiên Cổ.
"Phần Thiên Cổ tuy là ma khí nhưng lại hấp thu không ít máu của tiên nhân, là tiên hay ma, hoàn toàn dựa xem người tu luyện sử dụng mặt trống này như thế nào. Mấy tháng này ngươi tu luyện trên Phần Thiên Cổ đi, lấy ma khí trong ma kiếm phát kích tiên khí trong Phần Thiên Cổ, lợi dụng lực tiên ma giao phong để rèn luyện kiếm khí, đồng thời cũng có thể tiêu trừ bớt ma khí của ma kiếm." Văn Nhân Ách dặn dò.
Ân Hàn Giang dùng Ma kiếm cưỡng ép đề cao thực lực, đã hợp vào Ma kiếm đến khó tách ra, cho dù luyện được pháp bảo mới cũng không cách nào chống lại sức mạnh tàn dư của Ma kiếm. Để giúp Ân Hàn Giang thuận lợi luyện hoá pháp bảo bản mạng, chỉ có thể bên này giảm bên kia tăng mới có thể hoàn toàn thoát khỏi ảnh hưởng của Ma kiếm.
"Tôn chủ..." Ân Hàn Giang đứng trên mặt Phần Thiên Cổ, nhìn Văn Nhân Ách.
Nhiều năm Huyền Uyên Tông có được Phần Thiên Cổ, ngoại trừ tông chủ, không ai có cơ hội nhìn thấy cái trống này. Văn Nhân Ách hứa cho Thư Diễm Diễm tu luyện trên mặt trống đã là khó có được, Ân Hàn Giang không ngờ mình lại còn đi vào đây sớm hơn Thư hộ pháp.
Y không dám nói thuộc hạ vô đức vô năng, không dám nhận nữa. Tôn thượng đã từng nói, có đức có năng hay không, đều do Tôn thượng quyết.
Ân Hàn Giang trở nên kiên định, ôm quyền quỳ một gối, trịnh trọng nói:
"Thuộc hạ nhất định dốc sức lực đột phá Cảnh hư kì, giúp tôn thượng quét hết mọi trở ngại trong Chính Ma đại chiến."
"Bản tôn cũng chưa bảo ngươi liều mạng." Tay phải Văn Nhân Ách khẽ nâng, một sức mạnh tiến lên kéo Ân Hàn Giang dậy, "Tu luyện cho tốt, bản tôn chờ ngươi giúp chữa thương hậu chiến."
Văn Nhân Ách không mong người cứu mình lúc này là Bách Lí Khinh Miểu chút nào, nợ một cái nhân quả nhập đạo là quá đủ rồi, ngàn vạn lần đừng nợ thêm cái ơn cứu mạng nữa. Trong sách Văn Nhân Ách gánh hai mặt nhân quả, lúc này mới dẫn động tình kiếp, nguyện vì Bách Lí Khinh Miểu hy sinh thân mình.
Lại nói...
Văn Nhân Ách lấy sách ra, đầu ngón tay chạm lên mặt sách, bỗng nghĩ đến cốt truyện còn cho thấy một sự kiện, đó chính là khi tình kiếp của hắn giáng xuống. Nếu không phải thiên thời địa lợi nhân hoà, Văn Nhân Ách sao có thể yêu Bách Lí khinh Miểu cơ chứ. Ít nhất là mấy lần gặp mặt này, hắn không có một tí rung rinh nào với Bách Lí Khinh Miểu.
Không biết lần tình kiếp này sẽ xuất hiện nữa hay không? Lại là ứng trên người ai?
Văn Nhân Ách thử suy đoán, cảm thấy thiên cơ khó dò, tương lai sẽ có biến hoá gì hắn cũng không biết được.
Thu lại "Ngược luyến phong hoa" Văn Nhân Ách nói với Ân Hàn Giang: "Ngươi tu luyện đi, bản tôn hộ pháp cho."
Ân Hàn Giang nghe được tôn chủ muốn tự thân hộ pháp cho mình, trong lòng càng trân trọng, y nhìn chằm chằm Ma kiếm trong tay mình. Nếu không phải do công lực của y quá kém, không áp chế được Ma kiếm thì sao phải khiến Tôn chủ lo lắng như thế.
Văn Nhân Ách rời khỏi Sơn cốc, khoanh chân ngồi trên vách núi cùng tu luyện, cảm nhận được hơi thở của Ân Hàn Giang ở bên dưới.
Không lâu sau liền loáng thoáng nghe được thấy tiếng trống trận, tiếng binh đao, âm thanh dậy cả đất trời. Là hồi ức Tiên Ma đại chiến trong Phần Thiên Cổ đã bị Ma Kiếm phát kích, ảo cảnh đã lập.
Kiếm khí của Ân Hàn Giang trong ảo cảnh dường như rất rất yếu ớt, có vẻ đã chịu trở ngại gì đó. Văn Nhân Ách mở mắt, gọi ra Thất Sát Kích, sát khí bùng nổ, giống như một ngọn đèn sáng, soi đường chỉ lối cho Ân Hàn Giang.
Ân Hàn Giang nhập ảo cảnh, trước mắt y là núi thây biển máu, cùng với bản thân nhỏ bé. Y tìm kiếm giữa xác chết, tìm Tôn thượng, trong lòng càng nôn nóng. Tuyệt vọng tột cùng, Thất sát kích trong không trung lấp lánh, hơi thở quen thuộc đánh thức thần trí của y. Đúng rồi, Tôn thượng hộ pháp cho y, còn y, đang tu luyện. Ân Hàn Giang tạo kiếm quyết, Ma Kiếm ứng với kiếm quyết thoáng hiện ra. Y cầm lấy chuôi Ma kiếm có ý đồ lợi dụng ảo cảnh dẫn mình nhập ma này, quanh thân huyết khí rừng rực, một kiếm ngang trời, kiếm khí cắt tan ảo cảnh.
Văn Nhân Ách cảm nhận được kiếm khí quen thuộc lại kiên định, lộ ra một nụ cười khó phát hiện.
Trường kích chống đất, hắn đứng trên đỉnh núi, lẵng lẽ thủ hộ cho Ân Hàn Giang.
Một lần thủ hộ, là ba tháng.
Đến khi Thư Diễm Diễm đưa tin, báo cho Tôn chủ chính đạo đã có động tĩnh, tập kết Tu sĩ Kim đan kì trở lên, thẳng tiến về phía Huyền Uyên Tông.
"Các ngươi đi đối phó với địch trước đi, Bản tôn còn cần chút thời gian." Văn Nhân Ách không để ý đến Thư Diễm Diễm nôn nóng, trường kích không chút sứt mẻ.
Chính Ma đại chiến phải đánh đến mười năm cũng có thể, nhanh chậm gì mấy ngày.
Thư Diễm Diễm nhận được lệnh của Tôn chủ, quả thực gấp muốn chết. Thân là Tôn chủ Ma đạo, lúc này đáng lẽ ra phải vội không chờ nổi, tích cực chủ động ra tay xử lí những tên nhân sĩ chính đạo đó chứ? Chờ cái gì mà chờ! Nhân lúc cao thủ chính đạo chưa ra tay, thanh lí tiểu binh trước, đem những môn nhân dưới Hoá Thần kì chém như xắt rau xắt dưa hết lượt, phô trương uy lực của Ma Tông!
Nàng giận dỗi một lúc rồi đem mệnh lệnh của Văn Nhân Ách viết lệnh phù, chuyển gấp cho bốn vị đàn chủ, sau lấy một tấm sa, che mặt mình lại.
Một tên thuộc hạ đi lên, ôm eo Thư Diễm Diễm, cắn tai nàng, ái muội hỏi: "Sao hộ pháp lại mang khăn che mặt? Khuôn mặt đẹp như vậy che đi thật đáng tiếc."
Thư Diễm Diễm cười nhẹ một tiếng: "Lần này ta và Cừu đàn chủ liên thủ phá Tuyệt Linh Trận, trong Tuyệt Linh Trận có người mà tạm thời ta không muốn thấy mặt."
"Hả?" Thuộc hạ nghi hoặc nói, "Hộ pháp còn có người sợ không muốn bị nhìn sao?"
Thư Diễm Diễm nhéo cằm hắn, tươi cười nhạt đi, ánh mắt sắc bén hơn: "Không phải sợ, mà là có chút điểm tâm ngọt, muốn để lại nhấm nháp sau cùng mới thú vị."
Thư Diễm Diễm và Cừu Tùng Tuyết hội hợp, hai người đi đến linh mạch Huyền Uyên Tông, chỉ chốc lát một đám đen nghìn nghịt đệ tử chính đạo đã tới, đứng đầu là một trưởng lão Hợp thể kì dẫn đội. Thư Diễm Diễm nhìn bọn chúng, cảnh giác thả ra không khí hoang mang:
"Phía trước là Huyền Uyên Tông Tông môn, cấm lại gần!"
Hợp Thể kỳ trưởng lão nói: "Đây là ma nữ tu luyện thuật mị hoặc, mọi người thầm niệm thanh tâm chú, chuyên tâm bày trận, đừng để bị ả mê hoặc."
Các đệ tử nghe lệnh, dựa theo kế hoạch chạy về vị trí của mình, 108 đệ tử cầm trong tay 108 lá cờ Hàng ma, dùng chân lực đem Cờ Hàng ma cắm vào điểm cắt địa mạch, vận chuyển chân nguyên bố trí Tuyệt Linh Trận.
Hạ Văn Triều niệm Thanh tâm chú, trong lòng lại toàn là bực bội.
Bách Lí sư muội đã giận dỗi gã ba tháng nay, mặc kệ gã giải thích như thế nào về quan hệ của mình và Thư Diễm Diễm, dùng hết mọi biện pháp dỗ nàng, Bách Lí Khinh Miểu vẫn chán nản lắc đầu, nói mình muốn yên tĩnh.
Dỗ đến quá mức, nàng sẽ còn dùng vẻ mặt bi thương hỏi Hạ văn Triều:
"Thư cô nương đã chết rồi, huynh không đau lòng sao?"
Đương nhiên là gã đau lòng, kia là Cửu Âm chi thể khó có được, có nàng Hạ Văn Triều sẽ tu luyện tiến cảnh cực nhanh, sao có thể không đau lòng cho được. Nhưng lúc này trả lời là đau lòng hay không đau lòng đều là đáp án có thể lấy mạng người. Trả lời là đau lòng, sư muội sẽ nói quả nhiên các ngươi gian díu với nhau; trả lời là không đau lòng, sư muội sẽ nói, một người con gái quen biết chết trước mặt huynh, thế nhưng huynh còn không đau lòng, quả thật máu lạnh.
Hạ Văn Triều quá hiểu Bách Lí Khinh Miểu. Nàng cực kì đáng yêu, chỉ là có khi quá mức càn quấy. Vì thế gã trả lời:
"Thư cô nương có quen biết với chúng ta, thấy cô ấy chết trước mắt mình như vậy, nói không đau lòng khổ sở là không đúng, dù sao ta cũng không phải người vô tình. Nhưng sư muội à, chúng ta phải hướng về phía trước, con đường tu chân chính là như thế, tương lai còn nhiều lần đối mặt sinh tử, phải học cách xem nhẹ chúng đi."
Gã xảo diệu đem hoài nghi của Bách Lí Khinh Miểu về mình và Thư Diễm Diễm chuyển hướng sang bài học về sống chết có số. Sư muội từ trước đến nay đều nghe lời gã, quả nhiên dần dần ngồi suy tư về chuyện sinh tử, nghi ngờ chậm rãi tiêu tan.
Đáng tiếc vẫn chưa tha thứ cho gã. Hy vọng sau Chính Ma đại chiến này, trải qua chiến đấu và sinh ly tử biệt, sư muội sẽ càng thêm quý trọng tình cảm của mình. Hạ Văn Triều không lo lắng cho an nguy của Bách Lí Khinh Miểu, nàng ở hậu phương cùng Diêu Văn Đan, chuẩn bị cứu viện đệ tử bị thương, đó là nơi an toàn nhất.
Bên Hạ Văn Triều cũng thế. Sau khi Tuyệt Linh Trận bày ra, Ma đạo không có linh khí thiên địa chi viện, rất mau quân lính sẽ tan rã. 108 lá cờ Hàng ma sẽ mở ra kết giới bảo vệ đệ tử bày trận. Đâu là Tiên trận, cho dù chính Ma tôn có xông lên cũng chưa chắc đã đánh bại được.
Dưới sự bảo vệ của trưởng lão Hợp thể kì, hai ma nữ làm sao có thể ngăn cản họ, rất mau trận pháp đã hoàn thành, linh khí của toàn bộ núi non Huyền Uyên Tông bị rút cạn.
Hạ Văn Triều nhìn hai ma nữ bị trưởng lão đánh đến mình đầy thương tích, trong đó lại thấy nữ tử đeo khăn che mặt hình như hơi quen mắt, chắc là khi xuống núi trừ ma vô tình gặp được.
Gã phát hiện mình thất thần, vội niệm thanh tâm chú, chuyên tâm chống đỡ trận pháp.
Trưởng lão Hợp thể kì thấy trận đã thành, vội lui về sau muốn tiến vào vòng bảo hộ của trận pháp, ai ngờ nữ tử áo đen trước mắt bị gã liên tiếp đánh bại lui đột nhiên cười quỷ dị, áo đen bị gió thổi bay lên, lộ ra một thân xương trắng đầy quỷ đói bám lên dưới áo choàng.
Nữ tử này hoá ra chỉ có mỗi cái đầu, phía dưới một tí máu thịt cũng không có!
Cừu Tùng Tuyết vươn tay phải xương trắng, nắm giữ bả vai Trưởng lão Hợp thể kì. Vô số quỷ đói theo ngón tay nàng nhào lên người ông ta. Tiếng quỷ khóc thê thảm khiến thần hồn gã điên đảo, gã muốn thi triển một pháp quyết xua tan lệ quỷ này, nhưng không điều động nổi một chút chân nguyên.
"Tu la đạo... ngươi, ngươi là Cừu Tùng Tuyết, quỷ tu Đại thừa kì."
Trưởng lão Hợp thể kì hét lớn, gã muốn nói cho các đệ tử mau chóng lui lại. Một con quỷ đói lại cắn lưỡi của gã, khiến gã nói không ra tiếng. Cao thủ Đại thừa kì ở đây, sao có thể bị gã đánh bại, sao có thể để cho họ bày trận thành công! Đây là Ma đạo có chuẩn bị rồi mới đến!
Không xong...
Đây là suy nghĩ cuối cùng của trưởng lão Hợp thể kì, gã bị vô số quỷ đói vây quanh, ý thức dần mơ hồ, kéo vào Ngạ Quỷ đạo.
Vị này là trưởng lão Bích Lạc Cốc, nhìn thấy trưởng bối chết thảm, đệ tử Bích Lạc Cốc mắt đỏ sọng, la lớn: "Sư thúc!"
"Suỵt..."
Một ngón tay xương trắng cách trận pháp đặt lên miệng của vị đệ tử không ngừng kêu khóc này, nữ tử có gương mặt tái nhợt cười lộ ra hàm răng trắng:
"Cẩn thận bày trận, đừng để cho sư thúc ngươi chết uổng chứ. Cũng đừng nghĩ đến bỏ trận chạy trốn, các ngươi bây giờ còn có trận pháp bảo vệ, phàm là có một lá cờ bị nhổ ra, tất cả mọi người đều phải chết. Ta không để cho các ngươi đào tẩu đâu."
Dưới áo đen của nàng có không biết bao nhiêu quỷ đói, không quá một hồi đã tiện tay đem phạm vi mười dặm xung quanh bao vây hết. Ngoài Tuyệt Linh Trận toàn một màu máu, chúng đệ tử căn bản nhìn không thấy bên ngoài, chỉ có thể đau khổ chống đỡ trận pháp.
Rõ ràng linh mạch đã bị cắt đứt tại sao lại có cảm giác bọn họ mới là người bị nhốt lại?
108 đệ tử nghe được tiếng của Cừu Tùng Tuyết giữa màn mưa máu bên ngoài:
"Chính đạo muốn khơi mào đại chiến Chính Ma, Huyền Uyên tông ta mở cửa lớn chào đón. Chẳng qua là quyết chiến công bằng. Loại việc trục lợi cắt đứt linh mạch này, ta không thích!"
Hạ Văn Triều lập tức nói:
"Mọi người đừng hoảng, bà ta không đột phá được Tuyệt Linh Trận, chỉ cần chúng ta kiên trì, chờ trưởng bối sư môn thắng lợi xong sẽ đến cứu chúng ta. Tán tiên cũng đã xuất động rồi, một Đại thừa kì nhỏ bé thì đã làm sao. Bà ta nói như vậy là để dao động tâm thần chúng ta, ngăn chúng ta duy trì trận pháp, như vậy bà ta có thể dễ dàng đánh bại, đừng trúng kế."
Gã trấn an chúng đệ tử, bọn họ lập tức phong bế giác quan, chuyên tâm duy trì trận pháp, sức mạnh của kết giới càng trở nên cường đại, lệ quỷ không thể đến gần.
Thư Diễm Diễm bảo bọn thuộc hạ mang ra một cái ghế dài, lười biếng nằm lên, nhìn Cừu Tùng Tuyết hù doạ đệ tử chính đạo, không khỏi ngáp một cái:
"Xem kìa, chúng ta giống người xấu quá đi."
"Làm sao?" Ánh mắt lạnh băng của Cừu Tùng Tuyết đảo qua thân hình Thư Diễm Diễm.
"Không sao." Thư Diễm Diễm chống cằm nói, "Đây là bản sắc Ma đạo nha, ta thích làm người xấu."
"Kiên nhẫn một chút, đưng làm hỏng kế hoạch của Tôn chủ, hắn muốn dẫn cao thủ chính đạo ra đấu một trận." Cừu Tùng Tuyết cảnh cáo.
"Xì, chính hắn cũng chẳng biết mình đang làm cái gì." Thư Diễm Diễm khó chịu xem thường.
Ma tôn người mà chẳng biết mình đang làm cái gì đang canh giữ trên sơn cốc, Tuyệt Linh Trận hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến Linh khí quanh Phần Thiên Cổ, hắn kiên nhẫn đợi bảy bảy bốn mươi chín ngày, thấy một đạo kiếm khí chọc trời đâm thủng sương đen trong sơn cốc. Ân Hàn Giang ngự kiếm bay đến trước mặt Văn Nhân Ách.
Chuôi Ma kiếm vô cùng không an phận trước kia thập phần suy yếu, bị Ân Hàn Giang nắm trong tay, không gượng dậy nổi.
"Cảnh hư cấp hai." Văn Nhân Ách vừa lòng đặt tay lên vai Ân Hàn Giang, tay áo vung, xoay người nói:
"Theo Bản tôn đi nghênh địch."
***
Editor: Sao Ma tôn anh minh thần võ của chúng ta lại để một lỗ hổng lớn như thế nhờ =)))
Anh vì không muốn gánh nhân quả của Bách Lí mà để em cứu, em đã cứu anh thì đương nhiên tình kiếp phải chuyển lên đầu em rồi. Chẳng có gì khó hiểu =)))
Spoil chương 13: "Không hổ là phu nhân của Bản tôn" =))))))