Ma Tôn Cũng Muốn Biết

Chương 68: Đi vào kho bạc



Một cước này của Ân Hàn Giang không nhẹ, tuy y đã cố gắng châm chước bỏ sức vì dù gì Dược Gia Bình cũng chỉ là Tán Tiên, ngụy trang phải làm cho giống một chút. Đương nhiên kĩ năng đóng kịch của y chẳng ra sao, để ý được thế đã là mừng rồi.

Nhưng tu vi của Hạ Văn Triều chỉ có Cảnh hư kì, trong tình huống không hề phòng bị, nào chịu nổi một kích toàn lực của Tán Tiên. Nếu không phải Huyết Ma kịp thời dùng chân nguyên bảo vệ gã, chỉ sợ một cước ấy trực tiếp đá cho gã ruột gan lẫn lộn trộn vào nhau rồi. Đối với vật chủ Hạ Văn Triều có tiềm lực phi thăng này, Huyết Ma vẫn rất quý trọng, chiếm được gã, Huyết Ma sẽ có thể đi lên Tiên giới, ăn tươi nuốt sống những kẻ có pháp lực càng cao hơn.

"Ngươi làm gì vậy?" Hạ Văn Triều bò dậy giận dữ quát.

Gã và Dược Gia Bình là anh em tốt, trước đó Chưởng môn Thượng Thanh Phái do Dược Gia Bình cứu về, sau Dược Gia Bình lại bùi ngùi cảm động vì tấm chân tình gã dành cho Bách Lí Khinh Miểu bèn quyết định giúp Hạ Văn Triều lẻn vào Huyền Uyên Tông cứu người. Dược Gia Bình dở hơi có tiếng, phần đông Tu chân giới nghe danh rồi, chẳng qua xưa nay y đối xử với Hạ Văn Triều đều đào tim móc phổi, Hạ Văn Triều đã bị đãi ngộ như thế này bao giờ, đương nhiên tức giận.

Bảo Ân Hàn Giang bắt chước Dược Gia Bình thực sự quá khó, bản thân y cũng không phải một người giỏi giả làm người khác. May sao y đã đọc "Diệt thế thần tôn – Quyển II", thuộc luôn câu cửa miệng và châm ngôn yêu thích của Dược Gia Bình rồi bèn nhặt luôn lời thoại của nhân vật trong sách ra:

"Ồ, chỉ là ta không vừa mắt vợ chồng các ngươi hòa thuận vui vẻ như thế thôi."

Dược Gia Bình trong nguyên tác đúng là một kẻ tính tình quái gở y trang vậy. Y chỉ cần thấy một đôi tình lữ đến cầu cứu là bắt đầu khó ở. Y sẽ cho người bệnh hai lựa chọn, một là người nữ hiến thân, hai là nộp thứ quan trọng nhất với họ lên. Ngày xưa khi Bách Lí Khinh Miểu cõng Túc Hòe đi tìm thầy chữa trị, Dược Gia Bình đã bắt nàng hoặc là nộp Nguyên anh hoặc là hiến thân. Khi Hạ Văn Triều đi lịch luyện, cũng đưa Công Tây tiểu thư đến xin cứu người. Lúc ấy gã nói rõ mình và Công Tây tiểu thư chẳng qua là bèo nước gặp nhau, không phải tình lữ, càng không thể giương mắt nhìn Dược Gia Bình vấy bẩn một cô nương trong sạch nên đồng ý làm người thử thuốc cho Dược Gia Bình.

Dược Gia Bình trị khỏi cho Công Tây tiểu thư xong tra tấn Hạ Văn Triều tầm một tháng, gã vẫn luôn cắn răng chịu đựng. Rồi cơ duyên xảo hợp thế nào lại đột phá, công lực tăng nhanh nhờ tác dụng của dược lực. Về sau Dược Gia Bình rất tò mò với Hạ Văn Triều, cộng thêm cảm động trước tấm lòng nghĩa hiệp của gã, hai người trở thành bạn tốt.

Hạ Văn Triều quen biết Dược Gia Bình trong khoảng thời gian ba mươi năm xa cách với Bách Lí Khinh Miểu, hai người đã có đến hơn 20 năm giao tình, gã ngàn vạn lần không ngờ được có ngày Dược Gia Bình lại dùng những lời lẽ bắt bẻ các tu giả khác để nói với mình.

Nhớ ra đam mê của Dược Gia Bình, gã lập tức hỏi han "Bách Lí Khinh Miểu":

"Sư muội, y có làm gì muội không?"

Nghĩ đến tiền khám bệnh yêu thích của Dược Gia Bình, lại quan sát thần sắc khỏe mạnh của "Bách Lí Khinh Miểu". Rõ ràng nàng đã bị trọng thương ở U Minh Huyết Hải, bây giờ lại hồi phục tốt như vậy...

Trong đầu Hạ Văn Triều loé lên suy nghĩ không sạch sẽ, mặt mũi trắng bệch lùi lại hai bước lắc đầu nói:

"Không, không thể như thế được."

Ân Hàn Giang thèm vào quan tâm Hạ Văn Triều nghĩ gì. Mục đích y đi chuyến này chỉ có một – tóm Hạ Văn Triều. Hiện tại vừa hay đang ở ven đại trận hộ sơn, Hạ Văn Triều lại lạc bầy, chỉ cần một chiêu phong bế Huyết Ma là có thể bắt được người. Trận pháp hộ sơn dễ ra khó vào, y và "Bách Lí Khinh Miểu" muốn rời đi nên dễ dàng thôi.

Ân Hàn Giang căn bản không có tâm trạng lôi thôi với "Bách Lí Khinh Miểu" và Hạ Văn Triều, y chỉ muốn tốc chiến tốc thắng, bắt được người nhanh nhanh chút, quá háo hức đợi đến lần nhập hồn trị liệu tiếp theo cùng Tôn thượng rồi.

Muốn trong chớp mắt khống chế Huyết Ma, chỉ dùng uy lực của Phá Quân Thích có lẽ không đủ, phải dùng Phần Thiên Cổ. Ảo giác của Ân Hàn Giang ngoài nguyên nhân do tâm ma, cũng có Phần Thiên Cổ góp vào. Tâm ma chỉ làm Ân Hàn Giang hỗn loạn tinh thần, mà ảo giác hiện hình chắc chắn do Phần Thiên Cổ quấy phá.

Thực lực không đủ cưỡng chế sử dụng Tiên khí đỉnh cấp rồi rơi vào trạng thái phản phệ là hết sức bình thường. Ân Hàn Giang nhẩm tính hậu quả do bị Phần Thiên Cổ cắn ngược một lượt, cảm thấy vẫn trong phạm vi chấp nhận của mình liền âm thầm trở tay, thi triển linh quyết thôi động Phần Thiên Cổ dưới tà áo.

Nhưng đúng lúc này, Chưởng môn Thượng Thanh Phái tự mình đi đến, thấy "Dược Gia Bình" thì vui mừng nói:

"Vừa nãy thấy Văn Triều mở trận pháp liền đoán được Dược tiên sinh đã quay về. Dược tiên sinh trở lại thật quá kịp thời, mời tiên sinh đi bên này."

Ân Hàn Giang nhìn thấy chưởng môn Thượng Thanh phái, da mặt xô lại. Hai kẻ thù đều ở ngay trước mắt, trong lòng y mừng như điên, suýt thì không duy trì được lớp da bên ngoài nữa.

Văn Nhân Ách thấy thế vội đi đến cầm tay Ân Hàn Giang, lo y xúc động quá. Cho dù là Văn Nhân Ách, lần trước mượn cơ thể Liễu Tân Diệp vào Thượng Thanh Phái cũng cần nhẫn nại, thậm chí cố chịu đựng ghê tởm đi thăm Hạ Văn Triều. Nếu chỉ có mình Hạ Văn Triều thì hai người họ liên thủ bắt lại, nhanh chóng mang đi không phải việc khó. Nhưng lúc này Chưởng môn Thượng Thanh phái lại tới, mình đứng trên địa bàn của người ta, bên trong Thượng Thanh phái còn ẩn giấu bao nhiêu con bài chưa lật cũng không biết, tạm thời không thể hành động thiếu suy nghĩ.

Hạ Văn Triều thấy "Bách Lí Khinh Miểu" thế mà lại chủ động nắm tay "Dược Gia Bình", tức đến mắt muốn rỏ máu. Mà "Dược Gia Bình" lại vung tay, ánh mắt lạnh tanh nhìn "Bách Lí Khinh Miểu", đọc thuộc lòng lời thoại của Dược Gia Bình trong "Diệt thế II":

"Loại ngươi mà cũng dám coi mình sánh ngang Tiểu Di?"

Cùng lúc đó Ân Hàn Giang truyền âm nói:

"Ta biết ý ngươi, Chưởng môn Thượng Thanh Phái Bổn tọa còn muốn dùng vào việc khác, quả thật không phù hợp bắt hết một lưới ngay lúc này."

Y hít thở thật sâu bình tĩnh lại, lạnh lùng nói với Chưởng môn Thượng Thanh phái:

"Thấy ông vội vã như vậy là mong ta chữa bệnh cho ai sao?"

"Phải, phải." Chưởng môn Thượng Thanh phái tạm thời không để ý đến không khí kì quặc giữa ba người Hạ Văn Triều, "Bách Lí Khinh Miểu" và "Dược Gia Bình". Ông có lòng thẹn với Bách Lí Khinh Miểu, rồi cũng chẳng tiện nhúng tay vào chuyện tình cảm của mấy đứa nhỏ đành phải lờ đi, nói với "Dược Gia Bình":

"Đệ tử phái ta bị giam ở Huyền Uyên Tông, Dược tiên sinh mạo hiểm ra tay cứu giúp, Thượng Thanh phái đã nợ ân đức bằng trời, thật sự không nên làm phiền Dược tiên sinh thêm nữa. Chỉ là lúc này tính mạng của Thanh Việt sư đệ nguy cấp, thời nay duy có Dược tiên sinh mới cứu được đệ ấy thôi! Cho dù Dược tiên sinh chữa trị được cho Thanh Việt sư đệ hay không, miễn là người đồng ý ra tay, sau này phàm Dược tiên sinh có lệnh, chỉ cần không phạm vào Thiên Đạo, trên dưới Thượng Thanh phái nhất định nước sôi lửa bỏng cũng không chối từ!"

Ân Hàn Giang nghe Chưởng môn nói, mày hơi nhướng lên, cũng không cần "ngày sau" đâu, rất nhanh y đã có một việc muốn Thượng Thanh phái làm rồi đây, mà còn không "phạm vào Thiên Đạo" và chẳng hề "nước sôi lửa bỏng", một việc nhỏ xíu thôi.

Đã thế, giả bộ đi lừa gạt một chút cũng được đấy.

"Ừ, đưa ta qua xem." Ân Hàn Giang gật gù nói.

Y cùng Chưởng môn THượng Thanh Phái ngồi lên thuyền bay, "Bách Lí Khinh Miểu" đi theo. Hạ Văn Triều thấy "sư muội" liếc cũng không thèm liếc mình một cái, còn lẽo đẽo sau lưng Dược Gia Bình, tức giận đến suýt thì chân nguyên tán loạn máu mồm máu mũi hộc cả ra.

"Còn không mau lên đây." Chưởng môn cảnh cáo nhìn Hạ Văn Triều một cái.

Đệ tử này điểm nào cũng tốt, chỉ có điều về phương diện nữ sắc quá mức phóng túng. Thật cho là ông không biết Hạ Văn Triều rõ ràng đã cưới Liễu Tân Diệp lại lén gian díu với đại tiểu thư Công Tây thế gia, rồi ái muội tình tứ với mấy sư muội đồng môn khác, cùng lúc trong lòng vẫn tơ tưởng Bách Lí Khinh Miểu sao.

Nếu không phải Hạ Văn Triều trấn an cả mấy cô đều ổn thỏa, không náo loạn rách việc, tu vi cũng cao cường, là trụ cột tương lai của Thượng Thanh Phái thì Chưởng môn đã trừng phạt gã lâu rồi.

Đó giờ chỉ đành mắt nhắm mắt mở thôi.

Nhưng Dược Gia Bình là ân nhân của Thượng Thanh phái, trước đó thương của Chưởng môn là nhờ y chữa khỏi, lúc này thương của Thanh Việt trưởng lão cũng cần Dược Gia Bình ra tay, Hạ Văn Triều sao có thể vì một người con gái mà trở mặt thành thù với Dược tiên sinh được.

Hạ Văn Triều bị sư phụ nhắc nhở, cuối cùng cũng cố ép lòng không cam xuống, tay nắm chặt cứng, thầm nhủ mối thù đoạt vợ thề không quên! Sau chuyện này, gã nhất định phải tìm Dược Gia Bình đòi lại công bằng, rõ ràng đã thương lượng đâu vào đấy là đi giúp gã cứu người yêu rồi, cứu thế nào cứu luôn vào tay mình, có còn là anh em tốt không! Gã và tiểu sư muội thanh mai trúc mã, tình nghĩa quấn quít từ thuở ấu thơ, há lại để Dược Gia Bình chen chân vào được!

Ân Hàn Giang đương nhiên không thông y thuật, y chỉ định làm bộ xem thôi, nhưng người này bị thương vì đâu, bị thương như thế nào thì y lại biết.

Đi vào thiên điện, y liếc nhìn Thanh Việt trưởng lão mặt đầy nếp nhăn và đồi mồi, giả vờ giả vịt đưa tay bắt mạch, Chưởng môn bên cạnh còn đang kể lể đầu đuôi chuyện Thanh Việt bị thương:

"Một năm rưỡi trước trong trận chiến trừ Ma ở U Minh Huyết Hải, vị Tân Huyền Uyên tông chủ kia không muốn sống nữa mà đội Thiên kiếp sử dụng Tiên Khí, một đường đuổi giết ta và Văn Triều. May sao chúng ta kịp về đến môn phái, người nọ lại có ý đồ mang Phần Thiên Cổ phá trận. Thanh Việt sư đệ vì bảo vệ Thượng Thanh phái mà cưỡng chế dẫn động Tiên khí hộ trận Đãng Nguyệt Chung, bị Tiên khí rút cạn chân nguyên rồi phản phệ, rơi vào thiên nhân ngũ suy. Thượng Thanh phái lấy linh đan diệu dược giúp đệ ấy kéo dài sự sống. Đến nay thực không thể chống đỡ tiếp, sư đệ đã dầu hết đèn tắt mất rồi."

Hoá ra ngày đó là kẻ này ngáng chân ta... Ân Hàn Giang nhìn mặt Thanh Việt, thầm nghĩ đây là quả báo chứ gì nữa. Dầu hết đèn tắt? Yên tâm, không để đèn tắt đâu mà lo, lấy Thanh Việt này ép mỡ đầu tiên là được rồi.

Chuyến này đến Thượng Thanh phái, Ân Hàn Giang cảm giác như đi vào kho bạc, tuỳ tiện đụng phải ai cũng thấy có thù oán. Quá vi diệu! Quá khéo!

Mặt của "Dược Gia Bình" lại nhăn nhúm vào, dường như đang cười muốn điên lên dưới lớp da, nhưng nhăn thế nhăn nữa cũng không rách ra, quỷ dị quá sức.

Chưởng môn thấy vẻ mặt của y, ruột gan nhốn nháo hết cả lên, nôn nóng hỏi:

"Chẳng lẽ Dược tiên sinh cũng hết cách? Sư đệ... là sư huynh hại đệ rồi!"

Ông vì duy trì uy nghiêm của trưởng môn, cố ý thể hiện ra bề ngoài là một người trung niên, tóc đen râu dài, như một quan viên cao gầy, là kiểu tướng mạo thịnh hành đang được săn đón nhất ở phàm trần. Chưởng môn chảy một dòng lệ nóng, nửa quỳ trước giường Thanh Việt trưởng lão, khóc không thành tiếng.

"Bách Lí Khinh Miểu" đi đến nhìn Thanh Việt, không nhịn được truyền âm với Ân Hàn Giang:

"Cứu được."

Văn Nhân Ách dùng trực tiếp cơ thể Bách Lí Khinh Miểu để truyền âm, cho dù dẫn âm cũng sẽ là giọng nói của Bách Lí Khinh Miểu. Trước đó hắn đã hấp thu kí ức nguyên thần của Dược Gia Bình, biết chứng này trị được bèn truyền âm nhắc Ân Hàn Giang:

"Chỉ cần có một tu giả Đại thừa kì tình nguyện hao hết chân nguyên độ mệnh cho ông ấy, thêm vào đan dược bổ trợ là có thể khôi phục đến Hợp thể kì. Nhưng nhiều nhất chỉ có Hợp thể kì, cũng không còn khả năng tiến cảnh nữa. Một biện pháp khác là tìm được Ngũ Uẩn Linh trong truyền thuyết. Thiên nhân ngũ suy từ Hậu Thiên Thần Nhân đến chó mèo sâu bọ, ngoài Thiên Sinh Thần xuất hiện cùng trời đất ra, vạn sự vạn vật đều phải trải qua kiếp thiên nhân ngũ suy. Tu chân chẳng qua là đang cố trì hoãn quá trình ấy. Chỉ có Ngũ Uẩn Linh do thiên địa bồi dưỡng mà thành mới có thể khắc chế được ngũ suy. Nhưng nó là đồ của Thần giới rồi, Hậu Thiên Thần Nhân cũng muốn có."

Ân Hàn Giang liếc Bách Lí Khinh Miểu, đồ không lấy được thì nói làm gì?

"Ta có." "Bách Lí Khinh Miểu" truyền âm lại.

Theo cốt truyện, khi Bách Lí Khinh Miểu tình cờ lạc vào một tiểu thế giới thiên sinh đã lấy được, sau đó đương nhiên là cho Hạ Văn Triều. Ngũ Uẩn Linh chú định bị Thiên Sinh Thần hấp dẫn, hiện thời cho dù không có Hạ Văn Triều bị thương làm cơ hội, Bách Lí Khinh Miểu vẫn tìm thấy Ngũ Uẩn Linh trong ba mươi năm du lịch. Có điều nàng, Chung Ly Khiêm, Cừu Tùng Tuyết và Túc Hoè đều không nhận ra nó, chỉ biết là Thần vật nên vẫn luôn cất giữ cẩn thận.

Ân Hàn Giang thầm cảnh cáo:

"Ngươi đừng có mơ làm hỏng việc của ta."

Sau đó quay đầu nhìn về phía cao thủ Đại thừa kì duy nhất còn sót lại của Thượng Thanh phái là Chưởng môn, hiền lành nở nụ cười nói:

"Cứu được."

Y không hề đề cập đến chuyện Ngũ Uẩn Linh, chỉ nêu ra cách đầu tiên, còn nói thêm:

"Phương pháp độ mệnh ta sẽ truyền cho các ngươi, đan dược bổ trợ ta cũng có thể luyện giúp. Còn có muốn đổi một Đại thừa kì lấy một tu giả Hợp thể kì không còn khả năng tiến cảnh mà 500 năm sau vẫn phải trải qua thiên nhân ngũ suy hay không thì do chính các ngươi quyết định đi thôi."

"Chuyện này..." Chưởng môn Thượng Thanh phái mặt mũi khiếp sợ nói, "Chẳng lẽ không còn biện pháp nào khác sao?"

"Đến Thần Nhân Thượng giới còn không tránh khỏi thiên nhân ngũ suy, một Tán Tiên như ta có thể nghĩ ra cách khác gì?" Ân Hàn Giang thoải mái ung dung ngồi trên ghế cao trong thiên điện, lạnh mắt nhìn Chưởng môn Thượng Thanh phái nói, "Cứu hay không cứu đều xem các ngươi."

"Với lại phí khám bệnh của ta cũng đừng nói đến cái gì mà "ngày sau"," Ân Hàn Giang nhìn Hạ Văn Triều, ác ý cười, y đeo bao tay lên, nắm cổ "Bách Lí Khinh Miểu" nói với Hạ Văn Triều, "Đưa nàng cho ta thì sao?"

***

Tác giả nói:

Ân Hàn Giang: Khắp chốn đều là dầu thắp đèn, vui vẻ đến bạo! Không nhịn nổi muốn đốt quả pháo hoa ăn mừng, bắt đầu nổ từ đâu đây nhờ?

Văn Nhân Ách: Bình tĩnh! Bình tĩnh!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.