Ma Tôn Cùng Thần Tôn Vợ Chồng Diễn Kịch Hằng Ngày

Chương 12



​Ánh sáng vàng phủ đầy sân, từ trong viện chim chóc trên cây kêu vài tiếng chợt vỗ cánh phành phạch rời đi.

Trầm Ngọc bị đánh thức bởi âm thanh tán cây lay động. Nhưng vừa tỉnh dậy hắn đã thấy ngay lông mi người nằm cạnh khẽ chuyển động, sau đó từ từ mở mắt.

Vào giây phút mặt đối mặt, Trầm Ngọc mới chợt nhớ đến chuyện đêm qua, ngẩn ngơ nhìn Lăng Yên, lỗ tai hiếm khi chợt đỏ ửng.

Trông thấy vẻ mặt hắn, Lăng Yên liền bật cười, thân hình mềm mại ở trong mền nhích lại gần, hôn lên gò má người nào đó một cái, lười biếng nói: “Chào buổi sáng.”

Trầm Ngọc được hôn lên má, cố ra vẻ bình tĩnh bước xuống giường, nhỏ giọng nói: “Nàng nghỉ ngơi trước đi, để ta …” Hắn ngập ngừng, bản thân là Thần tôn, tất nhiên xưa nay chưa hề chăm sóc người khác bao giờ, nhưng chỉ dừng chốc lát rồi lại tiếp: “Để ta đem thau nước vào đây rửa mặt chải đầu giúp nàng.”

Lăng Yên gật đầu cười. Đến khi Trầm Ngọc đã đem thau nước bước vào, y phục trên người nàng cũng đã thay xong.

“A Tinh.” Lúc Lăng Yên trang điểm trước gương, Trầm Ngọc cũng cúi người ở một bên thu dọn việc nhà, tiện miệng nói: “Hôm qua ta có nghe mọi người nói nàng không thường ở đây, hằng năm vài ba tháng mới về đây ở?”

“Đúng vậy.” Lăng Yên sửa soạn lại một lần, nhìn thấy Trầm Ngọc ở phía sau trong gương, “Sao vậy?”

Trầm Ngọc dọn dẹp xong liền ngồi xuống bên cạnh, động tác thư thái trầm tĩnh: “Vậy những lúc khác nàng ở đâu?”

Mãi cho đến hôm qua Thần tôn đại nhân mới giật mình vì sự hiểu biết của mình với nương tử, đúng là hắn chẳng biết gì về nàng.

Cặp mắt Lăng Yên khẽ động, thấy giờ vẫn chưa phải lúc tiết lộ sự thật cho đối phương biết, nào Ma nào Yêu, người bình thường nghe đã sợ mất mật rồi, thật tình Lăng Yên không muốn phu quân nàng bị nàng dọa sợ. Nàng cười hì hì, tự bịa đại một câu: “Thì ở một thị trấn khác ở phía nam, cũng gần giống với nơi này.”

“Nhưng kể từ giờ thiếp sẽ sống ở đây.” Lăng Yên tự suy xét một chút, vào thời điểm này hai giới Thần Ma ít khi xung đột, chuyện nội bộ của Ma giới thì đã có đám Thanh Minh xử lý, đợi vài hôm nữa nàng trở về xem xét là được. Hơn hết thảy vấn đề lớn nhất bây giờ là đám Yêu giới bên kia, nhưng chuyện này nàng cũng không nhất thiết phải tham gia.

Việc tiếp theo nàng đã có quyết định, nếu sắp xếp mọi thứ ổn thỏa, thời gian còn lại nàng sẽ cùng phu quân nhà mình bồi dưỡng tình cảm.

Đã qua mấy vạn năm, lần đầu tiên trong lòng Lăng Yên có suy nghĩ như vậy.

“Trước đây nàng … làm gì vậy?” Trầm Ngọc muốn hiểu Lăng Yên nhiều hơn.

Lăng Yên chống má, nghĩ một chút mới nói: “Kinh doanh buôn bán.”

“Nàng không về cũng lâu vậy rồi, không ảnh hưởng gì sao?”

Lăng Yên lắc đầu: “Yên tâm, bằng hữu của thiếp cũng ở đó, họ sẽ thay thiếp quản lý tốt chuyện làm ăn, mười năm không về cũng không xảy ra chuyện gì.”

Trầm Ngọc lúc này mới rõ, chuyện hắn không biết còn rất nhiều, ví dụ như nàng buôn bán về gì, còn cả bằng hữu của nàng nữa. Hắn mông lung hỏi: “Những người bạn của nàng … họ trông như thế nào?”

“Ừ?” Nàng nghĩ đến một loạt những biểu cảm của đám Thập Đại Ma Tướng, cuối cùng nói: “Là mấy bà chị tính như bà già, cằn nhằn lèm bèm, chàng hiểu cảnh tượng đó không? Có một chuyện mà lải nhải hoài, cái này không đúng cái kia cũng không chịu, luôn nghĩ phải trông chừng mình một chút mới chịu được.”

“Cái này ta hiểu.” Trầm Ngọc nghe vậy tin là thật, còn gật đầu nói, “Đại ca ta cũng y chang vậy.”

Xích Diễn vừa bước chân vào viện suýt nữa đập luôn đầu vào cánh cửa.

Lăng Yên nhạy bén phát hiện ra Xích Diễn, cùng Trầm Ngọc vội vàng bước tới kêu một tiếng “Đại ca”, Xích Diễn cười híp mắt, nhân tiện nói: “Chuyện là... ta đến để nói tạm biệt.”

“Tạm biệt?”, Lăng Yên thì không nói, mà ngay cả Trầm Ngọc cũng hơi nhíu mày, hắn liền hiểu ngay chắc chắn đã có chuyện xảy ra, bèn nói: “Sao vậy?”

Xích Diễn lắc đầu, chỉ lập tức nói với Trầm Ngọc: “Theo ta.”

Nói xong liền đi ra ngoài, Trầm Ngọc nhìn bóng lưng hắn rồi lại nghiêng người liếc mắt nhìn Lăng Yên, nàng khẽ vuốt cằm ý nói rằng hắn không cần lo cho mình, đến lúc này Trầm Ngọc mới theo Xích Diễn ra ngoài.

Trầm Ngọc vừa đi, gian phòng liền trở nên vắng vẻ. Lúc này đầu tóc Lăng Yên cũng chỉnh tề rồi, liền tính toán muốn gọi đám người Thanh Minh ở Ma giới ra hỏi chuyện, nhưng ai ngờ vừa xoay người, liếc mắt một cái liền thấy hỉ phục được treo ở trong phòng, bên trên hỉ phục là hình con phượng hoàng đang giang đôi cánh đầy rực rỡ mà uốn lượn.

Nơi đó Trầm Ngọc đã dọn dẹp qua, một thứ đáng lý đã được cất vào tủ áo chẳng hiểu sao lại bị hắn treo ở nơi bắt mắt như vậy.

“Thần tôn.” Đến một góc yên tĩnh ở bên ngoài, Xích Diễn mới thở phào một tiếng, vẻ mặt nghiêm túc, “Ta đã sớm nhận được thư Đông Cẩm đưa đến, chuyện Yêu vương đoạt được Huyền Cốt Châu còn phải đợi bên Yêu giới xác minh sự việc. Ta buộc phải về Thần giới trước.”

Trầm Ngọc cau mày: “Đông Cẩm còn tra được gì nữa? Ta cùng ngươi về xem một chút.”

“Thần tôn không cần bận tâm, chuyện này bọn ta có thể đối phó được.” Xích Diễn lắc đầu, nhìn về hướng tiểu viện cách đó không xa, cười đáp: “Dù ta có muốn thì tiểu cô nương kia cũng không bằng lòng chờ một mình đâu.”

Tất nhiên Trầm Ngọc cũng không muốn tách khỏi Lăng Yên, nhưng cũng biết có nhiều chuyện không được phép chậm trễ. Xích Diễn trông thấy vẻ mặt của hắn, hiểu ý liền nói: “Thần tôn yên tâm, nếu thật có chuyện, ta sẽ nhanh chóng báo tin cho người.”

Nghe Xích Diễn nói thế, Trầm Ngọc mới yên lòng một chút, khẽ gật đầu. Xích Diễn sau khi nói xong liền muốn rời đi, nhưng Trầm Ngọc chợt nhớ đến một chuyện, lập tức gọi hắn lại.

“Xích Diễn, trên người ngươi có ngân lượng không?”

Xích Diễn sửng sốt: “Ngân lượng? Thần tôn cần dùng sao, cứ việc phân phó Xích Diễn, ta sẽ lập tức mang tới cho người.”

Trầm Ngọc lắc đầu, tập trung suy nghĩ một lát mới nói: “A Tinh nàng nói …”

“Hả?” Xích Diễn khó hiểu, chủ đề sao lại bay về hướng Hạ Dung Tinh rồi.

Trầm Ngọc ngừng một lát, tuy trên mặt không có biểu cảm gì nhưng Xích Diễn lại nhìn ra được hắn đang thể hiện sự ấm ức buồn bực hết ra ngoài, rồi nói tiếp: “A Tinh nói nàng không thích phượng hoàng.”

Xích Diễn kinh ngạc.

Trầm Ngọc lại còn huơ tay múa chân miêu tả, trầm trọng nói tiếp,”Đặc biệt là con phượng hoàng cỡ này.”

Xích Diễn gượng gạo cười một tiếng, này không phải cùng một cỡ với chân thân tiểu Thần tôn hay sao. Thấy Thần tôn trong lòng ủ dột, Xích Diễn vội nói: “Cái này không quan trọng, qua mấy trăm năm nữa chân thân Thần tôn sẽ cao giống thế này nè.” Hắn chỉ vào đỉnh đầu mình.

Trầm Ngọc bắn cặp mắt âm u về phía Xích Diễn.

Xích Diễn ho nhẹ một tiếng, bất đắc dĩ hỏi: “Vậy phải làm sao bây giờ?” Hắn càng lúc càng khó tin được, phượng hoàng vốn mang đến điềm lành, sao lại có người không thích phượng hoàng được nhỉ.

Trầm Ngọc cân nhắc trong phút chốc, nói: “Thế nên ta muốn … thay đổi nàng một chút.”Hắn tiếp tục nói ra suy nghĩ của mình, “Ta dự định để trong nhà một ít vật dụng có liên quan đến phượng hoàng, bức tranh phượng hoàng, cây trâm hình con phượng hoàng, cả những thứ khắc hoa văn phượng hoàng nữa, biết đâu nàng nhìn nhiều rồi sẽ thích.”

Xích Diễn: “...” Hình như nghe cũng có lý, nhưng mà có gì đó hơi sai sai.

“Xích Diễn, ta cần bạc.” Thái độ nghiêm nghị bình thường của Trầm Ngọc dùng khi nói chuyện với các vị thần trên Thiên Giới, nay được hắn đem ra đòi tiền Xích Diễn.

Xích Diễn vội vàng lôi cả thảy ngân lượng mình chuẩn bị trong người đưa hết cho Trầm Ngọc, lúc này mới không tình nguyện rời đi, chỉ mong mình sớm xong việc rồi trở về.

Chờ Xích Diễn đi rồi, Trầm Ngọc mới quay trở lại phòng.

Nhưng trong gian phòng không có một bóng người, chỉ là có một tờ giấy được Lăng Yên để trên bàn, nói rằng muốn vào chợ mua một ít thứ rồi về chuẩn bị vài món ăn cho Trầm Ngọc.

Trầm Ngọc đọc thư xong, đúng là nhìn quanh cũng không thấy bóng dáng nương tử, đành bắt đầu ở trong nhà ngồi chờ vậy.

Sự thật lần này Lăng Yên đi ra ngoài, chẳng qua không phải vì mua đồ.

Chuyện Yêu vương xảy ra mới hôm trước, hôm sau liền tổ chức thành thân. Có rất nhiều chuyện còn chưa được làm sáng tỏ, đợi đến hôm nay Trầm Ngọc ra ngoài cùng Xích Diễn nàng mới rời khỏi nhà được, bèn ra ngoại thành mở ra trận pháp, liên lạc với mọi người ở Ma giới.

Nhưng bây giờ ở bên kia Ma giới, người đang báo cáo với Lăng Yên không phải Thanh Minh mà là Ô Dạ - người trầm tĩnh nhất cũng lớn tuổi nhất trong Thập Đại Ma Tướng.

“Khởi bẩm Ma tôn, lúc đám người Ma giới tới nơi thì Yêu vương đã rời khỏi Nhân giới rồi, bọn thần không kịp cản hắn.” Ô Dạ nói.

Kết quả này cũng không nằm ngoài dự tính của Lăng Yên, nàng lắc đầu nói: “Lần này mưu kế của Yêu vương cũng lợi hại lắm, cả Ma giới lẫn Thần giới đều trong tính toán của hắn. Coi như hắn tốn công vạch kế hoạch nhiều năm cũng không hẳn vô tác dụng.

“Vậy, ma tôn...” Vẻ mặt Ô Dạ do dự, chờ Lăng Yên ra quyết định.

Lăng Yên nhanh chóng ra lệnh: “Huyền Cốt Châu vẫn chưa luyện thành, chỉ cần điểm này thôi, bên Yêu giới sẽ có động tĩnh. Ngươi phái người theo sát Yêu giới, nếu phát hiện chuyện gì lập tức báo ta biết.”

“Rõ.” Ô Dạ nghe lệnh đáp nhanh một tiếng, nhưng lập tức lại hỏi: “Ma tôn, người... định khi nào trở về?”

Lăng Yên không vui nhíu mày, nàng như không định trở về: “Bây giờ ở Ma giới cũng không có gì đáng để ta đích thân ra tay, một thời gian nữa ta trở về cũng không muộn.”

Ở bên kia Ô Dạ khẽ thở dài, nhân tiện nói: “Trước khi đi Thanh Minh cũng có nói với ta, Ma tôn người nhất định sẽ nói như vậy.”

Lăng yên cười khẽ, Thanh Minh vậy mà lại hiểu nàng rất rõ, nàng rất nhanh liền hỏi: “Nói như vậy Thanh Minh đâu, sao lần này lại là ngươi liên lạc với ta? Tiểu tử kia trốn đâu rồi?”

“Thanh Minh nói dù cho bọn ta thúc giục bao nhiêu lần, Ma tôn người cũng kiên quyết không chịu về.” Giọng Ô Dạ bình tĩnh truyền đến từ bên kia, nghe không có một xíu cảm xúc nào, “Cho nên hắn đặc biệt tới đón ngài luôn rồi.”

Lăng Yên ngẩn ra.

Vẫn âm thanh không chút nao núng của Ô Dạ tiếp tục truyền đến: “Đúng rồi! Tính ra thì chắc giờ hắn đã đến nhà Ma tôn ở An Nhạc trấn rồi đó.”

Lăng Yên trố mắt nhìn trận pháp trước mặt một hồi, rồi lập tức cắt trận pháp cái bụp, xoay người lao như bay về hướng An Nhạc trấn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.