Nói nhiều như vậy đương nhiên rất mệt, huống chi vừa rồi còn chiến đấu kịch liệt một hồi, cổ họng Úc Yên giống như bốc lửa.
Hiện tại cậu chỉ muốn một cái ổ mèo xa hoa, nằm liệt trên đó mà ngủ.
Nhưng mà giờ cũng không khác lắm, khuỷu tay đại ma đầu đủ để cậu lăn qua lăn lại.
Vì thế đám tu sĩ theo sau bọn họ rất nhanh đã không thấy thiếu niên y phục rực rỡ đâu mà chỉ thấy một con mèo trắng nằm trên cánh tay Đoạn Lâm.
Mọi người cảm thấy quỷ dị nhưng lại hết sức hài hòa.
Hở chân ngủ sẽ cảm lạnh, Đoạn Lâm duỗi tay ôm luôn cái chân mèo con vào lồng ngực.
Sau đó không quan tâm đến mấy người phía sau mà lắc mình biến mất.
Trò vui đã tàn, những người khác làm gì thì làm đi.
Khi Úc Yên tỉnh lại trời đã tối, cậu nghe thấy tiếng nước, mở mắt ra thì thấy một cái hang động.
Cậu ngủ trên cục đá lớn, Đoạn Lâm ngồi bên cạnh ngọn lửa, hắn đang nướng cá trên cái giá gỗ đơn sơ, âm thanh xèo xèo và mùi hương thơm nức.
Đại ma đầu người nghe người sợ lúc này đã cởi áo ngoài, trên người chỉ mặc chiếc áo đơn bạc. Hắn đang kéo tay áo làm lụng vất vả, mèo con đã thấy bộ dạng này nhiều rồi.
"Khụ, đau họng quá, lấy cho ta một ít mật hoa đi." Úc Yên không hề ngại mình phiền mà yêu cầu.
Bóng dáng cao lớn giật giật, quay đầu lại nhìn cậu. Cái liếc mắt của hắn làm Úc Yên chột dạ, sao thế, chẳng lẽ sen hốt phân biết bí mật của trẫm rồi sao?
Hay là đang hoài nghi?
Thôi bỏ đi, mình tự đi lấy mật vậy, chuyện nhỏ nhặt này cũng không tốn sức gì!
Nhưng động tác của Đoạn Lâm nhanh hơn Úc Yên nhiều, hắn yên lặng rót một ly mật hoa đưa đến trước mặt con mèo mơ ngủ.
Cậu vươn lưỡi nhỏ liếm liếm, dường như đang quan sát biểu tình của hắn.
Nếu đã nhạy cảm như vậy, Đoạn Lâm nhẹ giọng nói: "Mèo con, biến thành người nói chuyện với ta."
Úc Yên run lên, trong lòng thầm nghĩ hắn muốn tính sổ, nếu cậu biến thành hình người có phải sẽ bị mắng hay không?
Hắn nhìn cậu, cậu nhìn hắn, sau một lúc cậu đành phải ngoan ngoãn biến về.
Cậu ngồi nghiêm chỉnh trên cục đá nói: "Ngươi nướng cá ư? Thơm quá, ăn được chưa?"
Cậu muốn xuống lấy cá nhưng lại bị Đoạn Lâm kéo về, khiến cậu ngồi trên đùi hắn, không thể không nói cách thẩm vấn này áp bách gấp mười lần.
Đoạn Lâm hỏi: "Mèo con, Úc Yên là ai?"
Quả nhiên hắn muốn hỏi chuyện này, Úc Yên ngẩn ra, trả lời thế nào đây?
Thật ra cậu đã nghĩ đến vấn đề này từ sớm, lỡ như Đoạn Lâm hỏi thì nói thế nào?
Cậu đương nhiên không phải là Úc Yên kia!
Nhưng cậu lại thật là Úc Yên, một Úc Yên đến từ thế giới khác, hơn nữa biết không ít chuyện.
Úc Yên không muốn nói hươu nói vượn lừa gạt Đoạn Lâm, quan hệ của bọn họ rất thân, cậu đau đầu nói: "Bọn họ nhận sai người, có lẽ ta rất giống hắn."
"Ừ." Đoạn Lâm híp mắt, cánh tay bên hông mèo con bỗng nhiên siết chặt, cười mê người: "Ta đã hỏi thiếu chủ, ngày ngươi xuất hiện trong động phủ của ta cũng chính là ngày tu sĩ Úc Yên kia nhảy xuống Tiên Nhai đế, thời gian không sai lệch chút nào."
Úc Yên sửng sốt, trong lòng nổi sóng to gió lớn.
Đã qua hơn trăm năm rồi mà mấy người này vẫn nhớ rõ vậy sao?
Biến thái quá!
Chuyện này không có lợi với con mèo có lịch sử đen như cậu.
Người đời có câu cần mười lời nói dối để che đậy một lời nói dối, cho nên giảo biện thế nào phải suy nghĩ thật kỹ.
Úc Yên rũ mắt, mặt ngoài nhìn rất bình tĩnh nhưng ngón tay trong tay áo đang trộm moi ngón tay khác.
Haizz, phiền muốn chết.
"Nghĩ kỹ rồi sao?" Thiếu niên trước mắt là một tay hắn nuôi lớn, một cái cử động của cậu là Đoạn Lâm biết ngay cậu đang nghĩ gì. Hiện tại không cần đoán cũng biến cậu đang kiếm cớ.
Đoạn Lâm cười cười thả cậu ra, không hề thúc giục.
"A, có chuyện đó sao?" Tuyệt kỹ đẩy nồi chiêu thứ nhất, làm bộ kinh ngạc: "Bọn ta chưa từng gặp nhau."
"Thật sao?" Đoạn Lâm thở dài, thật ra hắn không trách mèo con giấu giếm hắn, chỉ cần cậu chịu nói ra là được.
Nhưng hiển nhiên mèo con chưa đủ tin tưởng hắn.
"Ngươi không nói thì thôi." Đoạn Lâm ngoài miệng nói vậy nhưng trên mặt lại viết: Ta rất đau lòng, ta yêu ngươi vậy mà.
Úc Yên nóng nảy, cậu cũng không giấu chân tướng xấu xa gì, không lẽ người này lại suy diễn đến mấy kịch bản cẩu huyết ngược tâm rồi?
Sức tưởng tượng của hắn phong phú thế nào vậy?
Úc Yên chọt hắn: "Ngươi nghĩ gì vậy? Sao lại có vẻ mặt này?"
"Không nghĩ gì cả." Đoạn Lâm nói: "Đứng dậy đi, ta bắt cá cho ngươi ăn."
Trước đó hắn thẩm vấn thì Úc Yên không vui, bây giờ thoạt nhìn tinh thần hắn sa sút giống như bị mình làm tổn thương thì cậu lại hụt hẫng.
Con mèo cặn bã không dễ làm.
Một con mèo cặn bã có bí mật càng không dễ làm.
Những chuyện không thể tưởng tượng đó muốn nói là nói sao?
Úc Yên tiếp tục moi ngón tay, ư, thật ra cũng không có gì phải băn khoăn, cậu có làm gì sai đâu, cho dù có thì... thế nào, Đoạn Lâm dám nổi giận sao!?
Trên người kiếm tu đột nhiên phóng ra sát khí, các vị đang ngồi đều liếc cậu: Động kinh à?
"Nhớ tới chuyện gì mà tức giận vậy?" Đoạn Lâm khôi phục bộ dạng hằng ngày, giơ con cá đã nướng lên đút cho cậu.
"Không có gì." Úc Yên ngượng ngùng ngồi xuống.
Đoạn Lâm nhìn thiếu niên đừng ngồi không yên mà cười cười, sớm muộn gì hắn cũng sẽ dò được bí mật của mèo con.
"Xem ngươi lo lắng chưa này, hay là ngươi cho rằng ta cảm thấy ngươi là Úc Yên kia?" Đoạn Lâm trực tiếp dùng tay bóc thịt đút cho cậu: "Ngươi hiểu lầm rồi, Úc Yên kia là người ra sao bản tôn có chút hiểu biết, hắn sao có thể là ngươi được."
Đoạn Lâm từ trong miệng người ngoài biết Úc Yên chết ở Tiên Nhai đế chỉ là tu sĩ bình thường.
Không có gì đặc biệt, chỉ là có chút tương tự mỗ tu sĩ lừa đời lấy tiếng kia, từng có quan hệ tốt với vài tên nam tu mà thôi.
Mèo con cao ngạo sao có thể nguyện ý làm thế thân, mua vui cho người khác được chứ?
"Đúng vậy, sao hắn có thể là ta được." Úc Yên chỉ muốn vỗ tay cho hắn, nhưng nếu đã biết như thế thì vì sao hắn vẫn rối rắm vì chuyện này?
"Cái đó..." Đoạn Lâm dán sát cậu, cười như không cười nói: "Mèo con nói ta biết ngươi xuất hiện thế nào đi."
Một bé mèo con chỉ lớn bằng bàn tay đến nơi nguy hiểm như Tiên Nhai đế thế nào, sau đó đúng lúc bò vào động phủ của hắn.
Úc Yên lo lắng nói: "Chuyện xa xưa vậy ai mà nhớ chứ, ngươi cũng không nhớ rõ chuyện hồi bé của ngươi đúng không?"
Này... cũng hợp lý.
"Cũng đúng." Đoạn Lâm tạm thời buông tha, hắn gãi cằm cậu, tiếp tục đút cá: "Bản tôn đặc biệt vì ngươi lẻn vào hồ băng để bắt cá, ăn ngon không?"
Úc Yên bị hỏi đến da đầu tê dại, lắp bắp: "Ngon lắm."
Trời ơi.
Úc Yên cứ cảm thấy đại ma đầu hơi khác khác, khiến cậu có loại sợ hãi bị nhìn thấu.
"Thịt chi ở trong túi trữ vật, chờ ra khỏi nơi vô chủ này ta sẽ luyện cho ngươi một lò đan Trường Thọ, chắc đủ cho ngươi tăng thêm trăm năm thọ mệnh." Đoạn Lâm êm tai nói.
Lọt vào lỗ tai Úc Yên lại bị phiên dịch thành một ý nghĩa khác.
'Yên tâm, dù có xảy ra chuyện gì thì ta cũng có cách giữ ngươi lại, ngươi chỉ có thể ở bên ta.'
Úc Yên run lên một chút.
"Lạnh không?" Đoạn Lâm thấy thế lập tức lấy áo ngoài của mình khoác lên vai mèo con.
Trong nháy mắt Úc Yên bị hơi thở của hắn vây quanh, mùi hương quen thuộc thế mà lại làm tâm trí hỗn loạn của cậu bình tĩnh lại, vô cùng mâu thuẫn.
Không biết qua bao lâu, trời không có dấu diệu sáng lên, Úc Yên nhìn ra ngoài 'hể' một tiếng.
"Sao trời còn chưa sáng nữa?"
Đoạn Lâm giải thích: "Ngươi không biết sao? Bây giờ đã là nửa tháng sau, ngươi ngủ một giấc hơn mười ngày."
Bởi vì Úc Yên luôn ngủ say nên hắn mới tìm đến hang động này.
Trong lúc đó gặp được Hạo Trinh, đối phương chủ động bắt chuyện, lúc này Đoạn lâm thuận miệng hỏi chuyện Úc Yên kia.
Úc Yên vô cùng kinh ngạc, mình thế mà lại ngủ lâu như vậy, là heo chuyển sinh sao?
Nguyệt hắc phong cao*, tu sĩ đạt được tài bảo ở nơi vô chủ đều thức thời ẩn núp.
*Nguyệt hắc phong cao: "Đêm trăng mờ giết người, ngày gió cao phóng hoả", chỉ hoàn cảnh hiểm ác (thường là buổi tối).
Dựa theo bình thường là nửa tháng đầu tìm bảo, nửa tháng sau đoạt bảo. 'Tìm' và 'đoạt', chỉ khác nhau một chữ nhưng ý nghĩ hoàn toàn bất đồng.
"Mèo con, muốn ra ngoài xem náo nhiệt sao?" Ma tu chỉ mặc áo đơn đưa tay với Úc Yên ngồi trên tảng đá.
Do dự một lát, Úc Yên vươn tay nắm tay hắn, mặc kệ đã xảy ra chuyện gì, náo nhiệt là phải xem.
Hắn ôm cậu vào lồng ngực, ôm cả người và áo ngoài ra khỏi hang động.
Bên ngoài gió thổi vù vù, thổi bay vạt áo của đại ma đầu, Úc Yên vội vàng kéo áo giúp hắn, sau đó áp người mình lên, làm tốt công việc giữ ấm!
Hắn dẫn cậu đến nơi thứ nhất, đang diễn ra "tiết mục" giết người đoạt bảo, diễn viên là những gương mặt xa lạ.
Bên yếu thế là một tu sĩ đơn độc, có khả năng hắn vận khí tốt lấy được bảo vật gì đó nhưng xui xẻo bị bốn gã tu sĩ khác gặp phải, đối phương ngăn hắn lại, muốn hắn giao bảo vật ra.
Nếu không sẽ giết hắn.