Khí huyết xung đột, Lộ Thương Nguyệt vốn mang thân thể tiên thiên lại vì sa vào ma đạo mà tạo nên khí đục, hình thành nên ma cốt. Từ thuở hồng hoang, tiên ma khác biệt, hai thứ thần lực này lại bị phong ấn cùng nhau trong một cơ thể. Trọng thương ba ngàn năm trước, vạn tiễn xuyên tâm đâu có dễ lành đến vậy. Tuy Trượng Phương đã tan thành mây khói nhưng ma tộc vẫn chưa thể có ngày bình yên
- Vô Ảnh đâu?
Lạc Thiên tay vẫn giúp cô trị thương, nhíu mày khó chịu trả lời: Ta không biết! Chủ nhân bị thương như vậy lại biệt vô âm tính, đúng là đáng ghét?!
- Hừ, ta luôn coi hắn như đệ đệ ruột, ngươi phản ứng mạnh như vậy là không sợ bản tôn xử lý ngươi?
- Muốn xử thì cứ xử, ta đây cũng không thiết sống nữa...
Trái tim Lộ Thương Nguyệt trật đi một nhịp, vẫn là cô nợ hắn, nếu năm xưa Như Ý không đỡ cho cô một kiếm thì có lẽ hai phu thê bọn họ đã hạnh phúc như thuở hàn thuyên. Những thứ cô muốn bù đắp, đã bù đắp thật không là gì so với nỗi đau của hắn....
Sáng hôm sau, Dã Thụy Yên bước ra khỏi cửa với đôi mắt thâm quầng, cả người không có chút sức sống nào, tay cũng vô thức nâng ly trà lên miệng uống một ngụm lớn. Nước nóng ngay lập tức làm khoang miệng rát lên, y mạnh bạo phun hết ra ngoài!
- Nóng quá!
Đang lúc luống cuống tay chân, phía đằng sau lưng lại phát ra tiếng cười khúc khích. Theo phản xạ, y quay lưng lại thì thấy người làm mình đau lòng cả đêm qua đang che miệng cười, ánh mắt sáng rực
Dã Thụy Yên thu lại dáng vẻ đó, giả vờ điềm tĩnh ngồi xuống ghế: Cô nương sức khỏe đã đỡ hơn chưa?
Lộ Thương Nguyệt cũng ngồi xuống, nhẹ nhàng cầm lấy ấm trà rót ra ly. Ánh nắng buổi sáng ấm áp chiếu vào làm ly trà sóng sánh, phản chiếu chút ánh sáng lên gương mặt diễm lệ của cô. Khi cảm nhận được nhiệt độ đã giảm xuống, cô đưa ly cho y. Dã Thụy Yên nãy giờ như người mất hồn, nhìn cô một cách đắm say, trái tim y lúc này ngưa ngứa như có con kiến bò vào.
Cô nhìn gương mặt y một cách khó hiểu, ra hiệu cho y cầm lấy: trà đã nguội rồi.
Dã Thụy Yên " ồ" một tiếng, nhanh tay đưa ra đón lấy. Nhiệt độ vừa phải, sao lại có thể?
- Trà này rõ ràng rất nóng, sao vào tay cô lại nguội hơn rồi?
- Cái này chỉ là chuyện nhỏ, ta nghe nói chàng là người đã đi tìm thần y về cho ta. Thực sự ta rất lấy làm cảm kích
- Không có gì, đây là chuyện ta nên làm
- Chàng có bị thương ở đâu không, vách đá đó cao như vậy, một người phàm như chàng chắc chắn không dễ dàng gì
- Người phàm? Dã Thụy Yên khó hiểu, nàng ấy nói như vậy là có ý gì? Trong ánh mắt của nàng hôm nay nhìn ta hình như có gì đó khang khác, phải chăng đến đây để vạch rõ ranh giới với ta?
- Ý ta là chàng căn bản không biết khinh công! - Vừa nãy hơi nóng vội, lỡ lời rồi..
- Sau khi nàng đi ta có bái sư học một chút, cũng có thể dùng
- Sau khi ta đi?
Ánh mắt y liền lập tức trùng xuống, phải, sau khi nàng đi... Nàng đi lâu như vậy khi trở về lại ở bên một nam nhân khác. Chẳng lẽ thời gian bên cạnh ta lúc ở quê nhà thật sự không có ý nghĩa gì sao? Trong lòng nàng thật sự không có chút vương vấn gì với ta sao? Dã Thụy Yên muốn hỏi nhưng lại có gì đó làm cổ họng ứ nghẹn lại. Chỉ sợ khi cất lời, nước mắt tích tụ lại trào ra. Y thật sự không muốn nàng nhìn thấy vẻ mặt này!
Thấy y như không muốn nói, cô cũng không hỏi thêm nhiều: Chuyện dịch bệnh đã giải quyết ổn thoả, khi nào chàng trở về kinh thành?
Nàng là đang muốn đuổi ta đi? Muốn rời xa ta nhanh như vậy sao? Dã Thụy Yên cúi đầu xuống, mân mê chiếc ly trà xanh ngọc trên tay:
- Ba ngày sau...
- Được, giờ ta trở về chuẩn bị, chúng ta ba ngày sau cùng xuất phát
- S...sao cơ?
Dã Thụy Yên như ngửi được mật ngọt, kích động nhìn lên. Cô thấy dáng vẻ hôm nay của y khá kì lạ, dè dặt hỏi lại:
- Có gì bất tiện sao?
- Không không không, không bất tiện, để ta sai người chuẩn bị thêm kiệu cho nàng
- --------------_------------------_-------------------------
Ngày rời đi, tất cả bách tính trong huyện đều ra tiễn, cũng may có đại nhân xử lý việc này, nếu không bọn họ lại phải sống khốn đốn trong một thời gian dài..
Lộ Thương Nguyệt hôm nay mặc một bộ đồ màu xanh lam, trang điểm nhẹ nhàng, mái tóc búi dài, trên đầu chỉ cài vài phụ kiện nhỏ. Khí chất thần tiên của nàng như phát sáng giữa đám đông, mọi người đều nhìn với ánh mắt ngưỡng mộ.
Dã Thụy Yên cũng không ngoại lệ, nhìn cô một cách say mê. Nhưng khi thấy Lạc Thiên xuất hiện, nụ cười trên môi vụt tắt, trong lòng dấy lên cảm giác vô cùng khó chịu. Hắn ta lại cùng đi sao?
- Lạc thần y cũng đi?
- Không dễ gì mới xuống núi một lần, ta cũng muốn đến kinh thành thăm thú. Không biết đại nhân có muốn cho Lạc mỗ đi cùng
Bây giờ lại nói chuyện lịch sự như thế? Khi gặp nhau trên núi, hắn ta rõ ràng là một kẻ ngang ngược, mặt vểnh tận trời xanh!
- Thật ngại quá, không biết thần y đi cùng nên ta không chuẩn bị kiệu
Lạc Thiên phe phẩy cái quạt, đưa tay ra trước mặt cô. Lộ Thương Nguyệt không nghĩ nhiều, nằm tay hắn lấy đà bước lên
- Không sao, kiệu của A Nguyệt cô nương xem chừng khá rộng
Thấy cô cầm tay hắn, mặt y đen xịt lại, nghiến răng:
- Nam nữ thụ thụ bất thân, kiệu ta rất rộng, đủ cho thần y ngồi
Dã Thụy Yên vẫn luôn giữ ánh mắt đầy căm phẫn nhìn vào hắn khắp chặng đường. Hai người họ như vậy, rõ ràng là đã rất quen thân. Hừ, không lẽ nàng đột nhiên rời đi cũng là vì hắn?
Lộ Thương Nguyệt dọc đường cũng không để ý nhiều, luôn nhìn xung quanh cảnh giác. Giết thượng thần của thiên giới, bọn họ chắc chắn giờ đang hận không thể xé ta thành trăm mảnh, chắc chắn đang truy lùng ta! Vô Ảnh vẫn chưa quay lại, hắn sẽ không xảy ra chuyện gì đó chứ?