- Tịch Vô ca ca, huynh đã có chỗ ở chưa?
Công chúa trên tay cầm miếng bánh ngọt màu lựu đào, trên miệng vương một chút vụn, thoải mái nói chuyện với cô
Cô cười nhẹ, lấy tay khẽ lau miếng vụn bánh trên môi nàng, ánh mắt lại vô cùng ôn nhu. Không biết người đối diện đang tâm trí loạn xạ, tim đập liên hồi, cô khẽ giọng nói:
- Công chúa, ta không dám nhận hai chữ ca ca này của người
Khi bàn tay cô mới rời đi, tách ra khỏi gương mặt trắng trẻo kia tầm hai đốt tay, nàng ta liền nắm lấy:
- Tịch Vô ca ca, huynh là đang trách ta chuyện giấu huynh thân phận của ta sao?
Cô rút tay lại: Thần nào dám giận công chúa, chỉ là thần là bậc thứ dân, không xứng để công chúa gọi thần như vậy. Người ngoài nhìn vào, e là sẽ tổn hại thanh danh của nàng
- Ta không quan tâm, ta cứ gọi đấy. Tịch Vô ca ca, ca ca, ca ca
Nhìn con thỏ trắng dễ thương đó, cô cũng chỉ đành bất lực cười theo. Không khí lúc này vô cùng gần gũi. Dần dần trong lòng Lộ Thương Nguyệt cũng đã xem cô công chúa này thành muội muội. Chỉ là người đối diện thì ắt hẳn không hề nghĩ như vậy
Việc tiếp theo đây là tìm ra cách lấy được long cốt, nhanh chóng khôi phục ma lực, vực dậy ma giới một lần nữa
- Ta không có căn cơ gì ở kinh thành, chắc sẽ thuê một ngôi nhà ở tạm, việc làm ăn cũng không thể trì hoãn quá lâu
- Huynh sao có thể ở nhà thuê chứ? Huynh là ân nhân của ta, bệ hạ cực kỳ coi trọng huynh. Hay là…
- Hay là?
- Điện công chúa ta có rất nhiều gian trống, huynh có thể dọn đến ở cùng ta
Bên ngoài mặt cô tỏ vẻ không cần, xua tay: Một nam nhân như ta không được phép ở trong cung đâu
- Tịch Vô ca ca cứ yên tâm, bổn cung sẽ thuyết phục được bệ hạ
Từ xa đã nghe được tiếng nói cười rôm rả của hai người họ, trong lòng Dã Thụy Yên cũng không có chút gợn sóng nào. Vừa nhìn đã biết tên nam nhân đó là phò mã tương lai. Hoàng đế đã đánh tiếng như vậy, có kẻ ngốc mới không nhận ra
- Thần tham kiến công chúa điện hạ
Nàng ta cười nhẹ, giơ tay ra cho nô tỳ bên cạnh đỡ dậy: Vậy huynh cứ nói chuyện với Dã đại nhân. Chuyện ta vừa nói, huynh nhất định không được từ chối nhé
- Được, công chúa về cẩn thận
Sau khi bóng lưng nàng khuất dần, Lộ Thương Nguyệt hơi cúi người: Không biết Dã đại nhân có hứng thú chơi với ta một ván cờ?
Y không nói không rằng, ngồi xuống đối diện cô. Tiện tay lấy một quân cờ trắng đặt vào bàn cờ đang trống trải
- Đình nghỉ chân này thật tốt, hoa sen nở khắp nơi, hương thơm nhè nhẹ thanh tao. Ta nghĩ, tính cách của đại nhân cũng giống như nó
- Huynh có học thức uyên bác, có tài làm ăn, có sự thông minh, thực sự cần ta dạy bảo sao?
Cô lắc đầu, không nói không cười, chỉ chăm chăm vào thế cờ mà đối phương vừa mới đặt xuống
- Ta thắng rồi, tài chơi cờ của huynh xem ra vẫn kém hơn ta một bậc. Chuyện xử lý sự vụ, ngày mai huynh hãy đến hộ bộ trước, ta sẽ từ từ truyền đạt
Lộ Thương Nguyệt vẫn chưa ngước đầu lên, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bàn cờ, trên tay vẫn cầm quân đen. Được một lúc, cô đặt xuống, phá vỡ hết mọi thế cờ. Lội ngược dòng thắng lớn. Cô thầm cười nhẹ trong lòng, đồ đệ chung quy vẫn là đồ đệ, sao có thể thắng được sư phụ là ta chứ!?
- …
Dã Thụy Yên không khỏi kinh ngạc, ngoài nàng ấy ra, thực sự y chưa nhìn thấy ai có thể phá vỡ cục diện này. Trong lòng y đột nhiên dấy lên nghi vấn, rốt cuộc người này… có mối liên kết gì đến nàng ấy hay không?
Trên thế gian này, nếu có yêu ma quỷ quái thì chắc chắn có thần tiên. Từ sau khi bắt được kẻ gây dịch bệnh ở huyện Hoà Lâm, Dã Thụy Yên xem như được mở mang tầm mắt mới. Y cũng ngờ ngợ nhận ra rằng, A Nguyệt cô nương mà y luôn mong nhớ hình như có gì đó rất khác biệt, mối quan hệ giữa hai người họ cũng như mơ hồ trở nên xa cách so với thời gian trước đó
- Kim công tử, huynh đi làm ăn ở nhiều nơi, đã từng nghe nhiều chuyện. Vậy huynh nghĩ, thần tiên là có thật không?
Nghe hai từ " thần tiên" đó, tay cô khựng lại một nhịp, sau đó nhìn vào đôi mắt của y thăm dò một chút. Nhưng khi chuẩn bị dùng đọc tâm thuật, cô dừng lại. Dường như người cô không muốn dùng đến thuật này chỉ có thể là y. Cô sợ, nếu thật sự có ý nghĩ gì đó kì quặc, cô sẽ không kiểm soát được mình
- Ta không biết nữa, công tử đã gặp vị đó rồi ư?
- Chỉ là ta… ta có quen một cô nương rất xinh đẹp, lại lương thiện vô cùng…
Dã Thụy Yên ngượng chín mặt, trong đầu không ngừng nhớ đến dáng vẻ tươi cười của nàng, ánh mắt dịu dàng của nàng, bàn tay ấm áp của nàng
- Hoá ra, người đó lại chính là thần tiên trong lòng công tử…
Cô ngoài mặt biểu hiện ánh mắt chọc ghẹo, thoải mái nhưng trong lòng lại như ngàn dao đâm. Hừ, ta lại không phải thần tiên gì cả, bọn chúng mới là người ta căm ghét nhất. Tong lòng chàng, ta như một bạch liên hoa nhưng ta lại càng giống đoá hoa bỉ ngạn dưới hoàng tuyền, đung đưa trước âm khí nơi vực thẳm, sống trong âm thanh gào thét của nỗi đau.
Chàng kiếp này…hoàn toàn khác tiểu hồ ly năm ấy