Ma Tôn Không Dễ Yêu Đương

Chương 31: Giấc mộng



Màn đêm tăm tối bao trùm lấy tất cả, khoảng hư vô không một tiếng động. Lộ Thương Nguyệt đốt lửa nhìn quanh, lần mò bước về phía trước từng bước một. Chẳng mấy chốc có một tia sáng nhỏ nhắn len lỏi qua, rồi đến vùng sáng rộng hơn, rồi lại đến ánh sáng mặt trời chan hoà len lói dưới những tán lá cây xanh tốt. Lộ Thương Nguyệt chưa kịp định thần, bên dưới tay áo có một vật gì đó mềm mại tròn tròn cựa quậy. Cô đánh mắt nhìn xuống, tiểu hồ ly đang cuộn tròn lười biếng dưới vòng tay cô. Phía trên vai lại có con chim sí điểu nhìn cô ôn nhu. Từ xa xa, những ngôi nhà cao xen lẫn những ngôi nhà nhỏ, tiếng nói cười ở khắp mọi nơi

Lộ Thương Nguyệt bàng hoàng đứng dậy nhẹ nhàng, vươn tay toan chạm lấy giọt sương đang chuẩn bị rơi xuống, cô rụt rè tiến tới, vừa chạm vào nó, thế giới kia bỗng sụp đổ trong chốc lát, mảnh vườn kia giờ đã nhuộm màu đỏ tươi, cảnh nói cười kia chỉ còn lại tiếng oán than. Thế giới đó, giờ lại như địa ngục…

- Tịch Vô ca ca

Được đánh thức, cô giật mình tỉnh dậy, mồ hôi chảy trên trán lăn dần xuống gò má. Trong khoảnh khắc đó, người cô toả ra một luồng sát khí mạnh mẽ nhưng lại nhanh chóng biến mất. Lộ Thương Nguyệt đánh mắt sang nhìn gương mặt của công chúa đang sát gần, không khỏi giật mình

- Đ…điện hạ? Sao người lại ở đây

- Huynh làm sao vậy, gặp ác mộng sao?

Lộ Thương Nguyệt nhìn quanh, bốn bức bình phong của xe ngựa đang phấp phới bay trước cơn gió có phần mạnh bạo

- Trời gió lớn như vậy, điện hạ mặc áo sao lại mỏng manh đến thế?

- Ta… không thấy lạnh. À phải rồi, huynh đã làm quen với việc ở hộ bộ chưa?

Cô cởi chiếc áo ngoài của mình ra, khoác hờ lên đôi vai của điện hạ. Nàng ấy đỏ mặt, khẽ cầm lấy chiếc áo trên tay…

- Chuyện thần ở lại trong cung, điện hạ làm sao mà thuyết phục được bệ hạ vậy? Thần thật có chút tò mò

- Chuyện là ta…ta đã nói với hoàng huynh…ta đã nói huynh chính là phò mã tương lai của ta, trước sau gì cũng ở đây, chi bằng cho huynh dọn tới làm quen trước…

- Phò mã?

- Sao vậy, huynh… không đồng ý sao?

Trong lòng Lộ Thương Nguyệt không những không vui mà dường như lại có cảm giác tội lỗi. Một cô nương tốt như thế, lại thật lòng muốn gả cho ta, nhưng ta và nàng vốn không thể ở bên, phá nát trái tim của nàng, ta cũng không vui vẻ gì

- Điện hạ, đến nơi rồi, chúng ta xuống thôi

Công chúa dẫn cô vào cổng lớn của hoàng cung, cô liền cảm thấy có một sức mạnh gì đó kìm hãm, yếu đi một phần. Hoàng cung rộng mênh mông, điện công chúa cũng không nhỏ. Lộ Thương Nguyệt được sắp xếp ở một viện gần chỗ công chúa điện hạ ở. Dường như chỉ một động tĩnh, bên còn lại liền nghe được ít nhiều

Cuối cùng đã danh chính ngôn thuận vào cung, Lộ Thương Nguyệt đợi đến khi trời tối hẳn, lần mò đến nơi mà Vô Ảnh lần trước đã trà trộn vào. Cấm vệ quân đi tuần tra khắp nơi, dường như không có kẻ hở. Phòng vệ đến mấy thì họ vẫn chỉ là người phàm, cô lại dễ dàng vượt qua ải này. Càng đến gần căn phòng đó, sức mạnh của cô càng thuyên giảm, long cốt này giống như khắc tinh của ma thuật, khó lòng lấy ra

Khi vừa hé mở cánh cửa, ánh sáng bên trong chiếu vào gương mặt thanh tú của cô, đồng thời ma cốt trong người như bị bóp chặt lại, thứ này quả nhiên huyền diệu, nếu chỉ đến gần mà đã như thế, vậy khi có được, ma cốt và tiên tủy chắc chắn sẽ hoà vào nhau. Nỗi đau cô hàng ngày phải chịu…sẽ sớm được giải quyết

- Ai đó?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.