Ma Tôn Tại Đô Thị Huyền Huyễn

Chương 128: Hậu Quả Sát Phạt Không Quyết Đoán



- haha... các vị, các vị đừng có quá đáng, ai cũng có cơ duyên cả thôi, các người đừng có quá đáng!

- hihi...

Tuấn lạnh lùng cười nói như đang nói với xác chết, hai tay thì cạ cạ nghịch hai má mũm mĩm của lưỡng nữ, làm lưỡng nữ cười vui vẻ như bình thường, hoàn toàn không coi nặng tình hình hiện tại.

Nhìn bộ dạng đáng yêu của hai bé Tinh Linh làm đám Bạch y nhân đỏ mắt lên, họ đọc trong sách cổ có ghi rõ, tinh linh nam thanh, nữ tú, một người cũng là được xếp vào hạng tuyệt sắc giai nhân, xinh đẹp đã là quá bình thường với tộc Tinh Linh, nay đã được tận mắt trông thấy, xinh đẹp ma mị còn hơn trong sách miêu tả.

- ngươi đừng ép chúng ta phải động thủ, tuy hiện tại chúng ta bị thương, thế nhưng cũng không phải lạt mềm dễ buộc, đối phó với một Nguyên Anh ngũ trọng nhỏ nhoi như ngươi chúng ta chỉ là giơ tay nhấc chân.

Bạch y nham hiểm đầu đàn hướng Tuấn đe dọa, cũng đúng thôi, đám người của hắn ai cũng hơn Tuấn ba bốn trọng thực lực, có bị thương cũng không đến mức ngay cả con kiến cũng không làm gì được.

- hừ, cút!

Tuấn rất ghét bọn lằng nhằng, cậu ta nhìn qua con Băng Giao, Tuấn quyết định rồi, con Băng giao kia của cậu ta hết, một giọt máu cũng đừng mơ lạc đi đâu nữa.

- nói nhẹ không nghe, vậy ta mời ngươi đi thăm Diêm La một chút, kiếp sau ngươi nên biết phận hơn thì tốt.

Bạch y ánh mắt rét lạnh, hắn hất mắt lập tức có ba tên lưng hùm vai gấu lao lên, ba kẻ này một thân sát khí đã đạt tới Nguyên Anh lục cấp, dơ tay nhấc chân có thể cho một Nguyên Anh ngũ cấp thành phấn vụn, chẳng qua bây giờ đang bị thương nên ba người mới lao lên thôi.

- hừ, ta thấy các ngươi bệnh tật ốm yếu không thèm cướp đồ, các ngươi thấy ta mạnh khỏe chính khí lại dám cướp lại, chết đi!

Tuấn để nhị nữ lên đầu Băng Giao chơi, vút một cái katana đã nằm gọn trong tay, vận kiếm " Loạn Vũ Tuyết Anh".

Hoa lạp lạp...

Một kiếm lao lên đối chiêu với ba tên ngôn lù, Tuấn lướt một cái với tốc độ siêu cấp âm thanh, nhoằng nhoằng liên tiếp ba tên Tuấn lập tức lướt về, đứng che hết tầm nhìn của nhị nữ, do kiếm không có vỏ nên Tuấn thả kiếm từ không trung xuống đất, xịt một tiếng katana đã lọt nửa kiếm xuống nền đá.

- A....

- A....

Ba tiếng kêu thảm khốc phát ra, như kiểu muốn đứt dây thanh quản, 36 tử huyệt nổ tung làm ba vị đại hán chết không kịp ngáp, Tuấn phẩy áo hướng bảy tên còn lại đang khiếp sợ lao lên.

Đám người còn lại đang thất thần như bị choáng, tưởng khi nãy Tuấn đã dùng hết toàn bộ công lực hay vũ kỹ mạnh nhất để tru diệt Băng Giao, ai ngờ cậu ta vẫn còn mạnh mẽ đến vậy, bạch y âm trầm hét:

- giết!

Keng Keng....

vút vút vút...

Âm thanh bạo tạc diễn ra, Tuấn một cân bảy giữ thế thượng phong, để đám giời kia liên tục quấy phá làm Tuấn cảm giác khí công đang hết một cách chóng mặt.

Cậu ta nhìn thẳng vào một cô ả chém tới, thế nhưng vừa xuất chiêu sau lưng lại có một tên khác một kiếm chém tới, Tuấn cắn răng lần này ăn bảy mất ba, giết ả đàn bà kia thì chịu một chém vào tay trái.

Vụt...

- A...

Đột nhiên tên cầm kiếm chưa kịp chém Tuấn đã hét thảm thiết, nơi cổ tay hắn ta xuất hiện ba cái lỗ nhỏ, Tuấn cười gằn một kiếm chém rớt đầu ả đàn bà kia lại thuận thế vút kiếm về sau chém đứt cánh tay cầm kiếm tên đánh lén, may mà A La Ngạn thấy bất ổn nên phụ một tay, đúng là thê tử có khác.

- Ngọc Tuyết Ban...

Một kiếm xuất ra mang đầu hai tên nữa để xuống đất, Tuấn như xuất quỷ nhập thần giết người ngọt như cắt chanh, hoa tuyết rơi tới đâu đám bạch y nhận thêm sát thương tới đó.

Giết nốt ba tên Nguyên Anh lục trọng Tuấn cầm kiếm nhẹ nhàng đi tới trước mặt bạch y, vẩy vẩy máu trên kiếm cậu ta cong môi:

- haha... hai người các ngươi, kẻ nào muốn chết trước báo tên đi, ta cho các ngươi đi thăm Diêm La, kiếp sau đừng có cương với đá làm gì.

Bạch y nhân ánh mắt đỏ rực, nhìn lại đám đồng hành không ngờ chết chỉ còn tên tùy tùng của mình, hắn ta cười lớn:

- thì ngươi làm gì được ta? hả?

Tuấn nghe điệu bộ tên bạch y có vẻ tự tin mình không hết, có bùa hộ mệnh? làm cậu ta nhíu mày khó hiểu, đột nhiên Bạch y túm cổ tên thuộc hạ bên cạnh ném về Tuấn hét lớn:

- Độn Phù...

- không ổn...

Phành

Một kiếm chém nát tên bị ném về phía mình Tuấn lao lên muốn tuyệt sát tên bạch y, không ngờ tên đó đã biến mất, mất không một dấu vết, Tuấn hận bản thân mình không thôi, xong rồi tình hình không mấy khả quan rồi, thông tin có Tinh Linh xuất hiện nhất định sẽ bị phanh phui.

Tuấn thu con Băng Giao vào giới chỉ lập tức ôm hai đứa bé Tinh Linh chạy thục mạng ra về, trước khi bỏ đi Tuấn lục được trên người đám mạo hiểm giả đã chết được bảy cây linh dược cấp thấp, vậy quá được rồi, cậu ta lập tức dùng chiêu thức đáy tướng phá đất phá đá lao lên mặt đất.

May sao có hai con bé trợ giúp làm Tuấn chạy nhanh hơn gấp đôi khi xuống, Tinh Linh nói thế nào đi nữa cũng thuộc vào hệ hỗ trợ, chiêu thức của họ đa phần không công kích toàn bộ mà khá là thiên về hỗ trợ, như vậy võ giả toàn đại lục mới nhoi nhoi lên muốn một đầu Tinh Linh bên người, chưa nói đến nhan sắc riêng về cái hỗ trợ đã giúp người có được Tinh Linh tăng sức mạnh gấp đôi đến ba lần, là vô địch trong cùng một cấp độ hoặc vượt cấp khiêu chiến là có.

Rầm...

- chạy.

Lao lên trên mặt đất không nói hai lời Tuấn một đường phía tây chạy thục mạng, lưỡng nữ trong ngực Tuấn thì ngủ vì mệt rồi, đúng kiểu ngươi là nam nhân của ta, ta ngủ ngươi lo đi.

Tuấn vừa chạy chưa được bao lâu, một đoàn người gồm ba mươi năm hắc y lập tức đã xuất hiện tại cái lỗ Tuấn phá vỡ lao lên, một tên hắc y nhắm nhẹ mắt cảm nhận không khí đang bão hòa, đột nhiên hắn mở mắt hét lớn:

- phía tây!

Tên này tuyệt đối là cao thủ, hắn rải thân thức ra bán kính năm mươi dặm, cảm nhận không khí đang loạn lên là hắn biết người đang nơi đâu, đặc biệt ánh mắt hắn người thường mà nhìn qua một cái lập tức sẽ phát điên, thực lực quá cao, đến cả người thường cũng không thể được phép nhìn thẳng mặt.

...

Qua ba ngày sau đến đây thì đã vỡ bờ, Tuấn phải nhờ đến sự trợ giúp của hai cô bé, nhờ họ huy động một số lượng lớn thú lớn đánh lạc hướng, dùng tài cung thủ của họ để gây hấn một đống một đống yêu thú, bởi vì sao?

Còn gì nữa thông tin Tuấn đã bại lộ, võ giả đuổi giết đã không thể tính bằng hàng ngàn mà phải tính bằng hàng vạn, đi tiếp cũng chết và đi sau cũng chết.

- khốn thật, lão tử không ngờ nhân từ chút với con mồi lại mang đến đại họa lớn rồi.

Lao tới một cây cầu lớn, Tuấn đột nhiên nghĩ ra một điều, tại sao mình không nhảy xuống nước để di chuyển, như vậy khí tức của mình trong không trung sẽ không còn, kẻ nào bắt được mới tài đấy.

Nghĩ là làm Tuấn lập tức nhảy xuống con sông đục ngầu, dùng Khí công bao bọc cơ thể bắt đầu di chuyển.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.