Ma Tôn Tại Đô Thị Huyền Huyễn

Chương 17: Khí Bá Vương



- Haha… sao hả nhóc con… muốn học không…

Ông già cười ha hả nói, trong cuộc đời chưa có được người nào mà ông ưng ý để có thể truyền thụ võ nghệ, đến lúc tưởng chừng tuyệt học của sư phụ truyền qua các đời đến đời ông sẽ mất đi thì bỗng nhiên nghe Báo (trước đây đã theo ông vài năm học võ nhưng không đạt được yêu cầu) nói rằng thằng nhóc này có thể thì ông lập tức tới đây, mới nhìn lần đầu và tính cách Thiên Long thì ông già này đã ưng, khi đánh với cậu một trận thì ông đã hài lòng với tên đệ tử thân truyền sắp tới của mình.

- … Học… ông sẽ dạy cháu chứ…?

Thiên Long bỏ qua đau đớn nhanh chóng vùng dậy chạy tới chỗ ông già nhìn ông với ánh mắt cầu xin như một đứa trẻ gặp phải món đồ chơi ưng ý, dù sao trong cậu vẫn còn chút ít tính tình trẻ con, tất nhiên với những người không phải kẻ thù của mình, học cái này tuyệt đối có thể giúp bé Như bảo vệ nó cũng như kiếm thuốc chữa bệnh cho nó dễ hơn.

- Ha ha… tốt… trước tiên phải làm lễ bái sư theo phong tục của phái ta…

Ông già nhìn Thiên Long hài lòng nói.

Ông già chăm chú nhìn ánh mắt Thiên Long từ khi lạy đủ 7749 cái dập đầu thì ưng ý hẳn ra, ánh mắt thành khẩn tuyệt đối làm ông già bỏ qua hết hoài nghi đối với thằng đệ tử thân truyền này.

- Thầy… môn phái chúng ta gọi là gì ạ…

- Thiên Long phủi quần rồi ngồi cạnh ông già lên tiếng hỏi, cậu rất tò mò với môn phái của mình, giống như trong phim quá.

- Hắc hắc… một cái tên đã rất lâu… rất lâu rồi… nó là Khí Bá Vương.

- Khí Bá Vương… còn chưa hiểu?

Thiên Long gãi đầu, hình như coi bao nhiêu truyện bao nhiêu fim cũng chưa thấy cái môn phái nào vầy a, không phải võ Đan ư? Nga Mi cũng được mà? ta đâu có kém chọn đâu?



- Cái này phải nói tới “khí là gì” đã…

Ông lão vuốt vuốt chùm râu nhớ lại bắt đầu giảng giải cho Thiên Long.

Khí trong Khí Bá Vương chính là chỉ khí công, khí công thực ra là một loại năng lượng của người luyện võ chuyển hóa thành, môn phái Khí Bá Vương chính là lấy khí công làm gốc.



- Con thấy khí công có gì mới lạ đâu?

Thiên Long nói nhỏ như sợ làm phật lòng ông già, quả thật cậu đã xem rất nhiều video biểu diễn khí công.

- Hắc hắc… đó chỉ mới là da lông bên ngoài thôi… môn phái của chúng ta lợi hại hơn nhiều…

Ông già cười nói làm Thiên Long càng thêm tò mò.

Khí Bá Vương chia làm 3 cảnh giới lớn:

Cảnh giới đầu tiên: Tụ khí – người luyện võ bắt đầu ngưng tụ được khí công của bản thân bằng năng lượng của cơ thể, ban đầu là khí sẽ mỏng không khác gì lớp giấy tập chung bảo vệ đan điền là điều đầu tiên vào cũng là quan trọng nhất, sau đó có thể tụ khí ở một vài nơi khác như ức, đầu, lưng… đó chính là những võ sư hiện giờ hay biểu diễn, phải tốn rất nhiều thời gian để tụ khí, chỉ có tác dụng khi biểu diễn chứ trong thực đấu thì không có tác dụng lắm.

Cảnh giới thứ hai: Hóa Khí – người luyện võ luyện được cách chuyển toàn bộ năng lượng cơ thể thành khí công, có thể thu phát tự nhiên và nhanh chóng mà ông già đã luyện được cảnh giới này, có thể trong thời gian ngắn tập trung khí lực vào bất cứ bộ phận nào trên cơ thể để chống lại đòn tấn công của kẻ địch, giúp cho chỗ đó tập trung toàn bộ năng lượng chống lại đòn đánh của đối phương.

Cảnh giới thứ ba: Khí Bá Vương – được lấy làm tên của môn phái như mong mỏi của các vị sáng lập ra môn phái, có thể hóa toàn bộ khí công của cơ thể thành một một dòng khí duy nhất để từ đó phát lực (Kình) bất cứ lúc nào bị tấn công hoặc tấn công mà không cần trí não điều khiển, hiểu nôm na là cả cơ thế thành một khối, mình đồng da sắt như bất tử.



Sau nữa ngày há hốc mồm nghe giải thích, Thiên Long nghĩ đến cảnh giới thứ ba, mình đồng da sắt thì cậu có còn sợ ai nữa.

Cốc…

Đang suy nghĩ vẩn vơ thì cậu ăn phải cú cốc đầu của ông lão đau điếng người.

- Đang tưởng tượng gì à nhóc?

Ông lão kéo Thiên Long về thực tại.

- haha… cảnh giới thứ ba… làm sao đạt được hả thầy…?

Thiên Long xoa đầu hỏi gấp.

- Cốc… ui da…

Thêm một cú cốc vào đầu Thiên Long làm cậu la oái oái vì đau, ông già này mà cốc như người bình thường thì còn được, chứ còn luyện tới cái cảnh giới hiện tại gõ cái không khác gì cái mỏ lết bết phang vào đầu.

- Ta luyện đã 30 năm rồi mà chỉ mới được một chút da lông bên ngoài của cảnh giới đó!

Ông lão vuốt râu nhìn Thiên Long.

- 3... 333... 30năm…

thiên Long trợn mắt, 30 năm thì còn báo thù gì nữa, còn gì bảo vệ hay kiếm thuốc lúc ấy chắc kẻ thù của cậu xuống lỗ hết rồi ấy chứ…

- Hắc hắc… nếu cần cù siêng năng thì biết đâu nhóc luyện được sớm hơn, khí công nó cần cả sự thông minh của trí óc nữa, chỉ cần vận dụng thuần thục các đường chân khí trong cơ thể thuần thục thì sẽ rất nhanh, nhưng mà quan trong nhất là siêng năng… hiểu không?

Ông lão nhìn thằng vào đôi mắt đen láy của Thiên Long nói.

- Vâng…

Thiên Long nắm chặc tay nói, chưa cần cảnh giới cuối cùng, chỉ cần học được tới cảnh giới thứ hai – Hóa khí là cậu đã có thực lực báo thù rồi.

Không đợi Thiên Long hụt hẫng tiếp ông già cố gắng an ủi:

- cũng đừng có tuyệt vọng quá, có thấy các phim ngày xưa hay không? bọn chúng còn phải sử dụng cả một đống thiên tài địa bảo thần đan đủ loại, đương nhiên trong fim có thì ngoài đời chắc chắn có, hãy cố gắng đi cơ duyên biết đâu ngươi rớt xuống núi lại nhặt được một hố thiên tài địa bảo thì sao? quá trình sẽ rút ngắn đi nữa chứ!

Thấy đôi mắt Thiên Long sắp bắn ra hai tia lửa, ông già ưng ý cười không khép nổi miệng.

- tốt…Bây giờ ta sẽ dạy con cách tụ khí…



1 giờ sáng, trong sự tĩnh lặng của bầu trời đêm, ở ngoài sân Thiên Long vẫn đang đứng tấn, muốn tụ khí thì phải bắt đầu học cách chuyển năng lượng của bản thân thành khí, hay nói đơn giản hơn là cảm nhận được năng lượng của mình ở các nơi trong cơ thể để rồi từ từ tụ chúng về đan điền.



- Phù…

Thở ra một hơi, Thiên Long tiếp tục cảm nhận năng lượng trong cơ thể, từ khi được gặp ông già kia, cậu không ngủ được, cậu gấp rút mong muốn học được bản lĩnh, cứ nhắm mắt lại thì hình ảnh bé Như cứ tràn về làm cậu không ngủ được, chỉ khi quá mệt mỏi thì cậu tự động thiếp đi chứ không hề muốn đi ngủ chút nào, dù sao đứng tấn thế này cũng không quá mệt với cậu nên xem như nghỉ ngơi luôn đi, thật quá biến thái.



“Bùm… ầm… bùm… ”

“Bùm… ầm… ”

Tiếng pháo nổ lẻ tẻ khắp nơi, Thiên Long liên hệ với bé Như hỏi:

- ở nhà có vui không?

Đầu dây bên kia bé Như nói:

- bao giờ thì anh hai về vậy?

- anh cũng không biết nữa, chắc cũng rất nhanh thôi, nhiều lúc anh hai nhớ bé út quá luyện tập cũng không nổi luôn.

Nghe vậy đầu dây bên kia bé Như ấm hết cả lòng, Thiên Long cũng đã giải thích với nó từ mấy tháng trước rồi, bé Như cũng rất biết điều, biết anh hai đang cố học võ để bảo vệ mình cho nên đã cố kìm nén cảm xúc.

May sao lần này anh hai đi vẫn có thể giữ liên lạc, một ngày hôm tầm chục cuốc thôi, nhìn mặt thôi cũng đủ thỏa mãn rồi.

- anh hai ơi, hai tháng nữa em sẽ tốt nghiệp rồi, anh hai mau về để ăn mừng nè, chả lẽ anh hai không thích bé út nữa?

- anh không biết cái đó để anh cố.

- dạ được.

Đã sáu tháng trôi qua Thiên Long không dám nghỉ ngơi khi tỉnh, ông già kia là là một kẻ điên, dẫn Thiên Long hắn xuống hầm nhốt dưới đó với ba con hổ và một con ngao tây tạng, Thiên Long trải qua nửa tháng dưới đó, khát uống máu đói ăn thịt sống, tháng ngày đào tạo khắc khổ vô cùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.