Ma Tôn Tại Đô Thị Huyền Huyễn

Chương 171: Chia Thẻ Ngọc



- Phù Văn Thảm Thần, Một Bước Ngàn Dặm, Một Nhảy Vạn Lý, Ta Truyền Nhân Thủy Thần, Ra Lệnh Thiên Không...

Viết một lá Phù Văn Thủy hệ ma pháp, đây là phù văn Hư Huyễn hay dùng để ngồi lên di chuyển, không phải nhún nhảy như Thiên Long hay dùng khinh vân, mà chỉ cần ngồi lên mà đi thôi, nay tấm phù này được Hư Huyễn phóng đại gấp mười lần khi trước.

Viết xong phù văn trên Không, Hư Huyễn đưa vào một đạo mệnh lệnh, lập tức phù văn bay lơ lửng trên không trung!

- mọi người ngồi lên, và truyền nội lực vào!

- Được.

- vù...

Mọi người lập tức nhào lên thảm Phù, vừa truyền nội lực của bản thân vào làm thảm bay với tốc độ xé rách không khí, không những đám Lang Khắc Hàn giật mình, đám Tôn Thất Cấp còn kinh hãi không kém, vừa nãy nhìn đám Lang Khắc Hàn đang tạo Phù, tưởng họ dừng lại chịu chết, ai mà biết chúng rở chiêu áp rương.

- khốn kiếp!

- Truy!

Rống giận Tôn Thất Cấp quyết giết cho bằng được, hắn thấy đám Hóa Thần Lục cấp cũng đang truy hai kẻ nhập hội với Lang Khắc Hàn, được đà vội ra lệnh giết hết.

- Hừ...

Một lão già cầm đầu hơn ba mươi Hóa Thần hừ lạnh, tiếng hừ khiến hơn trăm người Tôn Thất Cấp như đứng tim, tinh thần lực bên trong chữ Hừ khiến ai cũng phải run sợ.

Nhưng thấy đám Hóa Thần Lục cấp đều không có ý gì tất cả đều hướng phía trước truy đuổi, làm đám Tôn Thất Cấp thở ra một ngụm khí trọc sợ hãi, không cần nghĩ nhiều bắt đầu truy tiếp!

...

- Ầm...

Một tiếng nổ kinh thiên động địa, cách đám Tôn Thất Cấp hơn chục vạn trượng đám Thiên Long cắm đầu vào một quả núi lớn nổ tung.

- Hoa Lạp Lạp...

- Lạch cạch lạch cạch...

Mọi người chui ra khỏi đống đổ nát nhìn Hư Huyễn vẫn thong dong như tiên nữ giáng trần, nàng đứng trên đống đất cao không để mọi người tức giận trước nàng đã cáu lên:

- ta quên nói là phải truyền nội lực chậm chậm thôi, các ngươi vừa lên cái đã truyền toàn bộ nội lực của mình vào Phù, nó quá công xuất bạo tạc là phải! Ta cũng có lỗi các ngươi cũng có lỗi!

- ặc...

Cả đám tức giận điên người, nàng đánh rắm cũng đừng đánh to vậy a, đùa gì chứ nàng mà nói thì có phải chúng ta thực hiện không? Đằng này lúc nó bạo tạc vào quả núi mới nói, quá man rợ! Với lại khi đó tình thế cấp bách dừng lại thêm vài giây chết là cái chắc, ai mà không sợ cho được, chả dồn hết nội lực vào Phù chứ làm sao.

- mọi người, chạy tiếp thôi,chúng ta bẻ hướng khác chạy, thời gian đủ để chúng ta tắm rửa vài giờ!

- được được...

Hai cô nàng Hỏa Linh Nhi và Phạm La La nhảy lên vui sướng, phải tắm, không tắm không được, mấy ngày nay cơ thể nó bốc mùi mắn tôm rồi, đám Lang Khắc Hàn thì kệ, có hay không tắm cũng được, cơ thể ta còn chưa mọc rêu ta chưa để ý lắm!

Bây giờ Thiên Long chỉ căn căn để ý xem thằng cu Tuấn có bên trong này không thôi, lâu ngày không gặp đúng là có nhớ thật.

Còn Tuyết Hàn Mặc thì không hi vọng hắn ở bên trong này mấy cho lắm, bất kể Tuyết Hàn Mặc đang ở Nguyên Anh bao nhiêu, bên trong này đều phế hết.

Nửa canh giờ cho mọi người đi nghịch nước xong, sau khi tụ họp lại mọi người đoán mình đang ở giữa không gian thử thách trong này, ai kêu nơi đây nhiều bảo vật đâu hả? Đi mãi mà có thấy gì đâu, làm Thiên Long bực bội không thôi.

Đó là Thiên Long không biết, đi một mình và đi một đội nó khác nhau chỗ nào, với lại cậu ta bị truy sát mất hết bao nhiêu thời gian chứ ít gì.

- Lý Kiệt, ngươi nói ngươi bị oan cái gì, mà cao thủ truy đuổi phía sau vậy?

Thiên Long được biết nam tên Lý Kiệt Nữ tên Triệu Mẫn, ai cũng đẹp hết, đúng là một đôi!

- ta không biết, đột nhiên có một đám người đuổi theo chúng ta, còn kêu là mau giao nộp Thiên Huyền Đan ra, chúng ta mãi mà cũng có biết cái gì đâu?

Hư Huyễn nói:

- Thiên Huyền đan, Là đan có thể so sánh với một loại nằm trong tóp Thập Cửu Kim Đan Thần Dược, bài danh số Thập Bát, đan này là tấm đệm để một Hóa Thần cửu phẩm đột phá Động Hư tôn giả! Mặc cho có thiên phú đã đạt giới hạn cấp độ, hay kinh mạch bị thương không thể đột phá Động Hư, chỉ cần một viên Thiên Huyền đan, dùng xong vô hạn chướng ngại đều một đường xông phá lên Động Hư!

- Tê Tê...

Không hẹn tất cả đều cùng hít một hơi lạnh thật sâu, công dụng thật bá đạo, ngay cả giới hạn mà cũng có thể phá giới hạn mà qua ải, đã thế kinh mạch tổn thương lại vẫn có thể nắn lại mà phục hồi sau bao năm, cũng quá kinh đi.

- hèn chi hai ngươi lại nổi tiếng!

- Khổ lắm chứ đâu!

Lý Kiệt chỉ biết thở dài vuốt tóc Triệu Mẫn, cô nàng Triệu Mẫn cũng nhu thuận chỉ biết đứng nép bên cạnh, về nhà không có ai nổi đóa sau, để lại cho nam nhân mình chút mặt mũi cái đã.

- à đúng rồi hai người các ngươi kiếm được bao nhiêu thẻ ngọc rồi?

Thiên Long nhớ ra chuyện quan trọng thì vội hỏi hai xem sao!

- chúng ta bị truy sát mấy ngày nay, cố lắm mới được 5 thẻ...

Lý Kiệt gãi đầu nói giọng vu vơ, mấy ngày nay khốn khổ hết sức, cái cảm giác chết để đào thải ra ngoài họ chưa muốn, cố tới ngày cuối bị đào thải ra cho nó lành, ít nhiều gì cũng không có đau mấy.

- Hỏa Linh Nhi này, chúng ta có bao nhiêu thẻ?

Nghe Thiên Long, Hỏa Linh Nhi nói luôn:

- trừ đi hai cái bị ngươi phá thì còn 95 thẻ!

Có vẻ cô nàng vẫn thù dai tới mức khắc cốt ghi tâm, hai thẻ là vàng là ngọc vậy mà bị Thiên Long chấn nát làm nàng tức tý thì thổ huyết, nhưng may mà gỡ lại được bốn mươi thẻ, không có nếu mất thêm bốn mươi thẻ chắc nàng tẩu hỏa nhập ma cũng dễ lắm a!

- haha... Ý trời, cả đội các ngươi ta lại bảo sao vừa nhìn đã như thân vài kiếp, thì ra là tri kỷ, vậy... Cho ta xin mười năm thẻ đi!

- Khụ khụ...

Triệu Mẫn nghe vậy ho khan mặt đỏ bừng bừng, cả đám Lang Khắc Hàn trố mắt tý thì rớt cả mắt ra, họ phải công nhận một điều, trên đời này kẻ vô sỉ khốn khổ khốn nạn nó còn nhiều hơn cá Biển Đông nữa a... Đúng là phải ra ngoài mới mở rộng được cái tầm mắt.

- cho ngươi! Mọi người cũng cầm lấy thẻ đi.

Dù biết một thẻ nó là cả một vấn đề lớn, Hỏa Linh Nhi đành cho Lý Kiệt mười năm thẻ, nếu không cho nàng còn không biết nữa sao? Lấy Lang Khắc Hàn tên khốn kia làm ví dụ đi, nhất định tình hình tiếp theo sẽ có rất nhiều từ ngữ vô sỉ tiếp theo, đằng nào cũng cùng hội cùng thuyền cả!

- ơn này thật không thể quên a!

Lý Kiệt nhận thẻ nói với biểu cảm trân trọng, cái cần vô sỉ thì cứ tới đà, còn thời khác quan trọng thì cũng phải lấy lại phong độ.

Thiên Long cười nhạt dẫn mọi người bỏ đi, cái quan trọng bây giờ là tình hình, hiện tại đang ở giữa không gian thử thách nơi đây, mà ở giữa thì chả có con yêu thú nào cả, nếu có cũng chỉ để bắt về lọc huyết tắm cho những võ sĩ võ giả mới chớm chân vào giang hồ để họ củng cố gân cốt, yêu thú ở giữa rất yếu!

Mà ở giữa không có yêu thú thì lại càng nguy hiểm, biết đâu tình thế nguy cấp dựa hơi con yêu thú nào đó để phá ải xông đi, tuy nguy hiểm nhưng nếu biết lợi dụng thì nó lại là một cái đại sát khí.

- trời đã chạng đêm, mọi người bổ sung tý chất đã!

Hiện tại ai cũng mỏi mệt, trừ tứ nữ, họ được cõng nó khác bọt hơn nhiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.