Thiên Long không phải người dễ sai dễ bảo, cho dù chết hắn cũng không nghe sai bảo.
~ trước ân nhân ta có để lại chút đồ, kêu kẻ nào làm viên đá kia đổi màu cực hạn, đồ sẽ là của người đó…
~ sao không nói sớm, ta tới đây!
Thiềm Thừ còn chưa nói xong Thiên Long đã nhảy cẫng lên nhảy qua viên đá bạch sắc, cả đám Lang Khắc Hàn một tay che trán, lão đại a… ngươi phải giữ phong độ chớ, mất mặt quá... công lực vừa vận viên đá không ngờ lại đổi màu.
~ xanh…
~ đỏ…
~ tím…
~ đen…
…
Liên tiếp mười màu xuất hiện… Thiềm Thừ mắt đã to như cái thùng phi, nhìn viên đá đổi màu làm nó nổi hết mạch máu, mắt to ra chỉ thiếu nước bắn luôn hai viên nhãn cầu ra.
~ Phành…
Thiên Long nhăn mặt hướng Thiềm Thừ ngại ngùng:
~ chưa vận hết lực, nó nổ mất tiêu rồi, viên đá này bao nhiêu để ta đền!
Thiên Long cầm một thỏi vàng dưới đất lên nói tiếp:
~ một viên này đủ không?
Thiềm Thừ trong lòng hoảng loạn, khi xưa lời của ân nhân từng để lại:
~ sau này sẽ có một tuyệt thế thiên tài tới được trong này, trên người hắn với đôi mắt xem thấy vạn vật của ngươi cũng không nhìn ra được gì đâu, viên đá bạch sắc này là vật đo thiên phú, mỗi màu tương đương với một ngàn năm thiên phú, khi nó nổ tương đương với thiên phú vô tiền khoáng hậu, kẻ này có thể nhận đồ của ta.
Thiềm Thừ đã tự thử, nó đã nghịch viên đá đó vài ngàn năm trời, nhưng cũng chỉ dừng ở mức Vàng, Năm ngàn năm thiên phú, đó giờ nó cứ tưởng trên đời này ngoài nó ra, con người tuyệt không ai đạt được, cứ nghĩ những lời ân nhân nó là ăn tục nói phét quen mồm, không ngờ nay lại là sự thật, nó thở dài một cái, làm cả căn động rung ầm ầm:
~ theo ta…
~ hí hí…
Mọi người biết Thiềm Thừ dẫn mình đi đâu, chắc chắn là đi tìm bảo vật a, ai cũng hí hửng theo sau Thiên Long, nhờ phúc lão đại lần này sau bao ngày vất vả cuối cùng cơ duyên cũng đến, đồ của lão đại chắc chắn họ cũng được hưởng chút đó a kaka…
Nhìn Thiềm Thừ vừa đi vừa lắc cái bờ mông nửa tấn kia làm mọi người đỏ hết cả mặt, nhìn mông Thiềm Thừ rồi nhìn xuống mông mình cảm thấy nó móp méo chán đời ghê luôn.
Đi vào một hang động nhỏ, Thiềm Thừ cũng thu gọn lại thân hình đi vào, to bằng một con trâu thôi.
~ wow…
~ một chút đồ đây sao?
Mọi người nhìn khắp căn phòng, mười thanh kiếm sáng loáng tản mát khó tức khiến ai cũng phải run sợ, từng thanh kiếm này đều nằm trong tóp cửu cửu thần binh trên đại lục.
~ wtf… Đồ Long Đao… bài danh hai mốt!
Quy Khứ Hồi cầm lấy chuôi đao, một thằng si đao như hắn vừa nhìn phát biết ngay đao gì, ngoại hình hùng hổ đến rợn, nhìn lâu sẽ cảm giác có hư ảnh một ma đầu, nặng trăm cân là ít, phải dùng mới biết được uy lực của nó.
Thiên Long lấy một thanh kiếm có tên Túy Thiên Tiên kiếm bài danh thứ 9 Cửu Cửu thần binh. nhờ Hư Huyễn cầm hộ, cậu ta cảm giác thanh kiếm này đối với Tuấn sẽ hợp.
Vì nơi đây là đồ do nam nhân để lại nên không có đồ nữ, chúng nữ lấy cho mình mỗi người một bộ Khải Giáp, giáp này sẽ hóa giải sát thương cùng cấp độ với người mặc, khi người mặc lên một cấp độ sẽ phải chia cho khải giáp năng lượng để nó thăng cấp cùng chủ. Cùng với đan dược đủ loại. Thêm nữa chúng nữ nhận được mỗi người một đôi bao tay, bao tay này gọi là Phượng Hoàng Trảo, dùng vũ kỹ hay tấn công đều được tăng sát thương, còn lại phải tự xài tự tìm hiểu.
Thiên Long chỉ biết thở dài không biết chọn thứ gì, nơi đây tuy đa dạng nhưng hắn lại dùng Ma Khí, mà ma khí sao có thể sử dụng được thần binh lợi khí thuộc về quang minh chính phái cho được, thần khí có linh nhất định sẽ không chịu dưới tay kẻ nhập Ma, chúng thà tự bạo chứ quyết không phục tùng.
~ ngươi đi theo ta, nơi đây là nơi ân nhân để đồ cho bằng hữu của ngươi thôi.
~ cừ cừ…
Thiềm Thừ dậm chân, một cánh cửa đá mở ra, Thiên Long liền đi theo vào bên trong, cửa đá liền đóng sầm lại, mọi người không đi theo nữa, những thứ này đã quá đủ đối với họ, đời này kiếp này được như vầy cũng quá đủ rồi.
Vừa nhìn vào bên trong Thiên Long lập tức cả kinh, bên trong này không gian nhỏ hơn bên ngoài gấp mười lần, phía bên góc tường có một chồng những viên thạch nhũ, Thiên Long nhíu mày tự hỏi vì sao đống thạch nhũ kia ở đây lại có?
Một cái bàn bên trên có ba món đồ, lần lượt là ba hộp gỗ.
~ phịch…
Thiên Long vái lạy chín cái trước bàn, sau đó đi lại mở hộp gỗ đầu tiên, bên trong có một cái ngọc giản.
~ nhỏ máu vào!
Thiềm Thừ một bên nghiêm túc nói.
~ xèo…
Vừa nhỏ giọt máu đầu tiên, trong đầu Thiên Long liền có từng hàng chữ xuất hiện.
~ chúc mừng kẻ luyện Ma khí, chỉ có Ma khí mới mở được.
~ Hóa Hình Ma Kiếm!
~ tên như ý nghĩa, dùng Ma khí tạo thành Ma Kiếm, độ sắc bén của kiếm tùy thuộc vào độ thuần túy của Ma khí, độ tàn bạo sát phạt tùy thuộc vào số lượng người chết dưới kiếm, độ uy lực tùy thuộc vào thiên phú tạo ra Ma kiếm, độ nhuần nhuyễn phụ thuộc vào trình độ sử dụng, Ma Kiếm khi được tạo thành sẽ như một mạng thứ hai của chủ nhân, không phản, vô tình, dù trời có sập đất có mất, Ma Kiếm mãi ở cùng chủ.
~ Một Người Một Kiếm, Tung Hoành Thiên Hạ, Gặp Kẻ Cản Đường, Đầu Rơi Máu Chảy, Nhất Khí Anh Hùng, Vạn Cổ Ma Tôn! Vạn Trụ Quy Phục.
Thiên Long ghi nhớ các điểm tịch để tạo Ma kiếm, Thiên Long nói thật càng lên cao càng cần dùng đến vũ khí, nhưng khi cầm vũ khí lại hoàn toàn không ưng một chút nào hết, cho dù là thần binh lợi khí, cảm giác như kiếm này từng đã có chủ, Thiên Long lại ghét nhất là xài hàng loại hai, cũng áp dụng cho tất cả mọi thứ kể cả nữ nhân, nữ nhân mặc ngươi có đẹp cỡ nào, đã mất zin tức loại hai, quên mẹ đi!
Nay có Ma kiếm Thiên Long cảm giác rục rịch hẳn lên rồi, nghĩ cảnh tự mình khai sinh thô sơ ra một thanh kiếm, chiến đấu từ lúc mong manh dễ vỡ cho đến khi được xếp vào hàng thần binh lợi khí, cảm giác sẽ tuyệt biết bao a…
Tiếp tục đến hộp gỗ thứ hai, mở ra bên trong vẫn là một ngọc giản, Thiên Long đã biết cách mở liền nhỏ máu tiếp:
~ tặng kiếm tặng phổ, Hỗn Long Tịch Tà Cửu kiếm, Độc Cô Cầu Bại có Độc Cô Cửu Kiếm, Phái Ta có Hỗn Long Tịch Tà Cửu Kiếm! Đăng Phong Tạo Cực, Lưỡng Phổ Bất Phân Thắng Bại, Thắng Hay Bại Là Do Thực Lực.
Thiên Long trong tim giật thót một cái, cậu ta tuyệt đối không ngờ Độc Cô Cầu Bại lại được vị nào đó nhắc tên trong này, mà có hẳn một bộ công pháp để so sánh với Độc Cô Cửu Kiếm, môn võ học làm lên tên tuổi Độc Cô Cầu Bại. Tiếp tục đọc tiếp.