Ma Tôn Tại Đô Thị Huyền Huyễn

Chương 209: Dòng Sông Thời Gian



Nhục thể Thiên Long hiện tại gọi là Ma Linh Thể Kim Cương Bất Hoại, còn của các Thần Linh trẻ tuổi khi xưa gọi là Thần thể Kim Cương Bất Hoại!

Sóng ngầm đã không còn làm tổn thương được Thiên Long, khi gần vào tới bờ, Thiên Long lại gặp phải vấn đề khó nhằn khác, một đàn mười con yêu thú cá ăn thịt người, Thiên Long hiện tại có nhục thể nhưng không có thực lực, căn bản không phải đối thủ của đám yêu thú này.

~ vù vù vù…

Tâm không lung lay, ý chí kiên định, Thiên Long chú mục ánh mắt rét lạnh nhìn thẳng đám yêu thú lao tới, khi đám yêu thú lao tới, Thiên Long lao lại, chân đạp vào đáy nước bật lên, không hề chiến đấu Thiên Long chỉ có một đường tiến tới, nhảy lên đầu từng con yêu thú một Thiên Long ý muốn mượn lực nhảy lên trên.

~ vù…

Không được, đỉnh đầu đám yêu thú ăn thịt này quá trơn, Thiên Long vừa mới nhảy trúng đã trượt chân rơi xuống bên dưới.

~ phành phạch…

Thiên Long đưa quyền dội vào đầu vào mặt từng con yêu thú, chúng đỏ mắt lao vào Thiên Long. Nhưng Thiên Long không hề chủ quan, hắn ta nhắm mắt cảm nhận, chỉ cần đám cá này gần đến sẽ tạo ra một lực đẩy nhẹ, Thiên Long sẽ dựa vào lực đẩy đó và ra quyền.

~ vù vù vù…

Sau hơn một tuần chiến đấu với đám cá, Thiên Long đã có thể đi trên đỉnh đầu trơn tuột của bọn chúng, cảm giác đứng trên đầu của đán cá này khi đứng được, nó như kiểu cứng cứng mà không ổn định như kiểu đứng trên một miếng thạch dừa.

~ ào…

Lao được lên trên mặt nước, Thiên Long đầu tiên hít một hơi thật sâu, nhưng mắt vẫn nhắm không dám mở, cậu ta chỉ cố chờ đến khi trời tối mới dám từ từ mở mắt, nếu không giữa ban ngày mở mắt thì chỉ có đui mù, bởi đã gần ba tháng Thiên Long chưa được thấy anh sáng mặt trời.

~ rào rào rào…

Đi trên mặt nước nhưng nhìn kỹ sẽ cảm giác Thiên Long chân không hề chạm nước, đi như thần tiên hạ phàm, tư thế thong dong một cách tiêu sái, tiên nhân hạ phàm tuyệt không sai, vào được tới bờ thì trời đã về đêm, Thiên Long bắt được một con cá đưa lên nướng

Ăn cá nướng nhưng vị con cá lại không được mỹ vị mấy cho lắm, Thiên Long biết không thể ăn nhiều, bởi khi đang cực độ đói mà ăn lo, sẽ không tốt cho con đường võ đạo cùng với thân thể.

~ phành hoành phành…

Ăn xong con cá, Thiên Long tức thì muốn chiến đấu, cơ thể Thiên Long hiện tại đang cực độ dồi dào thực lực, hiện tại Thiên Long chỉ muốn chiến một trận thật hoành tráng, thật ra trò, tinh thần đầy mình, quang mâu linh động.

Thiên Long ăn xong liền đánh quyền, quyền xuất ra làm một quả núi to đùng chấn nát chỉ trong chớp mắt, một vòng tử quang bao quanh quyền Thiên Long, làm cho một quyền đó tốn ít Nhân Uân Ma Khí cùng với Uy lực đại tăng.

Ánh trăng le lói trên mặt hồ, mặt trăng như chiếc đĩa ngọc treo trên không trung.

Tâm không thể kìm nén, Thiên Long lục đục đi tìm Tinh Linh Nữ Hoàng.

Ngồi cạnh mặt hồ, mái tóc rũ như liễu, ánh mắt như sao, hơi nước phả nhẹ vào mặt nàng làm nàng không khác gì một tiên thiên chi chủ.

~ nàng buồn à?

~ ừm, sắp đến ngày lâm bồn rồi, rất đau luôn!

Thiên Long đi lại ngồi cạnh Tinh Linh Nữ Hoàng, cả hai im lặng ngắm trăng ngọc cùng ánh sao lấp lánh.

~ Thiên Long… Thiên Long… ngươi xem ta nè!

Tinh Linh Nữ Hoàng lấy lại vẻ tinh nghịch, nàng đi ra chỗ đất trống, chuẩn bị tư thế, tay ngọc vuốt từ ngực tới bụng mà qua mông hỏi Thiên Long:

~ mông vầy đủ cong chưa?

Thiên Long tý thì phụt máu mũi, ai chả biết bà bầu ai chả mông cong, cong đến biến thái luôn, nay Tinh Linh Nữ Hoàng tính làm gì đây? Thiên Long gật đầu chắc nịc một cái.

~ hì hì…

~ xem ta múa này…

~ trời đất đảo lộn ai sẽ trở thành anh hùng? Trong cung ta mãi một mình đơn côi, hỏi vì sao thiên địa lại thiên vị...

Tay ngọc đưa lên không trung, nàng vừa hát vừa múa, tư thế dẻo dai uốn lượn, mái tóc tung bay trong gió, một thân tiên nữ liệu ai tưởng ra…

Thiên Long mê mẩn không thể nhúc nhíc, sát thương từ những vũ điệu như gợn sóng của Tinh Linh Nữ Hoàng làm hắn ta như điên như đảo, còn muốn nội thương hơn cả Động Hư thần tọa chưởng trúng.

Ánh trăng phản vào dung nhan Tinh Linh Nữ Hoàng làm nàng nổi bật giữa đêm đông giá lạnh, đột nhiên đom đóm như một lốc xoáy di tản hết tới chỗ Tinh Linh Nữ Hoàng, bươm bướm trong đêm cũng bị điệu múa cùng những câu ca nhẹ nhàng của nàng câu dẫn đến, trong đêm một thân mỹ nữ và một thanh thiếu niên, nhưng có thể nói đêm nay là một đêm đáng nhớ.

~ bùm…

Kết thúc điệu múa, một quả cầu loáng rực to lớn trên đầu Tinh Linh Nữ Hoàng nổ tung, làm ánh sáng nổ ra như một quả pháo hoa rực rỡ, điệu múa xuân sang tuyệt vời, ánh sáng tỏa ra hoa lệ làm một vùng thiên địa như được sưởi ấm giữa đêm đông.

~ sao… sao… có đẹp không? Ta hát hay mà đúng không?

Tinh Linh Nữ Hoàng như trẻ con tung tăng cười đùa, đã rất lâu rất lâu rồi, nàng đã không múa điệu múa này, hình như khi còn nhỏ nàng chỉ múa cho mẫu thân nàng một lần duy nhất, lần sau đó là hiện tại.

~ đây là điệu múa gì vậy?

~ đây là điệu múa mẫu thân ta dạy ta, tên là Vạn Trường Hồng Trần, Tiểu Nguyệt Khuynh Tâm, Điên Đảo Chúng Sinh!

~ mẫu thân nàng đặt tên thật hay a…

Thiên Long thoát khỏi mê mẩn, vừa nghe đã biết tên đã biết đây là điệu múa độc quyền, nghe tên liền hiểu, Tinh Nguyệt tên nàng, múa một khúc làm cả thế gian điên đảo, mà chữ tiểu nơi đây chỉ có Mẫu Thân nàng mới âu yếm gọi vậy. Chứ chả bố con thằng nào dám gọi Tinh Linh Nữ Hoàng là Tiểu Nguyệt cả, có cho cũng không dám, bố bảo luôn đấy, cái này Thiên Long vẫn biết a.

~ đúng vậy… thật nhớ mẫu thân quá đi!

Tinh Linh Nữ Hoàng phụng phịu má chống cằm cạnh hồ nước, thực sự rất nhớ luôn.

~ không phải nàng bảo có một giới gọi là Ma giới sao? Nơi đó có linh hồn người đã khuất mà? Có thể đến đó thăm mẫu thân nàng được mà a…

Nghe Thiên Long nói vậy Tinh Linh Nữ Hoàng liếc mắt khinh thường, suy nghĩ cũng quá nông cạn, vừa nghe Tinh Linh Nữ Hoàng liền biết Thiên Long đang muốn hỏi một được hai, hắn cũng muốn gặp lại những người đã khuất của hắn, Tinh Linh Nữ Hoàng có chút lú lẫn những vẫn còn thông minh chán.

~ ngươi tưởng dễ ăn vậy hả? Phàm là những người có liên quan đến những nhân vật trọng đại, những sự kiện lịch sử, những đại năng cùng Thần linh, khi chết họ sẽ không được đi vào Lục Đạo Luôn Hồi, mà bị khóa trong dòng sông thời gian, trong đó cảm giác một vạn năm thì bên ngoài mới một ngày, mà bên trong đó cảm giác như một ngày bên ngoài cũng đã trải cả vạn năm.

~ thời kỳ của chúng ta là để chấm dứt cửu đại kỷ nguyên, những người chết dưới tay ta và ngươi và mọi người đều bị hút vào dòng sông thời gian, bị khóa ở đó vĩnh viễn, mãi mãi không thể nào xuất hiện tiếp trên thế gian nữa.

~ Lục Đạo Luôn Hồi? Dòng Sông Thời Gian?

Tim Thiên Long giật mạnh một cái, đây là thứ gì? Tại sao lại nghe quen thuộc mà cũng xa lạ đến vậy? Thì ra không phải chỉ Ma giới mới giam giữ linh hồn, mà còn có một thứ khác nữa, Thiên Long phải cảm ơn Tinh Linh Nữ Hoàng rồi, cái này hắn thực sự không biết gì hết, thực lực càng cao Thiên Long càng được biết nhiều chuyện, sau này không biết sẽ biết được những chuyện gì nữa đây?

~ đúng thế, mẫu thân ta là một Thần Linh trẻ tuổi, thế mà vẫn chết như thường, chán thật!

Tinh Linh Nữ Hoàng như một cô bé, muốn nói là nói, không ngán thứ gì, Thiên Long chỉ biết câm nín ngồi cạnh lắng nghe mà lau mồ hôi, chỉ có Tinh Linh Nữ Hoàng mới có cái bổn lượng nói những lời đó thôi.

~ à mà nàng tìm hiểu được cách phá trận pháp chưa?

Thiên Long phải vào vấn đề chính, trận pháp hắn ta cũng tìm hiểu được tý, để mai thử xem sao.

~ không phá được trận pháp ngươi nghĩ ngươi có cá ăn hả?

~ à ờ nhờ…

Nghe Tinh Linh Nữ Hoàng mắng Thiên Long có chút chột dạ, trong trận pháp toàn ăn hoa quả, khi mới lên bờ có cá ăn, đáng nhẽ Thiên Long phải suy diễn một chút từ lúc đó là không bị quở trách rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.