~ haiz… không đến cũng tốt hơn, kẻ thù hắn quá nhiều.
Tuyết Hàn Mặc cũng chả muốn Thiên Long tới làm gì, tới cũng được mà không tới cũng được.
…
Ở một nơi xa xa, trong một tòa đại điện, nơi có các đầu não của võ giả đang ở, một cuộc họp diễn ra, một lão già cầm đầu cầm mớ sổ sách nói:
~ thôi được rồi, thí sinh chiến đấu gồm ba ngàn người, thiệp mời phát đi gồm hai mươi ngàn người, một số lượng lớn khách mời ở phòng trung lưu và thượng lưu có đem thêm người thân bạn bè, ước tính lần này có khoảng hai mươi bảy ngàn người.
~ các ngươi phải cẩn thận, đề phòng chiến đấu quá giới hạn, phù văn bể nát thì mất hay.
Một lão thái bà bà cười khẩy:
~ lão tam đùa gì vậy? Phù văn làm sao mà bể nổi!
~ ấy đừng lơ là, chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Cảnh cáo mọi người một câu lão già liền biến mất, thiên tài lúc nào cũng xuất hiện, không thể để ra sơ sót, sẽ mất uy tín cùng danh vọng của ban tổ chức.
…
~ tìm mãi mới thấy!
Thiên Long đứng ngoài phòng thượng lưu Hắc Long bang thở dài, tay trái bị chém một đường sâu thấy xương trắng, trên đường tới đây không ngờ kẻ thù lại nhiều hết sức tưởng tượng. Không phải chứ có thể nói cơ hồ Thiên Long như cức tỏa mùi, đi tới đâu cũng có ruồi bay theo hầu hạ tận răng.
Phòng thượng lưu có khác, trận pháp canh cửa bên ngoài không thể nhìn thấy bên trong, nhưng bên trong nhìn ra ngoài lại nét như sony.
~ A…
Mở cửa trận pháp, Hỏa Linh Nhi a lên kinh ngạc, chưa hết ngơ ngẩn Thiên Long liền hỏi:
~ các ngươi qua đây rồi à, đám nam nhân đâu hết rồi?
~ à… họ đang uống rượu bên trong, ta và La La ngoài này chơi.
~ ừm được rồi, kệ họ, đóng trận pháp lại, ta cần tu luyện!
Thiên Long nhào vào bên trong, không suy nghĩ nhiều liền nhập định vong ngã, mai đã chiến đấu, nhưng nội tình hiện tại vẫn chưa ổn chút nào.
~ lão đại về rồi!
~ Oa…
Mọi người đang hò hét phía dưới, nghe tin không suy nghĩ nhiều liền đã đứng trước mặt Thiên Long, nhìn Thiên Long tàn tạ bị thương đủ chỗ làm mọi người liền hiểu, không phải là không ổn mà là rất không ổn.
…
Sáng sớm hôm sau rất nhanh trời đã sáng, những giọt nắng ban mai làm không khí buổi sáng trở nên sáng sủa, đến giờ là lên, một trọng tài mắt đeo kính đi lên giữa chiến trường, giọng nói uy lực cùng với một chút Cửu Linh Lực, làm âm của hắn không khác sư tử hống:
~ kính chào quý vị, rất hân hạnh được đứng đây làm trọng tài, ta xin vào vấn đề chính luôn. Luật chiến đấu là như sau.
~ chiến trường sẽ được chia ra làm mười phần thứ tự, mỗi một thứ tự gồm ba trăm người, mọi người bốc số và vào chiến trường.
~ vòng thứ nhất sẽ chọn lọc ra, mọi người cùng quần chiến, lấy ra mười người ưu tú còn sót lại.
Ba ngàn thí sinh chia ra mười phần, mỗi phần lại là ba trăm người, quần chiến lấy ra mười người là loại hai trăm chín mươi người, gắt… rồi qua vòng hai từ ba ngàn người chỉ còn một trăm người, chắt lọc nột cách biến thái đến lạnh sống lưng.
~ quy định hơi gắt…
~ đúng vậy, nhưng là thứ chọn nhanh nhất để lấy thanh niên ưu tú!
~ kệ, ta không được chiến ta không quan tâm lắm, ta chỉ muốn xem Kim Cương Quyền của Kim Khanh Tú thôi…
~ hừ hừ… Mim Khanh Tú cũng thường thôi, ngươi không biết Nhạc Minh Tùng uy chấn nơi ta đâu, hắn mới là kẻ dành quán quân…
…
Mọi người bàn tán xôn xao, những cái tên làm mưa làm gió trong những ngày qua họ liền lôi ra bàn tán, cả trăm cái tên nghe thì lạ nhưng lại rất quen tai trong lòng mỗi người.
~ giờ đẹp đã đến, mọi người cùng bước…
~ khoan đã…
Một âm thanh trầm bổng vang lên, trăm ngàn ánh mắt đều hướng về nơi đó, kẻ nào nào dám ngắt lời trọng tài vậy? Não úng nước mới làm vậy.
~ vù vù…
Không ai khác ngoài thí sinh đến từ Thần giới Ngạo Tà Vân, hắn nhảy từ phòng của hắn xuống võ đài, quần áo phật phật trong gió, anh tuấn xuất trần, hắn hướng tuệ nhãn đến nơi tọa trấn của ban tổ chức và Thanh Niên Cung, mạnh dạn hét lớn:
~ ta đề nghị, nếu như kẻ đoạt giải nhất, liền sẽ được gả thần nữ cũng muội muội thần nữ cho kẻ thắng cuộc, như vậy sẽ có rất nhiều lợi ích!
Không gian im lặng đến kinh hãi đáng sợ, mặt Hư Huyễn cùng Hư Thước Thước không còn giọt máu, đột nhiên không gian bùng nổ, mọi người đỏ mắt nổi gân cổ hò hét:
~ ta phản đối!
~ ta cũng phản đối, ngươi là cái cứt trâu gì mà đòi hưởng hoa thơm Địa Cầu?
~ nói mà không biết xấu hổ!
…
Ví dụ một người thì không dám nói vậy, nhưng nhiều thì lại khác, chả lẽ Thần giới lại có thể giết hết người của Địa Cầu, quên đi.
Fan cuồng Hư Huyễn cùng Hư Thước Thước không hề ít, phải gọi là phù sa hạ nguồn, một lời của Ngạo Tà Vân đã làm mọi người phẫn nộ, ta còn chưa húp được tý gì, ngươi nói ngươi lại dám ó muốn rước nàng đi, cái đkm…
Ngạo Tà Vân mặt đỏ bừng bừng, hắn không ngờ mình lại bị thiên hạ chửi mắng không suy nghĩ hắn gia thế nơi đâu, lại không ngờ lưỡng nữ có sức lôi quấn cỡ đó.
~ không được…
Một giọng trầm đục vang ra, nơi phát ra tiếng là nơi của Thanh Niên Cung, không ai khác Cung chủ Thanh Niên Cung, trong lời nói còn có vài phần khinh bỉ, nhất định là lão không thèm để ý lời nói của Ngạo Tà Vân vào mắt.
~ tại sao?
Ngạo Tà Vân tức giận đùng đùng, chỉ là hai ả đàn bà. Có đẹp thì cũng là sao chứ, đàn bà cũng mãi chỉ là thứ để nam nhân đạp dưới háng mà thôi, vậy mà lại dám từ chối ý tốt của hắn, nếu thành đôi Thanh Niên Cung cũng được vô vàn lợi ích. Nếu được chống lưng bởi một gia tộc Thần giới, cho dù đứng đường đái cũng là chân lý!
~ vì ngươi không xứng thôi!
~ haha…
Lời nói lạnh nhạt tới mức như nước ốc, hoàn toàn nhẹ nhàng không để ý lắm, Thanh Niên Cung nào phải nơi mà dễ bị uy hiếp, vả lại hai đứa bé Hư Huyễn cùng Hư Thước Thước thiên phú ngút trời, nếu có thể đăng phong tạo cực nhất định có thể đánh lên Thần giới.
Mọi người nghe Cung chủ nói mà cười ra nước mắt, nhìn Ngạo Tà Vân khinh bỉ nồng đậm.
~ ta nghĩ chúng ta nên suy nghĩ lại!
Phích Lịch Thủ đứng trước mặt Ngạo Tà Vân, biết là kế sách đó vô sỉ hết phần thiên hạ, nhưng mà họ là dân Thần giới không thể rút lại đề nghị, kiêu ngạo phải giữ vững lập trường.
~ ý gì?
Không gian trở nên im lặng, im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, một lúc lâu sau, đột nhiên Cung chủ Thanh Niên Cung thở dài nói:
~ chuyện này để sau tính, giờ đại hội võ lâm trăm năm một lần, đại hội cái rồi tính sau.
~ được…
Xem ra hai bên đã dùng truyền âm mật tín nói chuyện, phía Thần giới chắc đem uy hiếp gì với Thanh Niên Cung rồi.
~ hừ…
Phía Ma giới,Thanh Ngọc Diệp hừ khinh thường nhìn tên tiểu tử Ngạo Tà Vân, mới thấy tý sắc đã ầm ầm sồn lên, ăn hại, người Thần giới không ai có tiền đồ.
~ hehe…
Thiên Long liếm môi nhìn Ngạo Tà Vân một cái, thể loại này hehe… giết luôn thì lại quá phí, phải để mà hành hạ từ từ thì tuyệt.
~ Lang Khắc Hàn.
~ có!
~ ngươi thấy đám người kia không? Tên kia… Tên kia… lựa thời bắt chúng lại cho ta. Nếu không bắt được thì giết luôn.
Ánh mắt Thiên Long liếc qua đám Đạo Tiêu, thù này không trả thì chết cho đỡ chật đất, tức chứ sao không tức.
~ được.
Lang Khắc Hàn cười nhẹ liếc Tùng Khúc Quy Khứ Hồi và Mộc Hồng Lai đá lông mày, xem ra có việc để làm rồi, bắt người ức hiếp là nghề của bọn họ.
~ được rồi… vậy thì đại hội bắt đầu, mọi người cùng tiến lên bốc thẻ và đi lên chiến trường theo số trên thẻ.
Trọng tài uy nghiêm hét lớn, thời khắc chiến đấu bắt đầu