Ma Tôn Tại Đô Thị Huyền Huyễn

Chương 246: Kinh Hãi



Thủy Tinh Lâm như một cơn gió buốt giá, chân đạp không trung cơ thể linh hoạt không kém dưới đất, Thiên Long ăn thêm ba đường trảo vào ngực, đây là so tài trảo pháp, thuần túy là dùng trảo, không dùng kỹ năng nào khác.

Trong bóng tối Ma khí trộn lẫn hàn khí, Thiên Long có thể thấy rõ hai cánh tay Thủy Tinh Lâm như đã to ra gấp ba lần bình thường, mọc cả lông mỗi lỗ chân lông có ba cọng lông lận, bàn tay đã hóa trảo mọc cả móng vuốt của loài sói hoang, móng vuốt còn muốn cứng ngang bằng với thần binh lợi khí.

Hai chi hóa lang nhân, làm sức mạnh Thủy Tinh Lâm tăng lên một tầng đáng kể, Thiên Long không thể chịu nổi, hai chi hắn cũng hóa long nhân, ngũ trảo Hắc Long lượn lờ u mê trong Ma khí.

Phành…

Trảo phong quyệt thẳng ngực Thủy Tinh Lâm, làm Thủy Tinh Lâm hự một tiếng nhẹ bay ra bên ngoài, Ma khí đen ngòm cộng với hàn khí như sương mù, cả hai trộn lẫn khiến bên ngoài không cách nào nhìn vào bên trong được, ngay cả Thiên Long cũng rất khó khăn trong việc định vị Thủy Tinh Lâm, chỉ có thể dựa vào cảm giác đánh nhau.

~ Đệ Tam Trảo U Minh Bát Hoang!

~ U Linh Trảo Đệ Nhị Thập Quang Tráo!

Cả hai dùng toàn lực vào một chiêu đáy rương, Thủy Tinh Lâm đã luyện đến Đệ Tam Trảo U Minh Bát Hoang, việc này khiến ngay cả sư phụ hắn cũng không biết, đây là con bài áp rương của Thủy Tinh Lâm, còn Đệ Nhị Thập Quang Tráo là tầng 2 của U Linh Trảo, tầng đầu sau khi luyện xong thập bát trảo U Linh Thiên Long đã thành công đột phá tầng 2, mà tầng hai này đang muốn rục rịch tầng 3, nếu có thể đột phá tầng 3, Thiên Long có thể tự tin cách địch mười dặm có thể đứng im tuyệt sát đối thủ.

~ Grào…..

~ Ngao Ô…

Một tiếng gầm rú của Long và Sói hoang vang vọng, làm khán giả bên ngoài có kẻ không nhịn được mà bất tỉnh tại chỗ, uy hiếp trong một tiếng gầm khiến nhiều võ giả sợ hãi tới tận linh hồn không kiềm chế được mà quỳ rạp xuống đất.

~ Ầm Ầm…

Bên trong phù văn, hai chiêu bạo liệt một đợt xung kích vô hình đánh thẳng vào phù văn bảo vệ, làm phù văn như một quả bóng phình to rồi đàn hồi trở lại, như vậy thôi cũng đã khiến ban tổ chức đau tim muốn đột quỵ, sức phá hủy không phải cùng đẳng cấp có thể so sánh.

~ ta biết rồi... ngươi là…

~ haha… ta nghĩ chúng ta nên giữ im lặng!

Thủy Tinh Lâm phát hiện Thiên Long bản thể là gì, kinh hãi tuột độ không thể tin vào suy nghĩ của mình, nhìn chằm chằm hai cái ngũ trảo hắc sắc kim quang đang lượn lờ trong không gian, trong lòng thật sự cảm thấy bản thân rất may mắn, được chiến đấu với một chiến binh Long tộc đây là vinh hạnh cỡ nào?

Đừng nghĩ chiến với Long nhân thua mà hổ thẹn, có cả ngàn vạn trăm triệu kẻ ngoài kia còn không đủ đẳng cấp để làm đối thủ của một chiến binh Long nhân, Thủy Tinh Lâm khẳng định hắn rất may mắn.

Tới đây thì Thủy Tinh Lâm biết tại sao Thiên Long lại cường thế vượt cấp chiến đấu, huyết nhục thể xác Thiên Long không phải cùng cấp độ có thể so sánh, vũ kỹ tu luyện không phải là hạng tầm thường, đều là vũ kỹ thiên cấp trở lên.

~ trận này ta thua… nhưng ta sẽ lấy ngươi làm đối thủ đời này của ta, có dịp gặp lại, chúng ta sẽ đấu một trận nữa, haha… hôm nay ta cảm thấy rất sảng khoái…

Thủy Tinh Lâm cười gằn nhìn Thiên Long, đời người mà có đối thủ trọn đời thì còn gì bằng, một kẻ ý chí chiến đấu sôi sục, cầu có đối thủ để lấy đó mà tiến lên, con đường tu luyện trở lên chông gai nhưng thành quả thì vô kể, hôm nay nhận thua nhưng đời này sẽ không thua một ai khác ngoài Thiên Long.

~ được… ta nói cho ngươi biết, cùng thế hệ ta chưa thua một trận nào, ta vô địch trong cùng thế hệ, ngươi sẽ phải phấn đấu khốc liệt hơn nữa mới theo kịp ta!

Thiên Long trịnh trọng khuyên nhủ, ta muốn nói với ngươi, cùng thế hệ ta không để trong mắt, ta đây từ lúc bước chân giang hồ đều là vượt thế hệ khiêu chiến, thường thì thua, ừm ờ… nhưng mà vẫn có mạng đứng đây tức là ta rất kinh dị đó a…

~ được, hẹn ngày tái ngộ!

Tán đi khí tràng, mọi người bên ngoài chỉ thấy hai thiếu niên đang cười đùa bên trong, tại sao lại dừng lại rồi? Nhìn mặt thì cười đùa thôi, họ không nghĩ là cả hai tạo ra khí tràng che mắt giang hồ để bàn luận vớ vẩn mà không đánh nhau, nhìn vết thương trên cơ thể cả hai mà xem, toàn thân huyết nhục đang nhỏ từng giọt xuống sàn chiến đài, chiến ý trong mắt vẫn còn sôi sục cùng những xung kích khi nãy, nhất định cả hai vừa trải qua một trận chiến khốc liệt.

~ à ờ… ta thua rồi!

Thủy Tinh Lâm hướng trọng tài vẫy tay, thua tâm phục khẩu phục.

~ cái gì? À à xin lỗi lỗi mọi người, ta xin công bố kết quả, Hắc Long thắng!

Ầm..

Nghe trọng tài nói nhức nách không thôi, ai cũng cảm giác trời rung đất chuyển không thể tin vào tai mình, toàn bộ khán giả dậy sóng la hét ầm ĩ, không thể nào, Thiên Long Hóa Thần ngũ cấp cao giai, tuy là không biết hắn đột phá từ trung cấp lên cao cấp từ khi nào, thế nhưng cái này không quan trọng, quan trọng là một Hóa Thần ngũ cấp trung giai đả bại Hóa Thần bát cấp trung giai, đây là vượt cấp khiêu chiến ba cái phẩm thực lực đó a… tin nổi không? Đương nhiên là không thể tin nổi, cho dù nhìn tận mắt cũng không thể tin huống chi bị hắc vụ che kín!

~ haha… con mẹ nó… thấy sao thấy sao… ta bảo mà, ánh mắt của ta luôn đúng haha…

Trong phòng Thượng lưu của Biệt Liên Viện, viện chủ cười tươi muốn rớt bộ răng giả, mà toàn bộ mấy lão già bên trong không ai dám phản kích lại, bởi vì họ biết Thiên Long trên cơ Thủy Tinh Lâm, võ giả thấp kém không biết chứ họ đã đều trên thần tọa các cấp cao giai cả rồi, đương nhiên có thể nhìn thấy sơ sơ bên trong chiến đài, cùng với cảm nhận khí tức, mà khí tức Thiên Long hơn xa xa Thủy Tinh Lâm, họ nhắm mắt cảm thụ, ai cũng kinh hãi không thể tin nổi vào thần thức họ, Thiên Long rất cường hãn. Ngay cả phó viện chủ Đan Thần cũng phải rửa mắt xem lại.

~ hí hí… nam nhân của ta không làm mất mặt ta mà…

Hư Huyễn tung tăng nhảy múa, vui mừng hớn hở chạy long nhong hôn má cung chủ cùng sư phụ, thích ý cười híp cả mắt, làm cung chủ và sư phụ nàng cạn lời chả biết nói sao, nhưng mà nghĩ lại, Thiên Long tên này thể xác huyết nhục mạnh mẽ thật.

Hơn ai hết, kẻ cảm thấy không phục nhất vẫn là Thủy Y Y, nàng ta không tin Thiên Long mạnh được như vậy, nếu mạnh như vậy nàng ghen tị chết mất.

Trận thứ sáu bắt đầu, Sở Tiêu đấu với Vũ Mạc, hai thanh niên lên sân mà mặt nhìn nhau không biết lên nói sao, Sở Tiêu gãi đầu hỏi:

~ ngươi đầu hàng trước hay ta trước?

~ à ngươi không vướng bận cái gì thì đầu hàng trước đi.

~ không vướng cái con khỉ, sư phụ ta chém ta chết!

~ vậy ngươi nghĩ sư phụ ta đêm nay sẽ lên món xào lăn hay ăn sống ta hả?

Vũ Mạc khinh bỉ nhìn Vũ Mạc, ngươi nghĩ ta muốn đánh lắm hả? Quên đi.

~ so sánh thực lực, ngươi là cái gì rồi?

~ ta là thất phẩm Hóa Thần sơ giai!

~ kaka… ta hơn ngươi một trọng, ta là Hóa Thần trung giai thất cấp, ngươi gg đi!

~ hừ được, có cớ ăn nói còn hơn không có gì!

Sở Tiêu chớp động linh quang, quay qua nhìn trọng tài:

~ hắn hơn thực lực ta, ta đầu hàng, dù sao cũng không ăn lại!

~ hả? À được, trận này Vũ Mạc thắng!

Trọng tài hét lớn công bố kết quả, làm mọi người đỏ mắt tức giận, hai thế gia công tử của làng nhây nhớt, thanh danh thối cực độ không thể thối hơn, tính cách thà chết không phục, nay lại đầu hàng trước kẻ địch hơn có một trọng, họ muốn nhìn thiên tài đánh nhau mà a…

~ A…

Một lúc lâu ở một gian trung lưu xa xa, tiếng hét thảm khốc như heo bị chọc tiết vang vọng không gian, Sở Tiêu bị sư phụ hắn cầm một gậy đánh bóng chày nện cho hoa rơi cửa sổ luôn, răng rơi răng rớt đi nhặt lại không đủ số lượng, bị đánh cho nằm liệt giường băng bó như xác ướp ai cập, nếu biết có thể thê thảm như vầy, Sở Tiêu đã sống mái với Vũ Mạc năm trăm hiệp, thà bị đối thủ đánh còn hơn sư phụ đánh, nó thấm gì đâu, cơ hồ còn bị ăn chửi vài tháng nửa năm còn có.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.