Ma Tôn Tại Đô Thị Huyền Huyễn

Chương 250: Gắt!



~ Ta không tin Vô Tình Kiếm Đạo lại có thể thay đổi được tính cách của ta!

Thiên Long lựa chọn bước chân trên con đường Vô Tình Kiếm Đạo, một chút áo nghĩa mở ra, so sánh áo nghĩa của lão tổ và áo nghĩa mới mở được, Thiên Long thấy khác biệt hoàn toàn, bởi lão tổ Bất Bại Vô Địch đi theo Hồng Trần Kiếm Đạo.

Bỏ qua hết thảy, Thiên Long tạo thần thức đi vào Thất Tinh Long Mạch, cầm một thanh cương kiếm, múa một kiếm Đệ Nhất Hỗn Long, thế nhưng vẫn không được, chỉ có mỗi một tia quang ảnh lao ra, sức sát thương còn không bằng Đệ Nhất A Tu La kiếm của Thanh Ngọc Diệp.

Thiên Long cứ cảm thấy thiếu thiếu gì đó, hình như là một chút áo nghĩa, mà cũng không phải, nó cứ kiểu như cách một lớp sương mù mỏng, Thiên Long biết nếu mình có thể nắm được tia kiếm quyết đang ẩn dấu đó, nhất định có thể hình thành sơ khai đệ nhất kiếm.

~ mời thí sinh đi lên bốc thẻ!

Bên ngoài, trọng tài đang hò hét tiếp tục trận chiến, thí sinh còn lại bốn người, lần lượt đi lên, nhưng lại chỉ có ba người, vắng Thiên Long.

~ Mời Hắc Long bang chủ nhanh chân đến bốc thẻ!

Trọng tài khó chịu hô vang, mẹ ngươi ngươi có tính đi lên bốc thẻ không để ta còn biết đường. Tốn thời gian của nhiều người.

~ Thời gian có hạn, cho Hắc Long bang chủ một phút!

Một phút mà không có mặt, Thiên Long liền bị đào thải không còn tư cách chiến đấu tiếp.

~ A… Hắc Long đâu rồi, hay là lại sợ như tên Nhạc Minh Tùng rồi haha…

~ Ta chắc chắn là vậy kaka…



Bên ngoài, khán giả cười khinh bỉ vô cùng, họ nghĩ Thiên Long chắc sợ mà xoắn mình chạy mất tiêu rồi.

~ Mau...Mau phái người đến phòng Hắc Long… Mau….

Bên phòng Biệt Liên Viện, Viện chủ đỏ cả mắt hò hét, đây là vinh quang cuối cùng của Viện, Thiên Long mà cao chạy xa bay, vừa mất mặt vừa mất vinh quang.

~ A… hắn đâu rồi…

Hư Huyễn nhảy cẫng lên đi đi lại lại, cảm nhận thời gian sắp hết nàng liền cầu xin Cung chủ!

~ Cung chủ a… Lão Cung chủ… huhu… hay con ra đó bốc thẻ hộ hắn được không?

Cung chủ nghẹn họng trân trối, ngươi bốc thẻ được thì nói làm gì, ta còn không bốc được, ngươi bốc được thì lại tài hơn cả lão bà ta rồi đó.

~ nếu ngươi không muốn thiên đại rắc rối đổ lên đầu hắn, thì cứ việc!

Nghe Cung chủ nhàn nhạt nói vậy, Hư Huyễn có chút khó hiểu, có gì đâu mà rắc rối, chỉ là bốc thẻ thôi mà.

~ ngài sẽ không gây khó dễ cho hắn chứ?

~ ta lại đánh cho hư người giờ, ngươi nghĩ ta đê tiện ức hiếp tiểu bối như vậy từ khi nào?

~ không không… con không có ý đó…. Con… con đi ra bốc nha…

~ ừm… Ta xem ngươi làm được gì!

~ con đi…

Được lệnh, Hư Huyễn vội nhảy ra khỏi phòng, đi vào trận pháp phù văn trong sự khó hiểu của mọi người, nàng rảo bước tiến nhanh đến chỗ trọng tài.

~ Thánh nữ Thanh Niên Cung giá đáo, không biết có chuyện gì chăng?

Trọng tài thấy Hư Huyễn mà trong vô hình run một cái, khí tức của Hư Huyễn chèn ép làm hắn sợ vãi mật.

~ ta muốn bốc thẻ hộ Thiên… à Hắc Long…

~ Ờ…

Trọng tài ngân dài một cái, chuyện này hình như không được a, luật rừng à…

~ Cô bé… không nên lo chuyện bao đồng!

Ngạo Tà Vân nghe Hư Huyễn nói mà nhức nách, nàng trong vô thức là của ta rồi a, còn chạy đến van xin cho kẻ khác, Ngạo Tà Vân cứ cảm thấy Hư Huyễn đang ngoại tình, mặc dù không phải của hắn.

~ Bao đồng cái gì? Hắc Long hắn là nam nhân của ta, ta thay mặt hắn bốc thẻ cũng được vậy¡

~ Cái gì?

Nghe Hư Huyễn lạnh lùng nói, khí chất cao ngạo không xem ai ra gì, phía xa xa phòng của Thanh Niên Cung chủ, lão bà cầm quải trưởng một tay khác che mặt, bà ta cảm thấy xưa giờ nuôi con bé này thật tốn cơm, ngươi khoe làm cái gì? Khoe vậy ngươi không mất gì, thế nhưng Hắc Long hắn lại trong vô hình vác một đống thiên đại rắc rối rồi, đẹp thì đẹp thật, mà não nhẵn quá.

~ Không thể nào????

~ Ta không tin…

~ A… ta muốn chết….



Ngoài khán đài, chớp mắt đã có kẻ suy sụp tinh thần mà tự vẫn, đúng vậy, là tự sát, tiên nữ trong lòng đêm về thẩm du quanh năm suốt tháng, nay đột ngột tự nhận đã có nam nhân, cái này… cái này… là một đả kích trầm trọng đến nhiều thanh niên đang tuổi biết yêu.

~ Vô pháp vô thiên!

Ngạo Tà Vân mắng lớn, một tay bóp cổ Hư Huyễn nhấc lên không trung, ánh mắt nổi cả tia máu, nàng đã không phải của ta thì hãy chết dưới tay ta.

Phành…

Chớp mắt một chưởng vào ngực, Ngạo Tà Vân đưa tay đỡ đòn thả Hư Huyễn ra, hắn trúng đòn thối lui ba bước.

Thiên Long ôm eo nữ nhân của mình, ánh mắt lạnh lẽo không thể hơn nữa, lăng lệ khốc liệt nhìn Ngạo Tà Vân như nhìn xác chết, Thiên Long không ngờ, chỉ trong chớp mắt khai mở áo nghĩa, thời gian như nháy mắt, mà bên ngoài đã trải qua một canh giờ, tý nữa thì lão bà của mình chỉ còn cái xác.

~ ngươi thật đê hèn, nàng ấy tuy lớn nhưng suy nghĩ chỉ như một đứa trẻ con, ngươi lại dám đụng đến, ngươi khá lắm!

Thiên Long gật gù nhìn Ngạo Tà Vân, hiện tại, cả cái đại lục tung của này, có mỗi một vị lão bà, cưng tới nỗi đội cả lên đầu ngồi, vậy mà có đứa dám bóp cổ con bé.

~ hừ… ngươi sẽ rất nhanh chết dưới tay ta!

Ngạo Tà Vân phủi áo trước ngực, ánh mắt nhìn Thiên Long âm tàn khó tả, cực độ nguy hiểm, sát khí không hề che dấu, một tên nhân giới hèn mọn, khí chất như một kẻ bần hàn, cái khí chất còn không bằng một tên tầng lớp thấp kém của Thần giới lại dám đánh lén hắn, còn cướp cả con mồi lần này săn được của hắn, đáng chết!

~ được được được… ta và ngươi, ký sinh tử khế ước, hôm nay, ngày này, bất kể vòng đầu hay vòng hai gặp nhau, kẻ thua sẽ… Chết! Ok.

Thiên Long tiêu sái, thù này phải rửa bằng máu mới thỏa mãn được. Thiên Long nói mà làm Thanh Ngọc Diệp và Thủy Y Y tức giận không kém. Vòng hai hay vòng đầu… câu này có ý gì? Là khinh thường họ chứ còn gì, khinh họ nếu gặp vòng một sẽ thua, khinh họ sẽ không vào được vòng hai, cái này là ăn nói cường thế không xem trọng họ.

~ Đừng mà…

Hư Huyễn liên tục dựt dựt vạt áo Thiên Long, không đến nỗi đó đâu, không nên…

~ được …

Ngạo Tà Vân thấy Hư Huyễn nấp như mèo sau người Thiên Long, ánh mắt tức giận thấy rõ, hắn đồng ý luôn, tức giận hơn nữa là, một tên nhãi con Hóa Thần ngũ cấp cao giai, lại khiêu chiến đòi kết ma pháp sinh tử kẻ thua sẽ chết, cho dù không có khế ước, người thua thế nào chả phải chết, chắc Ngạo Tà Vân tha cho Thiên Long mà chắc Thiên Long đã tha cho Ngạo Tà Vân đấy. Mỗi người ném một giọt máu của mình lên ma pháp của ban tổ chức, ma pháp sinh tử ước!

Vù…

Cầm thẻ trên tay, Thiên Long từ từ lật lại, là thẻ số 2.

Vù…

Hút thẻ trong hộp, Ngạo Tà Vân xoay dần lại, là thẻ số 1.

~ hừ… Mày chờ đấy thằng chó!

Chửi một câu tiếng mẹ đẻ, Thiên Long bế Hư Huyễn nhảy về phòng của mình, làm nhiều người đau mắt mà đau lòng là hơn.

Vù Vù…

Thanh Ngọc Diệp và Thủy Y Y cũng rút thẻ, Thủy Y Y vào thẻ số 1, Thanh Ngọc Diệp vào thẻ số 2.

Không ai nói lời nào, không khí chiến trường gắt như dây đàn, đến khán giả còn không dám thở mạnh, không khí trường võ lâm lúc này chỉ một từ, Gắt!

Hai đại ma đầu công khai muốn giết nhau vì một nữ nhân, cái ngòi nổ nó lại quá ư là hợp cạ luôn.

~ có đau không?

Thiên Long nâng như nâng trứng, ôm Hư Huyễn thẳng vào một phòng nhỏ trong gian thượng lưu, bật đèn lên nhỏ nhẹ an ủi cô bé!

~ đau lắm luôn á… lúc nãy nha… hắn bóp cổ thiếp… xong rồi… thiếp cảm giác hoa hết cả mắt, muốn xỉu luôn cơ… may mà chàng đến… hì hì…

Hư Huyễn được đà làm nũng, nơi đây không có ai, ôm ấp nói lời mật ngọt chết ruồi, ở một mình thích hẳn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.