Ma Tôn Tại Đô Thị Huyền Huyễn

Chương 282: Thước Thước Khả Ái



Khi Thiên Long mở mâu quang ra, mặt trời hiện tại vừa lên cao, khung cảnh hôm nay gió hiu hiu mát rượi, đó là với thể loại trâu bò Thiên Long thôi, hiện tại tuyết dày cộm. Sức lạnh nơi đây có thể đông chết Nguyên Anh tam cấp lộn lại chứ chả đùa, bởi không gian thiên đạo ở đảo này đã bị sai lệnh một số quy tắc, nóng thì nóng muốn nổi lửa, lạnh thì lạnh muốn thấu tủy, cho nên, trên toàn huyền đảo của Thanh Niên Cung không hề có một ai dưới Nguyên Anh nhất cấp, đệ tử ưu tú còn non thì sẽ được đào tạo nơi khác, sau này đột phá Nguyên Anh mới được đặt chân lên tổng cục Thanh Niên Cung, bất quá cũng có ngoại lệ, ví dụ như trang bị đồ ấm bảo toàn được tính mạng thì cứ thoải mái tự nhiên. Nhà các ngươi tất!

~ Hở?

Ngó xuống, Thiên Long thấy một cánh tay trắng ngần đang ôm eo, ngó qua, thấy Hư Thước Thước chùm trong chăn ấm ngủ ngon, mép môi hồng chảy cả tựa ra, nằm nghiêng ôm eo Thiên Long.

~ Thước Thước…

Lay cô bé dậy, sao lại chui qua viện của hắn ngủ thế này? Viện này đích thị là viện của ta, chuồi qua đây làm gì?

~ hmm… Nói!

Thước Thước bị lay dậy mệt muốn rã rời tay chân, đang còn kiệm lời.

~ Muội sao lại ngủ bên này? Tỉ Tỉ đâu?

~ Tỉ Tỉ đột phá Nguyên Anh Ngũ trọng Cao giai, đi với sư phụ rồi, chắc còn lâu mới về!

Cô bé ôm mạnh eo Thiên Long lại, khá ấm chứ đùa đâu.

~ rồi muội ngủ đây làm gì?

~ Lạnh!

~ Mát mà nhỉ?

~ Trâu Bò!

Thiên Long muốn lột con bé lên đánh cho một trận, bữa nay chiều quá ăn nói không xem ai ra gì.

~ Hử? Bên ngoài có chuyện gì mà đám học viên nhộn nhào lên vậy?

Thiên Long cảm nhận thần thức, bên ngoài cách viện hắn ba dặm đám học viên nhảy loạn lên đánh cược đi hóng các kiểu, có trò gì vui chăng?

~ Không có gì!

Thước Thước lại mê mang rơi vào cõi đen tối rồi, rặn mãi mới nói được vài chữ.

Xoạt…

~ Dậy đi nào! Nói rõ ta nghe xem!

Chỉ trong chớp mắt đã bế gọn cô bé vào lòng, đắp chăn bên ngoài cho cô bé đỡ lạnh!

~ Oa…

Ngáp dài Thước Thước bâng quơ nói;

~ Thì có gì đâu. Lăng Bạch với một tên đệ tử hạch tâm của nhị trưởng lão đánh nhau!

~ Lý do?

~ Thì tranh giành muội thôi!

Hai thanh niên đỏ mắt đánh nhau vì gái, tên đệ tử nhị trưởng lão thấy Lăng Bạch ăn xong tiếp cận Thước Thước càng ngày càng gần, cảm thấy tình thế không ổn nên muốn quyết đấu.

~ Tất cả đều vì muội mà muội không đến đó xem?

Thiên Long khó hiểu. Cũng quá cao ngạo đi, bên ngoài người theo đuổi đánh nhau như chó với mèo, kẻ trong cuộc đi ngủ không biết sao trăng nơi đâu.

~ Kệ!

Cô bé ôm cổ Thiên Long trườn lên một cái ngồi dậy, hai chân quặp lấy eo Thiên Long, hai tay ngọc ôm lấy cổ Thiên Long, đầu ngả sang một bên dựa vào ngủ tiếp.

~ Đau mắt quá!

Bốp…

Thiên Long than vãn nặng nề, vỗ kiều đồn Thước Thước một cái nhẹ, con bé hư hỏng này.

~ Người ta mới ngủ dậy đang bực đấy!!!

~ Sao không mặc đồ lót hả?

~ Ở nhà thì mặc làm gì? Ơ… mà sao ca ca biết?

~ Nãy ta thấy hai cái đinh nhô ra!

~ Ò… Quên đi là được! Coi như chưa thấy gì đi!

Cô bé có vẻ bất cần đời luôn, không biết lúc tỉnh sẽ nhoi cỡ nào, nhưng mới ngủ dậy đang mệt, lười hoạt động, lười đấu võ mồm với Thiên Long, cứ kệ luôn, đằng nào cũng mất một chút tiện nghi lớn rồi, người nhà cả mà, không sao.

Bốp …

~ Đau á…

Thiên Long thơm má nọng của cô bé một hơi thật sâu, phê tới nóc, da thịt gái xinh có khác, lúc nào cũng thơm. Mà nghiện thì không thể cai được, càng hít càng nghiện mà.

Hít thì không sao, chứ bẹo là không được rồi, thời buổi không khí se hàn, bẹo nhẹ một tý thôi là cô bé kịch liệt chống trả, phải nhẹ nhàng, hơn thế Thiên Long không kiểm soát được sức mạnh cơ thể, toàn làm người khác bị đau, rất khó chịu.

Tạch…

~ A… huhu…

Thiên Long đang nghịch điện một tý, tét đan điền mới, tự dưng một tia điện như chân muỗi dính vào cô bé Thước Thước, làm Thước Thước bị bất ngờ nhảy dựng lên khóc.

~ Xin lỗi… Xin lỗi…

Thiên Long xoa xoa nơi vừa bị hở điện đánh chúng, càng xoa càng thích, kiều đồn căng mọng.

~ Muội mách Tỉ Tỉ… huhu…

Hai tay ngọc nắm lại đưa lên xoa xoa mắt, trông đáng yêu muốn cắn cho một cái.

~ Uống sữa nha nha… Sữa milo này… ngoan…

Thiên Long vội vã lấy trong giới chỉ ra một hộp sữa lắc lên rồi cắm uống nhét vào miệng nhỏ Thước Thước, phải dỗ con nít, để Thước Thước cáo xấu Hư Huyễn, Thiên Long bị ăn đòn no, không chạy đâu cho thoát.

~ Hmmm…

Má bột ghé vào ngực Thiên Long hai môi mím lại ngậm ngùi uống sữa, nước mắt hai hàng chảy đều đều xuống mà không than không khóc một tiếng, nếu mà không có sữa chắc Thước Thước khóc om lên rồi, tủi thân cô bé, đang ngủ ngon bị Thiên Long truyền cho một tia điện, tỉnh luôn. Ngủ không nổi nữa.

Thiên Long vuốt ve lưng mềm Thước Thước dỗ cô bé, được cái con bé khá ngoan, đúng như Hư Huyễn nói, khi ngủ rất ngoan, không hề xoay mình hay cử động nhỏ, nằm một cái là nằm im ru, ngoan kinh khủng.

Đưa thần thức vào đan điền Thiên Long ngó lại, một đan điền đang diễn tả lại quá trình vũ trụ khai sinh, năng lượng Nhân Uân Ma khí bên trong nồng nặc, còn một lôi cầu đan điền mới thai sinh, đi vào bên trong lôi cầu, Thiên Long như một hạt cát trong biển rộng, khắp nơi lôi điện ào ào, một màu xanh tuyền của lôi điện kinh khủng.

Lôi cầu đánh ra nhiều đạo sét vào đan điền gốc, khiến năng lượng trong vũ trụ bão hòa ầm ầm kích thích quá trình thai nghén các giải ngân hà khác.

~ Nếu như tách Đan Điền Lôi Điện ra ngoài, không biết có hại hay có lợi?

Thiên Long vê cằm suy nghĩ, nhìn vào bên trong, thấy lôi cầu liên tục đánh ra lôi điện kích thích vũ trụ đang thai nghén, như vậy không hay lắm, quá thuận lợi cho vũ trụ ấu non đó rồi, Thiên Long biết cái gì càng dễ dàng thành quả sẽ chẳng ra đâu, nếu cứ để lôi cầu kích thích đan điền gốc như vậy rất không ổn, đan điền gốc sẽ dần dần đánh mất tính tự chủ mà dựa dẫm dẫm vào lôi cầu, đến ngày đó con đường võ đạo Thiên Long sẽ thụt lùi nghiêm trọng.

Cái Thiên Long cần là đan điền lôi lực kia tách ra, cùng tịch cùng tiến với đan điền gốc, như kiểu hình âm dương, song tu cho nhau.

Tự nhiên đến một ngày đan điền bản mạng linh hồn của võ giả, lại đi dựa dẫm đan điền khác, cái này mà không làm hỏng đại cục mới lạ.

Bất quá muốn cũng không được, hiện tại Thiên Long tuy muốn nhưng lực bất tòng tâm, vô lực sai khiến, lôi điền vẫn nằm đó, và là trợ thủ đắc lực của đan điền gốc.

Khi Thiên Long mở mắt ra đã không thấy Thước Thước đâu nữa rồi, cô bé đi đâu mà quấn cái chăn bông kín mít lên người Thiên Long, đầu Thiên Long thì cô nàng đổi nón len ấm lên. Muội muội cưng chiều bấy lâu nay có khác, nuôi đáng đồng tiền bát gạo.

Cạch…

Ầm…

Như một cơn gió, cửa chính bung ra, một đạo nhân ảnh lao vào còn chưa đợi một bông tuyết bay vào đã đóng ầm cửa lại.

Còn ai khác ngoài cô muội muội dễ thương, Thước Thước chạy về cầm theo cả một hộp đồ ăn, cô nàng đói quá chạy đi xuống nhà bếp, lấy được chục cái đùi gà tẩm bột chiên hí hửng chạy về.

~ ca ca… ăn ăn… hì hì…

~ Mau lên đây…

Thiên Long không dám chạm chân xuống sàn nhà luôn, tuy mình đồng da sắt nhưng cũng biết lạnh, đợi Thước Thước nhào lên giường Thiên Long ngoắc mền lên người con bé cho nó ấm, Thiên Long thì kệ, dăm ba cái trời này không si nhê.

Hai huynh muội ăn uống như hổ đói, quan trọng là vui!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.