Ma Tôn Tại Đô Thị Huyền Huyễn

Chương 326: Thoát Thân



Sát sát sát…

Thiên Long và Đàn Càn Hòa Thượng lết vào sâu trong động, bên trong tối thui không một tia quang sắc.

~ Chạy Đâu?

m thanh tức giận vang lên, không cần nghĩ nhiều Thiên Long và Đàn Càn Hòa Thượng trực tiếp phá bỏ lớp ngụy trang, vận chuyển lực lượng lao sâu vào động, động phủ làm thông vào lòng đất cho nên không ai biết cái thông động này nó sâu và lớn tới nhường nào.

Phành… Phành…

Hắc bào xuất chưởng đánh nát sơn động, chưởng kình đánh thẳng lên trời làm tòa sơn động bay mất nóc, hắn xuất thêm ba chưởng thẳng hướng Thiên Long đang chạy.

~ Phụt…

~ Mau…

Thiên Long bị trúng chưởng cắm đầu xuống đất, Đàn Càn Hòa Thượng nơi mép cũng chảy một tia máu đen, hắn ôm Thiên Long vào eo lao thẳng xuống một cái cực sâu không đáy dưới động, không phải Đàn Càn Hòa Thượng tốt bụng, mà là hắn cũng là bị ép, Thiên Long bị bắt với cái tính ngông cuồng cao ngạo nhất định sẽ không khai một câu, bọn giang hồ Thần giới sẽ chuyển qua bắt hắn về lấy lời khai, mà hắn có biết gì đâu mà khai, chỉ có ôm Thiên Long chạy, không cần nghĩ nhiều, chạy là chạy, Thiên Long chưa bị bắt mức độ truy sát sẽ giảm đi một nửa, hắn một Thiên Long một, Thiên Long mà bị bắt là mười thánh tu sĩ Thần giới sẽ truy sát hắn, không thể chơi liều được.

~ A…

Đàn Càn Hòa Thượng hét thảm, hắn nhảy xuống vực sâu không đáy hét lên một cái cho chắc ăn, biết đâu chết thật thì cũng đã hét được cái trước khi chết.

Grào…..

Sâu bên trong động phủ, một tiếng gầm tạo ra sóng xung kình chấn nát hai quả đồi nhỏ phía xa xa, đó mới chỉ gầm một tiếng thôi đấy, tiếng gầm đẩy Hắc bào đang tính nhảy xuống vực lại.

Phành… Phành…

Từ trong bóng tối một hư ảnh của Thiển Điện Thanh Sơn Bàn Thú đi ra, một bước chân của nó di chuyển làm thiên sơn rung chuyển yêu thú quanh đó quỳ rạp không dám đứng lên để chạy. Chân của thần thú này được bao bọc bởi lôi điện hùng vĩ, toàn thân lân giáp bóng đen, hai sừng cong ra như sừng trâu, đuôi đặc biệt dài gấp hai lần cả thân nó, khoảng 5 trượng, Hắc bào đứng dưới chân nó chỉ như một bạt bụi.

~ Bái Kiến Thần Ảnh Yêu Tôn, tại hạ truy bắt hai tên nghịch phạm Thần giới nên quấy rầy ngài, xin ngài lượng thứ.

Hắc bào thấy Thiển Điện Thanh Sơn Bàn Thú thì hoảng hốt quỳ rạp hai gối cúi đầu tận đất, địa bàn của yêu thú do yêu thú làm chủ, mà yêu thú lại phân chia cấp bậc còn muốn gắt hơn nhân loại nhiều, đầu Thần thú trước mắt hắn đây nhất định phải có cái uy hiếp gì đối với Thần giới là ít, một Độ Kiếp Nhất trọng như Hắc bào cũng cảm giác không là con sâu cái kén gì thì hiểu hư ảnh thần thú trước mặt hắn ra sao.

~ Hừ… Biết là truy bắt hai tên kia, thế nhưng ngươi không ngần ngại phá nát thiên sơn ta tọa trấn cả vạn năm nay, tốt… Rất tốt…

Hư ảnh nổi giận nạt to, hai chữ "tốt" đã biểu thị sự tức giận của nó nhường nào, nơi đây là một động phủ mà hư ảnh thần thú này rất kính trọng, bởi vì nó ở nơi đây mang trong mình một trọng trách cao cả hơn ai hết.

~ Yêu Tôn bớt giận, là ta sai… Bốp… Ta đáng chết… Bốp… Xin ngài tha cho ta… Bốp… bốp…

Hắc bào vừa nói vừa dập đầu làm nơi hắn dập đầu lõm luôn đại địa, không hổ danh với câu nói dập đầu rẽ đất, hắc bào đây đã chứng minh bằng cách dập đầu rẽ đá.

~ Không thể tha được, không thể tha được…

Phành…

Hư ảnh Thiển Điện yêu thú thở dài mệt mỏi, Hắc bào trước mặt nó chưa biết gì đã bị nát thành một bãi máu đen, yêu thú không hề đụng tay đã thổi chết tên Độ kiếp nhất trọng, lực lượng đáng sợ kinh hồn.

~ Hai tiểu tử kia nữa, các ngươi ta xem chạy được bao xa.

Yêu thú hư ảnh chớp mắt đã không thấy đâu, nó muốn xem Thiên Long và Đàn Càn Hòa Thượng đi được bao xa, xuống phía dưới là nơi cấm kỵ, nếu nó muốn Thiên Long và Đàn Càn Hòa Thượng chưa kịp chạm đất đã chết lâu rồi, nó chỉ là muốn xem coi Thiên Long và Đàn Càn Hòa Thượng đi được bao xa trong mật địa của nó.

Ầm Ầm….

Đàn Càn Hòa Thượng và Thiên Long rớt xuống vực như vũ bão, hai cái lỗ hình người được hình thành với hai tư thế khác nhau, Thiên Long và Đàn Càn Hòa Thượng rớt sâu cả ba mét đá cương.

Cạch… Cạch..

Mò lên trên cả hai nằm dài ra đất thở hổn hển, cả hai vẫn chưa thoát khỏi sợ hãi trong lòng, vừa rồi cái hơi thở khủng bố của yêu tôn trong miệng hắc bào xuất hiện, chỉ là khí tức nhỏ nhoi đã làm cả hai bọn họ sợ hãi không thể cử động tay chân, Cửu Linh Lực trong cơ thể cũng vô lực vận chuyển để đáp đất, cái hơi thở khủng khiếp đó tỏa ra làm cả hai chưa thoát ra khỏi sự sợ hãi.

~ Ngươi cảm nhận giống ta đúng không?

~ Đúng vậy, Đời này của ta chỉ mong cũng đạt tới cấp độ thực lực đó thôi là mãn nguyện chín kiếp rồi.

Đàn Càn Hòa Thượng lẩm bẩm thơ thẩn, quá kinh sợ đi, quan trọng là hơi thở đó không để lên người hai bọn họ nhưng đã khiến cả hai sợ hãi ra mặt.

~ Đời này của ngươi không có cơ hội đó đâu.

~ Hắc Long ngươi tốt nhất câm mồm lại, đều tại ngươi hết.

~ Cái gì? Ta còn chưa tính sổ với ngươi, nếu không phải ngươi cố cản đường ta thì bây giờ có lâm vào cảnh này không?

Thiên Long nhảy lên chửi như dội nước, Thần giới hoành tráng uy vũ thật đó, nhưng ta không thèm, ta chỉ muốn ở Nhân giới thôi, lên đây lạ nước lạ cái dễ bị ma cũ ức hiếp lắm.

~ Ơ thế sao ngươi lại kéo ta theo? Ngươi chết thì chết một mình vác ta theo làm gì?

Đàn Càn Hòa Thượng hất lại cà sa muốn lao lên sống chết với Thiên Long, hai tay áo thùng thình sắn lên nộ ra cơ bắp tay chân rắn chắc, hắn muốn quyết đấu với Thiên Long.

~ Cút.

Thiên Long điều khí đã xong bắt đầu đứng dậy đi sâu vào bên trong, nơi đây rất cổ quái, tại vì Thiên Long không cảm giác được lực lượng thiên đạo, không cảm giác được thì không thể rải thần thức được, cổ quái đến mức âm thanh nói ra không thể vọng lại, dù đang trong một hộp không gian, trên tường lại có rất nhiều phù văn khó hiểu, nhìn lâu một tý sẽ khiến đầu óc quay cuồng mất kiểm soát.

~ Nếu đột phá bên trong này chắc thiên kiếp sẽ không làm gì được ta.

Đi sâu tiếp vào bên trong, chợt một ma pháp dưới chân Thiên Long và Đàn Càn Hòa Thượng sáng rực lên, tử sắc quang mang tạo thành hình một vòng tròn nhốt Thiên Long và Đàn Càn Hòa Thượng lại, cả hai đều nhìn xuống chân, thì ra Thiên Long dẵm phải mắt của một trận pháp.

~ Ôi… Ôi… Ta biết mà ….

Đàn Càn Hòa Thượng muốn nôn vài lít máu, biết là đi theo Thiên Long sẽ gặp nguy hiểm, nhưng không ngờ lại vừa qua cái này lại đến cái khác, trong lòng hắn chỉ có một nguyện vọng, nốt lần này là lần cuối, sau này có gặp Thiên Long cũng quyết quay đầu phủi đít làm ngơ.

~ Ký Lùm Má…

Thiên Long bật thẳng lên không trung, xui thôi đỏ vẫn thế, số ta đi đâu cũng có thứ muốn tiếp cận làm quen với ta, ngay cả mắt trận pháp cũng thế, đây không phải ta đạp trúng đâu, mà là cái mắt trận pháp nó đạp trúng ta đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.