Ma Tôn Tại Đô Thị Huyền Huyễn

Chương 339: Thánh Mẫu



~ Kim Mao Dực Sĩ bái kiến yêu hậu!

~ Thiết Dực Báo bái kiến yêu hậu!

Yêu Tôn cùng Thiết Dực Báo cảm nhận khí tức hoảng hốt lao ra ngoài, người đến là Yêu Hậu, chí tôn của yêu thú, chỉ có nàng ta mới có cái đảm lượng cưỡi Tứ Tiêm Thánh Thú.

~ Được rồi… Vừa rồi tên Tiểu Thần hỗn đản mới trộm lén tới đây phải không?

Từ trong kiệu đỏ giọng nói nhu thủy vang ra, êm ấm mượt mà rung động tâm can, không cần nhìn mặt chỉ cần nghe giọng cũng biết cái thể loại này không cần hầm Thiên Long nuốt sống luôn, nghe giọng đã biết là vưu vật trong vưu vật, khí chất trong lời nói cũng khiến tinh thần lực tu sĩ điên đảo.

~ Đúng vậy, hắn đứng trên này, và vừa chạy rồi.

Yêu Tôn không hề tôn trọng tên đại năng vừa mới tới, vậy mà dám đứng trên đầu hắn, làm hắn bên dưới khúm núm sợ hãi, tức chết đi được.

~ Hắn đến là vì sao?

~ Không biết!

Yêu Tôn thở dài bất lực, biết thì nói làm gì, nếu biết tên Tiểu thần đó đến Yêu Tôn hắn chẳng dẫn vợ con qua nhà bằng hữu huynh đệ khác tránh nạn, lỡ may tên Tiểu Thần đó cảm thấy nơi này không được mãn nhãn ra chưởng đánh vỡ thì toang cả họ.

~ Thôi được, ta sẽ chờ thư xin lỗi của tên khốn đó đến, ngươi tu sửa lại địa bàn đi.

~ Được.

Vù Vù…

Yêu Hậu lặng lẽ biến mất, xem trong lời nói của nàng ta thì đây nhất định cũng là một cô nàng ngang ngược, không nể nang ai, nếu có thể tốt nhất không nên đụng chạm vào nàng ta làm gì cho mệt, nữ nhân cứ chỉ cần ngang ngược không biết nặng nhẹ thì thôi, dù đẹp thì cũng kìm nén bỏ qua, đụng vào là chết dở cả đám.

Yêu Hậu bỏ đi cũng không nghĩ nhiều, nàng chỉ nghĩ Yêu Tôn dưới trướng nàng vừa đột phá, nên phá hủy hết cây cối phong cảnh trong địa bàn hắn, chứ không nghĩ nhiều chuyện khác, nghĩ nhiều chỉ đau đầu

Oành! Oành! Oành!...

Giữa không trung một tiếng sét nổ vang.

Thiên khung đang là giữa trưa đột nhiên vân vụ đen tối bủa vây.

Bầu trời màu vàng ánh sáng, đột nhiên dữ tợn chia làm hai loại màu sắc.

Một nửa phát sáng, giống như ban ngày.

Còn một nửa đen nhánh, đen nhánh đến cơ hồ trong suốt!

Kiếm ngân vang lên như rồng ngâm, xông lên chín tầng mây!

Toàn Thần giới rơi vào yên tĩnh, tiếng rồng ngâm vang vọng khắp bốn phiến thiên địa, yêu thú cùng tu sĩ kể không chịu được đều quỳ rạp xuống đất do áp lực.

Oanh long!

Ngâm một tiếng rền vang cả Thần giới Đại Lục, đồng thời lành lạnh run rẩy! Vô số núi lớn, khe sâu, vào giờ khắc này đồng thời phát sinh đất lỡ, vô số tuyết sơn đỉnh băng, đồng thời tuyết lở!

Có những thiên sơn đổ sập, núi lửa phun trào, sóng thần càn quét, uy lực khủng khiếp nhất vạn năm trở lại đây, làm tan hoang không biết bao nhiêu diện tích và thiệt hại.

Cảnh tượng như vậy, đồng thời phát sinh ở Thần giới, Ma giới, Nhân Giới, và hàng tỉ văn minh khác, toàn bộ văn minh trong một vị diện đều rung chuyển một cảnh như nhau. Tất cả đều xuất hiện động đất sóng thần mạnh nhất một vạn năm quay lại đây.

Diệt Thế Kiếm đã và đang hình thành, kinh động cả một vị diện nó là kiệt tác của Diệt Thế Kiếm, được đúc kết từ hàng triệu văn minh to nhỏ khác nhau, đều là tinh hoa của văn minh bị hủy diệt, khi được thai nghén súc nén hợp lại đó là niềm vui của toàn nhân loại toàn vũ trụ, những nền văn minh dù to dù nhỏ đều rung lắc dữ dội không cần biết tạo ra thảm họa gì, bọn chúng là rung lắc chấn động là để chúc mừng Diệt Thế Kiếm, chúc mừng Tinh Hoa của hàng triệu văn minh được gặp nhau và ghép lại thành một…

Toàn bộ vị diện đều hưởng ứng chúc mừng Diệt Thế Kiếm hình thành.

Kiếm khí lăng lệ một tiếng gầm kinh động thiên hạ, Kiếm kình một tiếng ngâm nga, lưỡi Kiếm một tiếng sắc bén gào thét!

Toàn bộ các giới rơi vào một trạng thái bán thần bán ma, một nửa đen tối một nửa thần thánh, đại diện cho Diệt Thế và Sáng Thế, đúng vậy, có cả sáng thế, phải Diệt mới có Sinh.

Diệt Thế Kiếm đó đã là đại diện cho cả Sáng Thế kiếm, tuy hai mà một.

Trên không trung Thần giới, một thanh kiếm đứng chính giữa ánh sáng và bóng đêm, bắn ra những đạo thiểm điện cùng hắc khí, hai luồng khí thế tung hoành quanh quẩn, làm thiên địa Thất Linh Bát Lạc!

Diệt Thế Kiếm hấp thụ năng lượng trời đất, tạo ra một uy áp khủng khiếp, tỏa ra bốn phương tám hướng, khiến cho ngay cả Tiểu Thần của Thần giới cũng phải run sợ bất giác lùi lại ba bước.

~ Diệt Thế Kiếm Chủ đã xuất hiện.

Ba đại Tiểu Thần cùng nhau một chỗ, ánh mắt ai cũng co rút nhìn lên thiên khung, nơi có một thanh kiếm đang lơ lửng trên đó, theo luật Diệt Thế Kiếm xuất hiện không ai được vọng động, càng thực lực cao càng phải chấp hành nghiêm chỉnh, vọng động không khác bước một chân vào dòng sông thời gian.

Ba bọn họ cảm thấy sức uy hiếp của Diệt Thế Kiếm Chủ rồi đấy, năm xưa thoát nạn một lần, Diệt Thế Kiếm Chủ thời trước bọn họ đã thấy, đồ tẫn thiên hạ chỉ bằng một kiếm.

~ Hắn đã xuất hiện.

Ở một nơi khác, nơi được tự xưng là thánh địa của Thần giới, một ngọn thiên phong trên mây, trên đó có một thần điện, thác nước chảy bốn mùa không cạn, chim bay không tới cá bơi không nổi, trong một tòa thánh điện xa hoa lộng lẫy, một cô gái yểu điệu xuân quang, nhan sắc bực này hoàn toàn không hề thua kém Tinh Linh Nữ Hoàng và Thanh Ngọc Diệp, nhiều chỗ còn muốn nhíc hơn một chút, mày liễu nhạt nhòa môi hồng bóng bẩy gò má ửng hồng.

Nàng là Thánh Mẫu của Thần giới, chủ quản thiên cung, một tay nắm giữ sinh mệnh ức vạn tu sĩ, có thể nói, thánh mẫu không hề dưới một ai, ngay cả Ba Tiểu Thần cũng phải quỳ rạp dưới chân nàng.

Ngồi trước một cánh cửa sổ, Thánh Mẫu nhìn ra bên ngoài, nơi Ma kiếm đang lơ lửng nơi đó, nàng ta biết, Diệt Thế Kiếm chủ xuất thế đã thức tỉnh mọi người, thức tỉnh các lão đầu và hóa thạch sống rằng, kỷ nguyên này sắp hết thật rồi, các ngươi nên chấp nhận số phận.

~ Haiz… Quá đột ngột.

~ Người đâu!

~ Dạ…

Sau lưng Thánh Mẫu xuất hiện một hắc bào toàn thân vận giáp sắt, hắn là hộ vệ bên ngoài cổng thôi, được lệnh gọi hắn nhanh chân quỳ rạp cúi đầu không dám nhìn lên.

~ Ra lệnh toàn bộ thiên hạ, Thần Giới chính thức đóng cửa bế quan, chênh nhau năm trọng thực lực cấm không được chiến đấu trừ khi hai bên đồng ý, mọi hoạt động bình thường, các thế lực lớn hay nhỏ đều phải xuất hành bảo trì lại hư tổn Thần giới.

~ Dạ…

Nghe lệnh hắc bào biến mất, hắn biết Diệt Thế Kiếm xuất hiện đã làm Thần Giới hư tổn nặng nề, sóng thần lốc xoáy thủy triều tung hoành khó lòng kiểm soát, cần phải lập tức thu dọn, còn về vấn đề chiến đấu thì thực sự đó là điềm lành Thánh Mẫu ban xuống, ví dụ một kẻ thực lực Động Hư nhất cấp có thể yên tâm mạng nhỏ, bởi vì Động Hư lục cấp đổ lên sẽ không ai dám làm gì hắn, đó là lệnh. Không khác gì một tay giúp Thiên Long, nếu không có lệnh này Thiên Long một khi bị phát hiện nhất định thập tử vô sinh.

Đinh! Đinh! Đinh…

Ù.. Ù… Ù…

Tay ngọc đưa lên, một đám lưu vân tinh thuần xuất hiện, ánh mắt Thánh Mẫu nhíu lại liên hồi, nàng đánh từng thủ ấn vào nhưng tinh vân nặng sợi, đây là Thánh Mẫu nàng ta đang tự thay tu sửa, thay đổi pháp tắc thiên đạo, bởi vì nàng có cái đảm lượng đó.

Chứ nếu không giọng nói của nàng ai thèm nghe, ngươi cấm nhưng ta làm trong âm thầm ai làm gì được ta? Nhưng không, Thánh Mẫu không hề tin ai, nàng trực tiếp sửa đổi Pháp Tắc Thiên Đạo, Thánh Mẫu là đại diện của Thiên Đạo, nàng có quyền đó, nàng muốn lấy mạng một Tiểu Thần cũng chỉ là cái phất tay nhẹ nhàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.