Ma Tôn Tại Đô Thị Huyền Huyễn

Chương 411: Trấn Lột Tịnh Vân



~ Sao không đi luôn cùng Mẫu Hậu đi, ở đây làm gì?

Thiên Long tỏ ra khó chịu, trời ơi ta đang đuổi đi không được. Con lại chịu bị phong ấn ở lại đây, nếu mà ở lại đây thì thực lực đừng có để bị Phong ấn a, như vậy vị phụ thân này còn nhờ được cái gì nữa.

~ Gì cơ? Phụ Thân đuổi con đi á…. Huhu…. Người ta hôm qua khóc lóc van xin Mẫu Hậu muốn được gần Phụ Thân mà, vậy mà Phụ Thân lại đuổi con đi…. Huhu. …

Tịnh Vân mít ướt nói khóc là khóc, Thiên Long sợ hãi với cái độ khóc lóc của con bé, không cần nguyên nhân gì lớn lắm, ngươi chọc ta đúng không, ta khóc. Vậy thôi. Nhanh gọn.

~ Tịnh Vân, con không phân biệt được giữa chọc ghẹo vui đùa với nghiêm túc à?

~ Không! Híc….. Ở nhà có ai chọc con đâu, nói là nói, vui là vui, chỉ có mỗi Phụ Thân vũ thân vô tâm toàn chọc Tịnh Vân!

~ haha….

Thiên Long bóp hai má con bé lắc lắc cười lớn, quá dễ thương rồi, đời người mới có hơn hai mươi tuổi đã có con gái lớn thế này, trời ơi nó cưng gì đâu, Thiên Long thực sự rất thích con bé. Hi sinh thực lực để được bên cạnh Phụ Thân cảm nhận sự khác biệt giữa khi xưa và bây giờ, chứng tỏ Tịnh Vân rất rất yêu vị Phụ Thân này, Thiên Long làm gì dám đuổi đi.

Chụt….

~ hì hì. ….

Môi hồng hôn lên trán Thiên Long một cái nhẹ, cô bé cười típ mắt lại. Tiểu Bạch hỏi tại sao Tiểu thư lại thích nằm trong lòng Thiên Long như thế, dù sao Thiên Long cũng là nam nhân, nam nữ thụ thụ bất thân, trước giờ Tiểu thư rất ghét có kẻ thân cận gần mình, tại sao bây giờ lại cứ có cơ hội là sà vào lòng Thiên Long luôn? Tiểu Bạch vui vẻ cười đáp: Nằm trong lòng Phụ Thân nàng cảm giác an toàn, ấm áp. Hạnh phúc, thứ mà trước giờ chưa cảm nhận được nó ra sao thế nào, càng thế càng nghiền, và giờ là nghiện rồi, nghiện là dở rồi!

Thiên Long đuổi con bé đi tắm, hôm qua đi chơi về mồ hôi đầy người. Leo lên giường ngủ luôn không thèm tắm rửa hay lau tạm người đi, sáng nay cái mùi không thể chịu nổi đập vào mũi, kích thích lắm chứ a, nhưng đó là con gái hắn, Thiên Long không dám láo.

Rời khỏi nơi ghê gớm phố đêm yêu tinh, nói chung nếu là Yêu Tinh thì nơi đó chính là thiên đường, nhưng là Thiên Long thì chịu thua, nhưng đó là nơi truy hoan thoải mái của tu sĩ con người hay dong binh, nếu không vướng Tịnh Vân, Thiên Long và các huynh đệ vào phố đèn đỏ chinh chiến rồi, nơi con người ở cũng rất nhiều, kỹ viện cũng không thiếu.

Cõng Tịnh Vân trên lưng, con bé thỏ thẻ vào tai Thiên Long nho nhỏ:

~ Sáng nay có phải Phụ Thân mộng tinh đúng không? Hí hí…..

Khụ khụ khụ….

Thiên Long đang khinh vân di chuyển tý thì cắm đầu xuống đất, không mắc gì nhưng ho khan liên tục, sao con bé biết cơ chứ? Mấy tháng này không có một nữ nhân nào giúp hắn xả dương khí, bí hơi mộng tinh hoài, nhưng mà bị bắt như thế này là điều khiến Thiên Long vô cùng nhột, mà đó lại là con gái hắn luôn a.

~ Đầu óc ngươi càng ngày càng đen tối rồi đấy, nghe ai nói mộng tinh hả? Ta lập tức chém chết hắn.

~ Phụ Thân giấu sao được, đi dạo ngoài phố người ta nói thô tục đầy, con nghe loáng thoáng nên biết thế thôi, mà đêm qua nhá, Phụ Thân thò cái tay hư hỏng vào ngực con này, sáng nay nơi dưới con có mùi nồng là kiệt tác của phụ thân cả đấy, đừng có trách con ở dơ!

Thì ra cô bé muốn giải thích bản thân không phải hôi, mà là do trong đêm Thiên Long đưa tay vê nhũ hoa nàng làm cô bé nhạy cảm ra khí mấy lần, mùi hương sáng nay Thiên Long cứ lải nhải nàng ở dơ các kiểu. Nên không chịu được nàng nói luôn, đầu óc con bé có nghĩ nhiều đâu, thấy ấm ức là nói luôn vậy đấy, khiến Thiên Long chỉ muốn rúc vào cái hố nào chết cho xong.

~ Suỵt…. Bí mật nhá, đừng nói ai!

~ hí hí …

Thiên Long nhìn đông nhìn tây không thấy ai, vội nói nhỏ với Tịnh Vân, làm cô bé vui vẻ cười không khép được miệng, oa vậy là bí mật ư, được đó a.

Thiên Long lật cơ thể mềm mại Tịnh Vân về trước ôm vào lòng., bên ngoài khoác bộ áo choàng đen, phơi gió phơi nắng phơi sương da của Tịnh Vân đen đi một chút Thiên Long đau lòng lắm đấy không đùa đâu.

Mục đích Thiên Long lẻn vào Kim Đô kinh thành là gì? Đó là hắn muốn một thứ tàn tích bản đồ, bản đồ theo thông tin của Phá Bá là nó đang lưu lạc đến Kim Đô này, tấm bản đồ này vô cùng quan trọng đối với Thiên Long, nó dẫn đến một món bảo vật.

Khốn Ma Tháp!

Đúng thế, Thiên Long muốn thứ này, cái tháp này là thứ Thiên Long buộc phải có nếu muốn đưa người sống vào không gian Thất Tinh Long Mạch.

Thứ này nằm ở lăng mộ của một Bán Thần thượng cổ, mà hiện tại đã tuyệt tung tích lăng mộ đó rồi, nhưng không phải là mất luôn, có bản đồ là sẽ có thể đến được địa điểm đó, bản đồ chia ra năm phần, mỗi phần nằm rải rác khắp đại lục.

Mà muốn tìm thứ bản đồ đó nó lại quá là dễ luôn, Ngũ Tầng Tháp công bố họ có một bản, vào năm ngày nữa sẽ diễn ra hội đấu giá bản đồ, Ngũ Tầng Tháp là một trung tâm đấu giá lớn lớn Kinh Đô, tổ chức đó là nơi thu hút nhiều Lam Tinh nhất Kinh đô.

Điều quan trọng hiện giờ là phải kiếm tiền đâu ra để mà đấu giá mua hàng a.

Thiên Long dẫn mọi người đi thuê nguyên một căn biệt viện nhỏ, ba nữ người hầu và năm nam gia đinh, tuy không có tiền đấu giá bảo vật, nhưng là họ phải ăn thật ngon ở thật sang.

Mọi người quây quần ghế đá nơi sân viện, bên cạnh là một hồ cá nhỏ.

~ Tịnh Vân, khụ khụ…. Ta nghe nói con gái rất nhiều đồ tốt mang theo, không biết Tịnh Vân có còn món nào ổn ổn giá cao, có thể cho bọn ta mượn xíu….

Phá Bá nhìn trời nhìn đất nói vu nói vơ, bây giờ á hả, chỉ có Tịnh Vân là giàu nhất thôi, đại gia ngầm của làng ăn xin, phải trấn lột nàng coi, ít nhất cũng phải được kha khá.

~ Tịnh Vân làm gì có gì quý đâu, Mẫu Hậu đã nghèo còn keo, cho ta xài toàn đồ cùi bắp….

Tịnh Vân ủy khuất muốn khóc, cũng muốn xài đồ sang hàng hiệu lắm a, nhưng mà gia cảnh không cho phép.

~ Thì có gì cùi Tịnh Vân đem ra đây mọi người định giá cho!

Phá Bá quyết không tin, đồ cùi trong miệng Tịnh Vân không phải là thần binh cũng là thánh vật, lừa ai hả? Cũng có thể là Tịnh Vân không có mắt nhìn đồ, sống trong sang chảnh quen nàng không biết món đồ nó quý ra sao cũng nên.

~ Ò. ….

Tịnh Vân liếc Thiên Long một cái xong phất tay lấy ra ít đồ nàng tiện tay lấy được ở nhà

~ Cái này là cây roi Mẫu Hậu hay lôi ra dọa đánh Tịnh Vân, Tịnh Vân ghét nó tới mức muốn nghiền nó thành bột, mà không làm sao hủy nó đi được nên dấu vào đây.

Tịnh Vân lôi ra một thanh gỗ đường kính 3cm, dài một mét uốn éo như dây leo, bề ngoài đen nhánh bóng mịn, lõi có một tia hung quang kéo từ đầu này qua đầu kia, khí tức cổ xưa hoang tàn tỏa ra khiến cảm xúc mọi người trở nên trầm mặc.

Thanh gỗ này dẻo vô cùng, Yêu Hậu toàn lôi ra khè đánh Tịnh Vân, làm con bé sợ hãi lén lút ỉm luôn, chẳng qua nàng không tài nào hủy nó đi được nên cất đi thôi, để Yêu Hậu nhìn thấy lại rở chứng ngứa tay lôi Tịnh Vân ra đập có mà toang.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.