Ma Tôn Tại Đô Thị Huyền Huyễn

Chương 466: Ngọc Nữ Thiên Điệp





Nhìn thấy Thiên Long khí định thần nhàn không coi ai ra gì, một bộ dáng như quân lâm thiên hạ một mắt nhìn trời khí thế hiên ngang, ai nhìn cũng phải kính trọng hắn ba phần, dù là hoàn cảnh nào đi nữa, cho dù tinh thần thép chăng nữa cũng không thể chịu được cái loại áp bách do hàng ngàn hàng vạn người trên thực lực bản thân vây quanh, cái loại bức bách đó đều khiến cho một cục thiên thạch vực ngoại đều phải run rẩy khiếp sợ.

Thiên Long là ai, thân kinh bách chiến chưa từng sợ chưa từng có ý niệm sợ, có chăng hay là sợ người thân của hắn sống không được tốt.

~ Thiên Long, tên khốn ngươi và chúng ta không thù không oán, ngươi lại đào mộ phá hủy căn cơ tộc ta, hôm nay tộc ta sẽ thanh lý môn hộ ngươi tại đây.

~ đúng, Hoàng gia chúng ta một bước không lùi, có chết cũng phải giết ngươi rửa nhục danh dự tộc nhân ngàn năm.

….


Người của Hoàng gia và Hải gia nhìn thấy đầu Lửng hung tàn đang nhìn bọn họ, trong lòng người của hai tộc không hiểu vì cái gì dâng lên phẫn nộ cực điểm, mộ tổ bị xới tung lên, người nơi này mỗi khi nhìn bọn họ đều có vài tia chế nhạo cười lớn khi có người gặp nạn, vừa gặp được Hung Lửng lập tức ai ai cũng chửi ầm lên như gặp địch thủ ngàn năm.

Phẫn nộ nhất là Thiên Long nghe mọi người chửi ầm ĩ như thế, chỉ hơi hé một mắt lên nhìn cái rồi cụp xuống, tựa như mí mắt hắn nặng tựa vạn cân, dùng toàn lực 12 thành công lực bú sữa mẹ nhấc lên được chưa tới nửa giây lại chậm rãi hạ xuống.

Chửi thì chửi bất quá không ai ngu mà lao vào, họ biết Thiên Long này trò vặt không ít, phi thường lươn lẹo như Thiên Long khẳng định không phải ngồi chờ chết, nhất định có một cái đại cơ duyên đang chờ bọn họ lao đầu vào chết đầu.

~ Thiên Long….

.

Một âm thanh yếu ớt vang lên, làm cho Thiên Long bất đắc dĩ mở mắt nhìn ra xa, hắn không nghĩ đến cái tiểu khờ nữ nhân này lại xuất hiện tại nơi này, không màng tới thân phận hay công khai với hắn, Liễu Liên Nhi, cái nữ nhân không giữ được cảm xúc.

Nàng như một cơn gió xuất hiện tại nơi này, khi ở trong tông môn nàng đang còn một chút chán đời, mở tin bằng lên xem có sự tình gì quan trọng xuất hiện, vừa mở lên thấy Thiên Long bị vây công đã vào bên trong Phong Ấn sơn mạch, nàng tý thì xỉu mất vội vã lao đến nơi này.

~ Đừng tới gần đây, nơi này có sát trận, ta lỡ dẫm phải kích hoạt nó rồi.

Thiên Long truyền âm cho Liễu Liên Nhi, xác thực là vậy cmnr, nơi này chỉ có một mắt trận nho nhỏ, khắp nơi không có, Thiên Long đi loạn đều không sao, vừa ngồi xuống tọa thiền liền ngồi ngay vào một cái sát trận, quả thực làm Thiên Long có chút nóng đít, bản thân là tai bay vạ gió đá bậy đá bạ ngồi lên một quả hạt nhân nguyên tử, chỉ cần hắn không động, sát trận không sao, cái sát trận này là cái thứ nhất Thiên Long gặp ở cái kiếp này, quả thực to lớn cường đại, hắn đợi đông đủ một tý khởi động sát trận, lúc đó khung cảnh sẽ hoành tráng ra sao? Hắc hắc… Thiên Long nghĩ thôi đã cảm thấy trong lòng nóng rực lên sung sướng.


Mọi người thấy Liễu Liên Nhi vừa định lao vào bên trong, trong lòng mọi người ai đều chợt động thân hình, nếu như không có chuyện gì bọn họ muốn là cái đầu tiên đi vào cướp bảo.

Bất quá làm mọi người nghi hoặc, Liễu Liên Nhi nữ nhân này không hề đi vào bên trong, thân thể nàng chợt khựng lại một cái vội vã lùi lại sau, ai cũng hiểu Thiên Long truyền âm cho nàng nhắc nhở, đến đây mọi người đều hiểu, thực sự có một cái sát trận đang chờ bọn họ lao vào, ai cũng nhìn qua Thiên Long ánh mắt vô cùng khinh bỉ, vậy mà ngồi chờ bọn họ lao đầu vào chết chung.

Liễu Liên Nhi không có nghĩ nhiều, nàng sợ đi vào sát trận kích hoạt vậy Thiên Long đi đời nhà ma luôn, nàng nhanh chóng lùi lại kẻo tai bay vạ gió cho Thiên Long.

Thiên Long cười lạnh nhìn mọi người, người nơi này chỉ có Thiên Long biết cái sát trận này đáng sợ ra sao, cơ bản là bao phủ toàn bộ mặt trên của ngọn thiên phong này, một khi đã đi lên bề mặt vậy có nghĩa là đã đi vào bên trong sát trận, một khi kích hoạt đừng hòng có ai thoát được, có thoát cũng chày da tróc vảy thương tổn không nhỏ, vì sao Thiên Long lại biết như vậy? Hiển nhiên là cái mông khốn khổ khốn nạn của hắn ngồi lên mắt trận, ở trong mắt trận Thiên Long có thể tùy ý nhìn ra thứ đáng sợ bên trong, và cũng chỉ có hắn mới biết cách phá phong mà đi.

~ Thiên Long, ngươi vì sao giết người của ta.

Từ bầu trời một cái kiệu kim sắc hào quang, bên ngoài có chín con Thiển Điện Long Mã kéo xe, tốc độ thuộc hàng nhất lưu Thiên Trọng vực, bên trong truyền ra một âm thanh êm dịu nhưng uy nghiêm thập phần, đây là trời sinh Đế uy, không như Cửu Đế tu luyện đi lên, người bên trong là sinh ra đã uy, giọng của nàng thôi mọi người đã cảm thấy một loại áp bách uy hiếp khó tả, đây chính là Thánh Mẫu Thiên Trọng vực, dưới thiên đạo trên vạn sinh, kẻ có thực lực mạnh nhất Thiên Trọng vực.

~ Ghét thì giết thôi, không có lý do gì.

Thiên Long cợt nhả trả lời, hắn có thể cảm giác được người bên trong kiệu có chút gì đó thân thiết, nhưng từ đáy lòng Thiên Long nổi lên vẻ chán ghét, vậy chả phải loại tốt đẹp gì, Thiên Long rất tự tin vào trực giác của hắn, trức giác của hắn bảo có nguy hiểm, vậy cho dù đang ở thiên đàng chốn bồng lai hắn đều cho rằng nơi này có nguy hiểm, cái này từ xưa tới nay Thiên Long luôn luôn đúng không sai một lần.

Cảm thấy vẻ chán ghét của Thiên Long, ngoài Thánh Mẫu và Yêu Hậu ra, nơi này căn bản không có ai biết là chuyện gì, họ chỉ biết, Thiên Long là có thù oán không thể giảng giải với Thánh Mẫu cho nên hắn không cho Thánh Mẫu một cái mặt mũi, nhưng là Thánh Mẫu xưa nay không làm chuyện gì thương thiên hại lý, đều được mọi người tôn kính một lòng, tranh đấu phân tranh đều là trung lập không quan tâm việc gì, Thiên Long chỉ mới phi thăng ở đây chưa lâu, bì cái gì lại có thù bất cộng đái thiên với Thánh Mẫu như vậy?
~ Thiên Long… Thánh Mẫu là hạng người gì chúng ta đều biết, nàng tuyệt không có làm chuyện gì quá đáng, ngươi đừng bị người ta xúi dục bôi đen nàng mà cosbys đối địch với nàng, đây là vu oan giá họa.


Sơn Tiêu Mục truyền âm cho Thiên Long, theo hắn Thiên Long là bị một kẻ nào hay thế lực nào đó xúi dục xóa trí nhớ, đều làm xấu đi hình tượng Thánh Mẫu trong lòng hắn, khiến Thiên Long bị điều khiển đi đối địch với Thánh Mẫu, điều này là oan uổng với Thánh Mẫu a, vốn hắn cho rằng có thể nhờ Thánh Mẫu giúp Thiên Long một tay, nào nghĩ đến từ khi xuất hiện đến bây giờ Thiên Long chỉ nhằm thế lực Thánh Mẫu mà đả kích điên cuồng, điều này làm hắn khó xử đến mức vò đầu bứt tai.

~ Tại sao ngươi lại ghét ta?
m thanh của Thánh Mẫu lần này không ngờ lại giảm một chút băng lãnh, người nghe có thể biết trong này có chút tò mò cùng tức giận, ai ai đều nhìn Thiên Long cười như nhìn xác chết, họ biết Thánh Mẫu băng thanh ngọc khiết xưa nay chưa từng giết người, nhưng lại thấy nàng giết thiên ma nha, một chưởng phóng ra hàu như thiên địa gió lay cỏ đổ người nằm xe ngã, đáng sợ thập phần.

~ ngươi là cái gì ta không thể ghét? Ta thích ghét ai thì ta ghét, ta không những ghét ngươi, ta còn muốn giết ngươi.

Thiên Long đứng lên vươn người một cái nhàn nhã nói, hắn cơ bản không quan tâm thứ gì trên đời này, ngay cả cái gì yêu hậu kia, cái gì người tình kiếp trước hả? Ta biết gì đâu? Thời gian trôi qua lâu như vậy, lòng người biến đổi ra sao Thiên Long sao mà biết, hắn chỉ biết, bây giờ tất cả mọi người tất cả sinh linh trên Thiên Trọng vực hễ có thực lực đều đến đây trảo con gái hắn làm nô, chỉ vậy là đủ để Thiên Long giết rồi.

~ Ta nghĩ giữa chúng ta có chút hiểu lầm, ngươi có thể lên đây chúng ta cùng nhau nói chuyện được sao?
Toàn trường im lặng thẫn thờ, Thánh Mẫu nói cái gì cơ? Muốn Thiên Long cùng nàng nói chuyện riêng ư? Không phải Thánh Mẫu tu luyện cái gì Ngọc Nữ Thiên Điệp công, không thể gần nam nhân đó ư? Vậy tại sao lại kêu Thiên Long tên bại hoại không có tính người kia lại gần? Mọi người hoài nghi trong xe ngựa không phải Thánh Mẫu, hôm nay nàng quá mức thân thiện môi trường rồi.

Thiên Long cũng là sững sờ một chút, hắn không nghĩ đến cái kia Thánh Mẫu dễ nói chuyện như vậy, nhưng hắn đâu có ngu, chui lên đó khác gì đi tìm chết, Thánh Mẫu thực lực cao tuyệt, chui vào sào huyệt của nàng, thôi Thiên Long rửa cổ cho nàng chặt vài đao cho xong.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.